Chương 10: Giờ lành sắp đến

[ Là hắn sao?]
[ Khí tức trên người cùng người nọ rất giống ……]
[ Vậy hẳn là hắn rồi?]
[ Không biết!]
[ Hắn thật yếu!]
[ Quả thật rất yếu, ta chỉ cần một bàn tay cũng có thể đánh bay hắn!]
[ Xùy! Một bàn tay của ngươi cũng có thể chấn động cả Vạn Yêu Sâm Lâm!]
“……”


Từ lúc đám yêu thú vây khốn bọn họ đến khi bọn họ thoát ra, Âm Tế Thiên vẫn luôn nghe thấy những thanh âm này, nhưng mà, Vô Tịnh và các tu sĩ khác lại không có biểu hiện ra cái gì khác thường, chẳng lẽ chỉ có một mình hắn nghe được thanh âm kia, hay là hắn tự huyễn hoặc mình như thế?


Tình huống như vậy giằng co suốt bảy ngày bảy đêm, thẳng đến khi bọn họ rời khỏi Vạn Yêu Sâm Lâm, lũ yêu thú mới tán đi, lỗ tai của hắn mới yên tĩnh lại.


Sau khi rời khỏi Vạn Yêu Sâm Lâm, trăm tên tu sĩ cũng mỗi người đi một ngả, Vô Tịnh lại dùng thời gian ba ngày, đem Âm Tế Thiên đưa đến thành trì lớn nhất Nam Bộ – Bắc Hoàng Thành, chủ trạch Bắc gia tọa lạc bên trong thành trì này.


Hai người vừa đi vào, Vô Tịnh lập tức mang Âm Tế Thiên vào một gian khách sạn, lại bảo Âm Tế Thiên nhanh chóng tắm rửa thanh tẩy.
Đến khi Âm Tế Thiên từ trong thùng tắm đi ra, thì thấy Vô Tịnh đang săm soi một kiện tăng bào màu đỏ viền chỉ vàng.
“Sư thúc, Vô Tịnh thay quần áo cho ngài!”


Âm Tế Thiên nhìn bộ quần áo đỏ thẫm, nhíu nhíu mi tâm: “Hòa thượng mặc đồ đỏ hình như sẽ khiến người ta có cảm giác không đứng đắn thì phải? Hơn nữa, đợi lát nữa dùng cơm xong, ta muốn nghỉ ngơi một chút, quần áo này khoan hãy mặc đi!”


available on google playdownload on app store


Sắc mặt Vô Tịnh chợt lóe một tia không được tự nhiên, kiên trì thay Âm Tế Thiên mặc quần áo vào, mới chậm rì nói: “Hỉ yến của Bắc gia tối nay bắt đầu, tất nhiên sư thúc nên mặc trang trọng một chút!”
“Ah? Hỉ yến của Bắc gia ngay tại tối nay?”


Âm Tế Thiên hơi hơi sửng sốt, hồi tưởng lại ngày đó, Tịch Lễ quả thật không có nói ngày Bắc gia cử hành hỉ yến. Bất quá, cũng không nghĩ tới là tối nay, khó trách Vô Tịnh một đường đưa hắn bay tới Bắc Hoàng Thành. Hiện nay chỉ cần thoáng hỏi thăm, liền có thể tìm đến chủ trạch Bắc gia, cứ như vậy, nhiệm vụ lịch lãm của hắn cũng quá đơn giản, trung gian căn bản không có cái khúc chiết nguy hiểm nào.


“Sư thúc, sư phụ đưa cho ngài hộp gỗ màu đỏ đâu?”
“Tại đây!” Âm Tế Thiên từ trong túi Càn Khôn lấy ra hộp gỗ màu đỏ mà Tịch Lễ đưa cho hắn.


Vô Tịnh nhanh tay mở chiếc hộp, từ bên trong lấy ra một bộ phật châu bằng vàng, trong đó có một chuỗi là đeo trên cổ, còn lại bốn chuỗi phật châu là mang trên tay và chân, trên phật châu mỗi viên châu đều có chạm khắc, hơn nữa lại còn là mười vạn chữ ‘Vạn’ vẽ thành hình tròn, thủ công thập phần *** tế, hơn nữa còn có thể cảm giác được phật châu phát ra linh khí, vừa thấy liền biết bộ phật châu này thập phần bất phàm.


“Bộ phật châu này là lễ vật mà Hư Không sư bá tổ chuản bị cho sư thúc, cho tới nay, do sư phụ thay sư thúc bảo quản, trừ đó ra, còn có bát vàng, mõ vàng, pháp trượng vàng, chúng nó đều nằm trong túi Càn Khôn của sư thúc.”
Âm Tế Thiên ngẩn ra: “Này không phải lễ vật đưa cho Bắc gia sao?”


Vô Tịnh từ trong tay áo rút ra một phong thư, đưa cho Âm Tế Thiên: “Đây mới là lễ vật!”


Âm Tế Thiên tiếp nhận xong liền chú ý tới phong thư này hơi hơi nặng, phong thư màu trắng, dán lại bằng một ấn màu đỏ chữ ‘Vạn’, sờ sờ theo dấu vết của phong thư, bên trong hẳn là chứa một ngọc bội khắc điêu văn lớn khoảng ba bốn cm.
“……”
Này cũng quá keo kiệt thì phải?


Hơn nữa, còn dùng phong thư màu trắng, chẳng lẽ Bắc gia mở Bạch hỉ sự()?
[Đám cưới màu trắng = Là cách gọi khác của đám tang]


Âm Tế Thiên chỉ cần nghĩ đến việc người khác tới Bắc gia đưa lễ vật không phải là hộp quà, thì cũng là rương quà có người nâng, hắn thật lòng cảm thấy phong thư này không nên đưa ra thì hơn.


“Giờ lành sắp đến!” Cuối cùng Vô Tịnh thay Âm Tế Thiên mặc vào giày vải màu đỏ: “Kế tiếp sư thúc phải tự dựa vào chính mình, Vô Tịnh chỉ có thể làm đến đây!”
Ah? Cái gì giờ lành?
Đợi đã, mặc tăng bào màu đỏ còn chưa tính, vì cái gì lại phải mang giày đỏ?


Hơn nữa, bộ dạng của hắn đâu có giống đến Bắc gia đưa lễ vật, ngược lại giống đưa thân lên Bắc gia làm tân nhân!
Không đợi Âm Tế Thiên hỏi rõ ràng, Vô Tịnh đã ngồi trên pháp trượng, từ cửa sổ bay đi ra ngoài.


Thật chẳng biết có phải Âm Tế Thiên ảo giác hay không, tổng cảm giác bóng dáng Vô Tịnh rời đi có lộ ra một tia chột dạ, giống như là đang làm cái chuyện gì đuối lý!






Truyện liên quan