Chương 97: Tôi Đã Đánh Mất Em Gái Nhà Mình(phiên Ngoại Diệp Lãng)
Edit: Linhlady
Tôi vẫn luôn không tin vào nhân quả, bởi vì vẫn luôn cảm thấy nó đều là vô nghĩa.
Mọi người xem, đời này tôi sống buông thả vô cùng, không biết đã làm bao nhiêu cô gái thương tâm, nhưng mà, tôi vẫn như cũ hô mưa gọi gió.
Thẳng đến khi tôi gặp được em ấy, tôi mới hiểu được, nhân quả tuần hoàn là sự thật.
Ngay từ đầu tôi chỉ là bị đôi mắt trong suốt kia hấp dẫn, cái loại trong suốt này cùng đơn thuần vô tội không hề giống nhau, đôi mắt của cô ấy, thật giống như là em ấy nhìn thế giới dơ bẩn này, lại vẫn như cũ bảo vệ được tâm của mình.
Tôi hâm mộ đôi mắt này, tôi nghĩ, nếu đôi mắt này xuất hiện dục vọng, lại là dục vọng đối với tôi, thì thật tốt biết bao.
Cho nên tôi mang em ấy về nhà, lạt mềm buộc chặt, mềm cứng càng dùng cùng lúc nhiều phương pháp.
Tôi nghĩ, nói như vậy, một ngày nào đó em ấy sẽ yêu tôi, lúc ấy, em ấy cũng không có cái gì hấp dẫn của tôi.
Tôi phái người đi điều tr.a em ấy, từ nhỏ đến lớn, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Mà khi cầm trên tay kết quả báo cáo, tôi mới hiểu được, thì ra nhân quả thứ này, nhân ngay từ đầu vốn dĩ đã gieo.
Tuy rằng cả đời tôi xuôi gió xuôi nước, nhưng vào năm bảy tuổi ấy, cũng không tránh được việc bị bắt cóc.
Bị bắt cóc còn có em ấy, ừm…… Chính là tiểu muội muội.
Tôi đã không còn nhớ rõ dáng vẻ của em ấy lúc đó, nhưng lại nhớ được, dáng vẻ khi che chở trước mặt tôi, mà trên báo cáo cũng viết rõ ràng: Năm năm tuổi ấy khi bị bắt cóc, tạo thành tổn thương vĩnh cửu khiến dây thần kinh đau mất đi cảm giác.
Chuyện sau đó em ấy trải qua, tuy không tính là bi thảm, nhưng cũng không tốt đẹp là bao.
Tôi nghĩ, hiện giờ là lúc tôi nên trả nợ.
Phong Vi đã từng hỏi tôi, có phải tôi thích em ấy hay không?
Tôi nơi nào là thích a? Tôi giống như tr.a nam vậy, có thể thích em ấy được sao?
Chỉ là a…… Nhìn bộ dáng em ấy, luôn dễ dàng mềm lòng.
Sau lại xảy ra một loạt chuyện, cũng may cũng hữu kinh vô hiểm.
Ngày xuất viện, đầu em ấy bị chậu hoa đập trúng, bác sĩ nói khả năng sẽ mất trí nhớ.
Chính xác, em ấy mất trí nhớ, không quen biết tôi, không quen biết Phong Vi, không quen biết mọi người.
Nhưng mà, một người mất trí nhớ, tính cách cũng sẽ biến hóa long trời lở đất sao?
Tôi không biết, tôi chỉ biết là, cặp mắt trong suốt kia trong ánh mắt bắt đầu bị tham lam, ghen ghét, dục vọng chiếm cứ.
Tôi cùng Phong Vi dần dần bắt đầu xa cách em ấy, nói lên Phong Vi, ừ…… Có lẽ là tôi quá may mắn, khi chúng tôi kết hôn sau năm thứ ba, cô ấy mang thai.
Mà năm thứ ba kia, cũng là lúc em ấy rời khỏi tôi, đi tìm hạnh phúc của em ấy.
Tôi dần dần đã không có tin tức của em ấy, Phong Vi thuận lợi sinh con, là một bé gái
Cặp mắt thủy linh linh đơn thuần ngây thơ mở to làm tôi mỗi khi nhìn thấy, đều sẽ mềm nhũn.
Tôi hoàn toàn trở thành một nữ nhi nô, Phong Vi cũng luôn chê cười tôi, nói đời trước tôi khẳng định là thiếu bảo bảo nhà tôi.
Mỗi khi lúc này, tôi luôn là bất đắc dĩ cười cười.
Có lúc tôi muốn phản bác cô ấy, nhưng sau lại tưởng tượng, cần gì phải làm thế?
Tôi biết, người tôi thiếu, thật ra là em ấy
Phong Vi cũng hỏi qua tôi, vì cái gì sẽ tiếp nhận cô ấy, chẳng lẽ là bị cô ấy cảm động?
Tôi tự nhiên trả lời đúng vậy, rốt cuộc tôi yêu cô ấy, tự nhiên sẽ sủng cô ấy thôi.
Nhưng là trên thực tế lại là, em ấy đã khiến tôi biết quý trọng, làm tôi biết bảo hộ, làm tôi muốn an an ổn ổn tìm một người bên nhau cả đời.
Chỉ là a ~ sau lại a, khi học được tất cả thứ này, tôi a, chung quy là đem em ấy đánh mất……
--------------------
Edit: đột nhiên thấy thương Lãng ca quá đi....