Chương 1-3: Châu thường tụy hoa cái (3)

Y thoáng chần chừ, nàng bỗng nhiên thấy hứng thú. Kẻ này mở miệng đòi cưới đến là thản nhiên, nàng đòi đi cùng y lại không muốn. Toàn thân y tràn trề thánh khí, tất không phải phường gian tà, dẫu không biết vì sao y muốn cưới nàng, nhưng nhìn y khó xử, nàng cảm thấy thú vị.


Chính lúc đó, Nhậm Hoài Tô gật đầu, “Thế thì, chúng ta cùng đi vậy.”
Nàng mỉm cười, “Ta không có tiền, ngươi phải trả tiền phòng cho ta.”
Y vẫn bình thản gật đầu.


Dường như người này không biết cười, không biết ngạc nhiên, nàng xếp lại cánh quạt cất chứa vạn quỷ, đứng dậy, không biết khi nhìn thấy gương mặt này mang thần sắc khiếp sợ hoặc tuyệt vọng sẽ có cảm giác sao nhỉ?
Y biết khóc không?


Nhậm Hoài Tô đã quay lưng đi trước, nàng theo phía sau, kẻ này là cao nhân nhà Phật, dù thoạt trông thánh khiết vô cùng, nhưng vẫn cứ là kẻ địch.


Một nam tử vận áo pha lê đang nằm nghiêng trên võng mây giả ngủ trong sảnh tửu lầu, thấy hai người cùng xuống bèn hồ hởi tươi cười, “Chúc mừng chúc mừng, đôi vợ chồng son mới cưới bữa nay định đi đâu giải sầu đây?”


“Chuẩn bị ngựa,” Nhậm Hoài Tô đi thẳng ra cửa, “Chúng ta muốn đi Hoành Điạ hỏa sơn”.


available on google playdownload on app store


“Người đâu, chuẩn bị ngựa.” Cơ Nhị chỉ theo hai người đang đi ra cửa, tiểu nhị tửu lầu lật đật dắt cho mỗi người một con tuấn mã thượng đẳng, sắp sẵn nước uống lương khô và một số thuốc men đơn giản, hai người lập tức cầm cương giục ngựa đi.


“Chủ nhân, sao họ lại đi mất rồi… Vị cô nương ấy còn chưa trả tiền!”


“Ôi!” Cơ Nhị nằm trên võng thở dài, “Quen biết Nhậm Hoài Tô nhất định làm ăn sẽ lỗ vốn. Nhớ năm ấy mới quen y, ta trả hộ y ba ngàn lượng bạc tiền cứu tế thiên tai, kể từ đó, y ăn uống mời khách đều ở chỗ ta, trước nay chưa từng trả tiền, áo rách tới tìm ta, thiếu sách tới tìm ta, đến Phật đường dột chỗ này đổ chỗ kia cũng tìm ta. Lại thêm lần này càng quá quắt, còn kéo người khác cùng quỵt nợ. Ta thật là đáng thương…”


“Chủ nhân, không biết vị Nhậm đại sư… À, Nhậm công tử này có lai lịch thế nào?“ Tiểu nhị dè dặt hỏi.


“Y quá sùng Phật, cuộc sống không chút kích thích.” Cơ Nhị nằm trên võng đung đưa nhè nhẹ, “Có điều, càng thản nhiên bằng lặng, đến lúc thay đổi thì sẽ càng thú vị, không phải sao?”
Cô Quang và Nhậm Hoài Tô lên đường cùng nhau.


“Cực Nhật Châu” là loại khoáng thạch kỳ lạ sinh ra trong dung nham đỏ lửa, nghe đồn có thể phát ra ánh sáng cực mạnh trong đêm đen, vì thế mới mang tên này. Cô Quang không thể ra nắng, có được Cực Nhật châu là tâm nguyện nhỏ nhoi của nàng.


“Vô Ái Hồn” là loài có độc, nghe kể người ăn cỏ này vào sẽ mất đi cảm tình, biến thành cái xác không hồn. Nàng muốn có nó tất nhiên là để hại người, nhưng cụ thể hại ai thì còn phải xem tâm trạng. Nàng không ghét bỏ thế nhân sống đời hạnh phúc mỹ mãn, cũng chẳng hận người có thể phơi mình dưới thái dương, hay được bạch đầu giai lão cùng với tình yêu suốt kiếp, nhưng không ghét bỏ không có nghĩa là không định gây sự.


Nàng cô đơn, thảng hoặc muốn xem người ta hạnh phúc, nàng sẽ giúp đỡ họ. Thảng hoặc muốn xem người ta đau khổ, nàng lại tiện tay hại người ta sống không bằng ch.ết.
Nhưng rất nhiều khi, nàng muốn có Vô Ái Hồn để dùng cho chính mình.


Nàng muốn mất sạch tình cảm, triệt để thành quỷ, không cần tiếp tục suy xét chuyện người đời ân ân oán oán, không phải ngẫm ngợi mình rốt cuộc là gì, và vào những đêm im câm, sẽ không khiếp hãi rằng mình sẽ biến thành thứ gì đáng sợ hơn.


Nàng từng tưởng tượng, nếu một khuya nọ, đầu nàng mọc ra sừng thú, toàn thân nàng hóa thành đầu lâu, hay trên người mọc thêm hai bàn tay quỷ, nàng sẽ phải làm gì?


Đó là một suy đoán hoang đường, một nỗi khiếp sợ kỳ dị, nhưng trên thế gian không ai có thể cảm nhận được cơn khiếp sợ giữa khuya của nàng, nàng là một loài không tên, không phải người, chẳng ra quỷ.


Họ xuất phát vào lúc hoàng hôn, đi thẳng về phía tây, nhanh chóng ra khỏi thành Mậu Uyển, tiến vào vùng hoang sơn dã lĩnh. Giữa núi có nhiều mồ hoang, nàng cảm nhận được quỷ khí dật dờ quanh những nấm mồ, liếc nhìn Nhậm Hoài Tô, nàng không vui, suốt dọc đường không hề nói chuyện, còn y cũng vô cùng yên tĩnh.


Trừ tiếng vó ngựa, chừng như không còn gì tồn tại.
Nàng ngước đầu, màu trăng trong vắt chiếu rọi trên thân, giữa ngực nàng có một nơi lập lóe ánh đỏ. Nhậm Hoài Tô không hỏi tới, điều đó làm nàng hài lòng.


Đó là một viên đá màu đỏ, không quá xù xì, được mài trơn nhẵn, nàng dùng dây xỏ đeo vào cổ. Quỷ khí mồ hoang bốn bề tránh né viên đá này, như thể cảm giác được nguy hiểm. Đó chính là Huyết Lưu Hà có thể sai khiến vạn quỷ trong truyền thuyết, viên đá được ngưng tụ bởi yêu khí ngàn năm ở Ưng Xuyên Tuyệt Sơn.


Trăng lên cao, trăng đêm nay to và sáng rỡ, nàng im lìm giục ngựa, kéo mũ áo trùm lên đầu.
Một bóng đen trờ tới, nàng ngước lên, thấy Nhậm Hoài Tô bung một tán ô giấy dầu có sẵn trong tay nải, che đi ánh trăng trên đầu nàng.
“Làm gì thế?” Nàng lạnh lùng hỏi.


“Tộc nhân Nguyệt Thiên Thủ sợ ánh sáng, đặc biệt là ánh nắng mặt trời, đêm nay trăng quá sáng, ta sợ ảnh hưởng đến cô nương.” Nhậm Hoài Tô nghiêm ngắn cầm ô, xích ngựa gần lại để che bóng trăng cho nàng.


Một mùi hương như hoa như cỏ lan ra, nàng ngửi mùi hương ấy, hốt nhiên (đột nhiên hốt hoảng) nhớ tới cỏ cây trong núi, non cao sông dài, đó là hơi thở khoáng đạt và thuần hậu chỉ có được sau khi đã đi qua muôn trùng trời đất. Nàng liếc nhìn Nhậm Hoài Tô, gã nam nhân cổ quái và khó lường không ngờ có thể dung nạp khí độ và tu vi của tự nhiên. Bỗng dưng nảy sinh ác ý, Cô Quang ghìm cương ngựa, “Ta đói rồi.”


Nhậm Hoài Tô ẳng lặng nhìn nàng, đôi mắt trong vắt, “Trong tay nải có lương khô.”
“Ta không ăn lương khô.” Nàng nhìn y bằng cái nhìn cợt giễu, “Ta ăn thịt, ta muốn ăn thịt tươi.” Thấy y cau mày, nàng độc ác bồi thêm một câu, “Thịt dã thú, hoặc thịt người cũng được.”


Lông mày Nhậm Hoài Tô càng cau chặt, rõ rang câu “muốn ăn thịt” của nàng làm khó y cực kỳ, không dưng nàng bỗng vui vẻ, càng ngắm nghía kỹ lưỡng bộ dạng của y.
Suy nghĩ chốc lát, y lấy từ tay nải một miếng lương khô, từ tốn đưa sang.


Nàng nhận miếng bánh nướng, lật qua lật lại nhìn, nhìn ngang dọc gì cũng chỉ là bánh nướng, “Sao?”
“Đây là một miếng thịt.” Y nghiêm túc nói, “Tâm sinh vạn vật, đều là tướng, lòng cô nói nó là thịt, nó liền là thịt, lòng cô nói nó là bánh nướng, thì nó là bánh nướng.”


Nàng há hốc miệng, cầm miếng bành nướng, lần đầu tiên trong đời muốn cười, nhưng lại cười không thành tiếng, “Ngươi muốn ta tưởng tượng nó là một miếng thịt rồi ăn? Nhậm Hoài Tô, ngươi điên đấy ư? Bánh nướng là bánh nướng, dù ngươi tưởng tượng nó thành heo, nó vẫn là bánh nướng.” Thực ra nàng không đói, nàng ăn thịt để sống, nhưng chỉ cần ăn một bữa thịt là có thể nhịn mấy ngày.


Y lại ngẫm ngợi một hồi, nhận lại miếng bánh, nghiêm trang nói, “Cô nói có lý”. Sau đó vén ống tay áo, rút ra một thanh đoản đạo trong tay nải, thẳng tay vót xuống cánh tay mình.
“Bốp”, nàng vung quạt chặn lại lưỡi đao, “Làm gì vậy?”
“Lấy thịt…”


Y chưa kịp nói xong, quỷ khí dày đặc trên chiếc quạt đen tuyền đã kịp ăn mòn thanh đao khiến nó trở nên méo mó, choang một tiếng, đoản đao gỉ thành vài mảnh sắt rớt xuống đất. Nàng nhìn y cổ quái, Nhậm Hoài Tô ngừng lại, “Cô nương có nghi vấn gì ư?”


“Ngươi…” Nàng dịu giọng, “Rốt cuộc là ai?”
“Ta?” Y ngây ngươi thấy rõ, “Tục danh Nhậm Hoài Tô.”
“Ngoài Phật tổ và ba chữ Nhậm Hoài Tô, lẽ nào ngươi không còn điều gì để nói?” Nàng trừng mắt, “Ngươi không có cha mẹ ư? Ngươi ở đâu? Có bạn bè gì không?”


“Cha mẹ ta mất sớm.” Y nghiêm túc trả lời, “Trước ngày hôm qua, ta vốn là trụ trì chùa Bích Phi ngoài thành Mậu Uyển.”
“Ngươi quả nhiên là hòa thượng, là hòa thượng sao không cạo đầu?” Nàng hưởng thụ bóng râm dưới tán ô y cầm, “Ngươi xuất gia từ nhỏ?”


“Từ nhỏ thánh sư đã muốn cạo đầu cho ta, nhưng tóc ta không thể cắt đứt, sau khi cạo sẽ tự dài trở lại, thánh sư nói, ta nhất định phải có điểm dặc biệt, khó xuống tóc, cho nên không cạo đầu.”


Tóc? Lòng nàng trầm xuống, tóc cắt rồi mọc lại là một trong những đặc trưng của lệ quỷ, có những lệ quỷ hung ác cùng cực, không chỉ tóc cắt rồi lại mọc, còn đột nhiên mọc dài, có sức mạnh giết người. Nàng có nửa dòng máu quỷ, nhưng tóc không có tật cắt không đứt, chỉ là sau khi cắt dài nhanh hơn người thường mà thôi. Nhậm Hoài Tô toàn thân thánh khí, sao lại có mái tóc lệ quỷ?


Nàng âm thầm nghi hoặc, Nhậm Hoài Tô không mảy may phát giác. Trăng lên giữa trời, y ghìm cương ngựa, “Khuya rồi, người cô mang quỷ khí, còn đi tiếp sợ sẽ khiến vạn quỷ di động, chẳng bằng nghỉ chân ở đây.” Nói đoạn, y nhẹ nhàng xuống khỏi lưng ngựa, tán ô hơi dịch chuyển nhưng vẫn che trên đầu nàng.


“Nghỉ ngơi?” Nàng đi đêm quen, chưa từng nghỉ ngơi, “Mới đi khỏi tửu lâu chưa được bao lâu. Nghỉ ngơi cái gì?”


“Cô đói rồi, đã không có thịt ăn, vậy thì phải nghỉ ngơi.” Sự nghiêm túc của y không mảy may biến hóa, không hề xuất phát từ cố chấp, mà là sự bao dung và cân nhắc khởi nguồn từ nội tâm chân thành.


“Ta…” Nàng trừng mắt nhìn y, nàng tất nhiên đâu đói bụng. “Ở đây không giường không ghế, thậm chí không có cả một túp lều, phải nghỉ ngơi thế nào?”


“Ta sẽ tìm cách.” Y một tay che ô, một tay vung lên, mấy cành cây khô rải rác ven đường đột ngột bay lại, “phập phập phập phập” bốn tiếng, cắm ngay ngắn trên mặt đất. Y đưa ô cho nàng, cởi áo cà sa căng trên bốn cành khô, che chắn ánh trăng, rồi cởi áo ngoài trải xuống đất, “Cô nương, mời ngồi.”


Nàng cầm ô nhìn đăm đăm nam tử chỉ còn vận trung y đang bận bịu vì nàng. Nhiều năm qua chưa từng có ai làm gi vì nàng, chỉ vì một câu nói ất ơ của nàng thì lại càng không, cảm giác này quả thực rất mới mẻ. Nhậm Hoài Tô trải áo xong, nhóm hai đống lửa hai bên, “Lửa có thể đuổi sâu bọ, ngăn chặn dã thú.”






Truyện liên quan