Chương 3-1: Mạc đầm thạch trung hoả (1)

Dung nham quanh miệng núi lửa nhiều hơn tưởng tượng rất nhiều, nhưng không hiểu vì sao không đỏ lửa mà đen kịt. Trong vòng mười dặm tuyệt không có bóng cây, nhưng lại có một loài vật to lớn nám đen thong dong lườn lờ quanh đó, trông giống như heo mà lại chẳng phải heo. Nàng dừng lại, nhìn chằm chằm con thú lớn kỳ dị, nó rất to, tuyệt không phải vì nàng hoa mắt hay ảo giác mà nhầm lẫn. Nhìn kỹ hơn, càng gần đỉnh núi càng có nhiều loài thú ấy, tính ra phải hơn chục con.


Đấy là loài quái vật gì?


Nàng gọi một hồn quỷ trong quạt quỷ, sai nó lao về phía con vật. Quỷ ảnh màu đen dật dờ kéo theo những sợi hàn khí, lững lờ đổ về phía quái thú, chỉ thấy con thú lười biếng nhúc nhích thân hình, hồn quỷ liền tan biến trong chớp mắt. Nàng giật mình, chỉ khi gặp phải dương khi cực kỳ mạnh mẽ, lệ quỷ âm hàn mới tan biến nhanh như vậy. Loài quái thú này sống cạnh hoả sơn, không sợ dung nham, có thể mang dương khí cực mạnh, là khắc tinh trời sinh của quạt quỷ.


Cũng chính vào lúc con thú ngẩng đầu lên, nàng trông thấy dưới cổ nó có ánh sáng lấp lánh. Đốm sáng rực rỡ dưới bóng hoàng hôn, tia sáng bắn ra xa mấy trượng. Mắt nàng loé lên, lẽ nào vật dưới cổ con thú này là Cực Nhật Châu trong truyền thuyết?


Nảy sinh nghi ngờ, nàng lập tức vung quạt quỷ, mười mấy lệ quỷ xông ra, bọc lấy con thú ở gần nhất. Quái thú ngửa mặt gầm lên, quỷ ảnh tức thì tan quá nửa, quỷ khí còn sót lại phát tán ánh xanh chói mắt, vây lấy con vật, những đầu lâu đen lơ lửng phun ra từng luồng sương máu. Nàng đứng từ xa nhìn con thú điên cuồng vẫy vùng nhưng không hề suy yếu, quỷ ảnh lại không ngừng tan biến. Nếu thứ bị quỷ ảnh bao vây là người thù dù là mười mấy kẻ cũng đã sớm thành đống xương khô.


Thấy tình thế không ổn, nàng vung tay, ba đốm sáng bắn về phía quái thú, hàn quang bộc phát, con thú đột ngột nổ tung, thân xác tung toé khắp trời, chớp mắt bị quỷ ảnh tàn dư dọn sạch.


available on google playdownload on app store


Cô Quang thở phào, vật làm nổ tung quái thú là một thứ cực hàn do nàng dùng xương cốt âm thi luyện thành, tên gọi là Thiên Lăng Tiễn. Tiễn này chí hàn chí hung, một khi bắn ra sẽ lập tức phát nổ, tuyệt diệt đến từng con sâu cái kiến trong vòng mấy trượng, người và vật trong vòng mười trượng quanh đó sẽ ác tật. Thứ tàn độc như vậy mà lại được nàng đặt cho cái tên đến là đường hoàng, từ lúc luyện thành đến nay vẫn chưa từng dùng.


Ba mũi Thiên Lăng Tiễn bắn vào con quái thú mà chỉ cò thể làm nổ tung nó, còn mầm ác tật lại bị dương khí gột rửa sạch sẽ trong chớp mắt. Cô Quang nhìn những con vật khác xung quanh đó, rùng mình, hột nhiên cảm thấy năng lực của mình thật nhỏ bé.


Trên mặt đất ngoằn ngoèo những dòng dung nham có một mảnh gì đó lấp lánh, Cô quang vẫy tay, quỷ ánh mang vật ấy bay về phía nàng, rơi trên quạt quỷ.
Đó là một mảnh vỡ trong suốt và ngời sáng, ngả vàng như ánh đèn, toả ra hào quang rực rỡ.


Nhưng ánh sáng đó không hề khiến nàng khó chịu, ấy không phải là dương khí mãnh liệt của nắng, cũng không phải âm khí mạnh mẽ của ánh trăng, đó là một loại ánh sáng tự nhiên êm dịu và bình tĩnh.
Thậm chí, còn có một làn hơi mát rượi.


Vật này khiến người ta cảm thấy mát mẻ ngay cả khi đứng cạnh dung nham, nàng chợt hiểu loài quái thú kia chính vì có mảnh tinh thạch này mà không sợ nóng, nhưng đây chỉ là một mảnh vỡ, không phải tinh thạch hoàn chỉnh.


Vật này vào đêm có thể thực sự phát sáng như mặt trời ư? Nàng nhìn mảnh vỡ trên quạt quỷ, có được nó cũng không lấy gì làm vui sướng, ánh nắng mặt trời… có lẽ cũng không tốt đẹp như nàng tưởng.
Có lẽ cũng chẳng quan trọng đến vậy.


Nàng khẽ chạm vào mảnh vỡ, mát rượi, khiến người ta cảm thấy dễ chịu, yêu thích, nhưng cái giá phải trả là một sinh mạng. Lẽ ra nàng phải thích nó hơn mới đúng, nhưng không hiểu sao, nàng cảm thấy thứ này cũng chẳng có gì quý giá, không có cũng không sao.


Vì hiện tại nàng không thấy thiếu thốn gì, cũng không cô đơn hay buồn chán.


Trông về phía sau, Nhậm Hoài Tô vẫn chưa tìm tới, y đi đâu mất rồi nhỉ? Đột nhiên hơi bực mình, nàng chạy thẳng về gian lều đá đáng ghét, nhìn quanh quất, Nhậm Hoài Tô vẫn chẳng ở đây. Nàng thừ người ra một lúc, bỗng lại nghĩ hay là tên đần ngoan cố khó bảo này đã lẩn vào đâu đó xẻo thịt mình nấu cho nàng ăn rồi?


Ngay lúc ấy, trong gió thổi đến mùi thịt sực nức, mắt nàng lập tức sáng rỡ, “Nhậm Hoài Tô! Ngươi ra đây!”


Nhậm Hoài Tô chậm rãi bước tới từ phía xa, tay xách một cái túi vải thô bọc rất cẩn thận, bên trong rõ ràng là một cái niêu hầm. Nàng vui thầm, tiện tay vứt mảnh vỡ vừa nhặt được đi, trừng mắt nhìn y, “Đi đâu mà cả buổi không về vậy?”


Nhậm Hoài Tô mở túi vải ram quả nhiên là một niêu đầy thịt bò hầm nóng hổi. Nàng mở cờ trong bụng, đón lấy cái nồi ăn ngày, gương mặt lại lạnh lùng, “Ngươi nấu à?”
“Cách đây năm mươi dặm có một tửu lâu.” Y ôn hoà đáp.


Thì ra hai canh giờ qua y phải chạy trăm dặm cả đi cả về, nàng nhìn y xem thường, chạy chậm thật, uổng cho võ công tốt như thế. Trong lúc nàng ăn thịt, y nhanh chóng để ý thấy mảnh vỡ trên mặt đất, “Đây là…”


Nàng thờ ơ chỉ về miệng núi lửa, lúng búng trong miệng, “Trên núi bên ấy có nhiều quái vật tinh hạch.”
Nhậm Hoài Tô nhặt mảnh vỡ lên, soi xét kỹ lưỡng, “Vật này ẩn chứa linh quang, địa khí sâu dài, tuyệt không phải vật tầm thường.”


“Ta cần gì biết nó có phải là vật tầm thường hay không, Nhậm Hoài Tô, đấy có phải là Cực Nhật Châu không?” Nàng sốt ruột hỏi.
Nhậm Hoài Tô nhặt mảnh vỡ lên, soi xét kỹ lưỡng, “Vật này ẩn chứa linh quang, địa khí sâu dài, tuyệt không phải vật tầm thường.”


“Ta cần gì biết nó có phải là vật tầm thường hay không, Nhậm Hoài Tô, đấy có phải là Cực Nhật Châu không?” Nàng sốt ruột hỏi.


“Đây có thể là nguyên liệu để luyện thành Cực Nhật Châu.” Y dáp, “Vật này nếu có thể nấu chảy vài mảnh trong lò luyện đan, luyện thành một loại dạ minh châu chiếu sáng trong đêm cũng không phải là sự lạ.”






Truyện liên quan