Chương 42: Không thể nói ra tiếng
Âm Tế Thiên vừa bước ra khỏi Thú viên lập tức hướng Bắc Duy bọn họ hỏi giá thức ăn cho yêu thú.
Bắc Duy cùng Bắc Sinh lộ ra vẻ khó xử: “Hồi thiếu phu nhân, đồ ăn cho yêu thú của toàn đệ tử Bắc gia đều là do Thú viên phân phát.”
“Kia……” Âm Tế Thiên đang muốn tiếp tục hỏi những sự tình khác liên quan đến thức ăn, thì liền nhìn thấy một bóng nho nhỏ phía xa, khẽ tựa vào trên vách tường, nghiêm túc mà lật quyển sách trong tay.
Hắn đưa mắt nhìn, không phải tiểu thí hài Bắc Dực Đồng kia, thì còn có thể là ai.
Đáy lòng Âm Tế Thiên đột nhiên có loại cảm giác tiểu thí hài là cố ý tới nơi này chờ hắn đi ra, nghĩ như thế, khóe môi không khỏi cong lên một mạt tiếu ý.
Bắc Dực Đồng phát hiện đám người Âm Tế Thiên tới gần, lập tức thu hồi quyển sách trên tay bỏ vào túi.
Âm Tế Thiên chú ý tới động tác của Bắc Dực Đồng, hơi hơi nheo mắt, tuy cách một cự ly rất xa, nhưng hắn vẫn thấy rõ ràng chữ viết trên bìa quyển sách kia.
Đó là chữ Dược, hơn nữa bộ sách rất dày, chẳng lẽ tiểu thí hài là luyện đan sư?
Bắc Dực Đồng chờ bọn hắn đến gần, liền dắt tay Âm Tế Thiên nói: “Đi thôi!”
Vì sao Bắc Dực Đồng và Bắc Minh đều thích nắm tay người khác như vậy?
Âm Tế Thiên phiêu mắt nhìn hai bàn tay nắm vào nhau, hỏi: “Đi đâu?”
“Mua đồ ăn!”
Đáy mắt Âm Tế Thiên chợt lóe kinh ngạc: “Ngươi biết ở đâu có thể mua được đồ ăn?”
“Ừm!”
Âm Tế Thiên không khỏi lóe lên một mạt phức tạp: “Có phải Bắc Minh nhờ ngươi tới mang ta đi mua đồ ăn hay không?”
Trừ Bắc Minh, hắn thật sự nghĩ không ra ai trong Bắc gia lại nguyện ý giúp hắn.
Bước chân Bắc Dực Đồng hơi hơi khựng lại, sau đó, gật gật đầu.
“Sau khi xong chuyện, thay ta cám ơn y!”
“Không cần!” Bắc Dực Đồng cự tuyệt.
Âm Tế Thiên nghe Bắc Dực Đồng trả lời, lập tức hung hăng mà xoa đỉnh đầu của nhóc: “Thay ta nói một tiếng sẽ ch.ết hay sao?”
“Chính miệng ngươi nói với y thì sẽ ch.ết hay sao?!” Bắc Dực Đồng hỏi ngược lại.
Âm Tế Thiên trợn trắng mắt: “Ta là sợ lời cám ơn còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, liền nhào vào đánh y!”
Bắc Dực Đồng nhíu lại mày: “Vì sao muốn đánh y?”
Âm Tế Thiên lưu manh mà ghé vào tai Bắc Dực Đồng nói: “Bởi vì mỗi lần ta nhìn thấy y, trên người y sẽ tản mát ra một loại ma lực khiến ta không thể cự tuyệt!”
Bắc Dực Đồng chợt lóe nghi hoặc, thắc mắc hỏi: “Ma lực gì?”
Âm Tế Thiên bỡn cợt mà nhìn Bắc Dực Đồng: “Ngươi muốn biết?”
Bắc Dực Đồng gật gật đầu.
Âm Tế Thiên lại hỏi một lần: “Ngươi thật sự muốn biết?”
Bắc Dực Đồng càng thêm kiên định gật gật đầu.
Âm Tế Thiên giả bộ đầy mặt khó xử, mới miễn cưỡng đáp ứng: “Được rồi! Ngươi xòe tay ra!”
Bắc Dực Đồng chần chờ một lát, mới vươn tay.
Âm Tế Thiên cầm tay Bắc Dực Đồng, lập tức viết ra chữ.
Bắc Dực Đồng nhìn những ký tự kia, không khỏi đọc thành tiếng: “Mau tới đánh ta!”
Vừa đọc xong, Âm Tế Thiên ha ha cười to, vỗ vỗ vai nhóc: “Tiểu thí hài, loại ma lực này chỉ có thể viết tay, không thể nói ra tiếng!”
“……”
Đột nhiên, phốc một tiếng, Bắc Duy cùng Bắc Sinh phía sau rốt cuộc nhịn không được, ha ha mà cười ra tiếng.