Chương 26: Phế vật? Nói ai? (ba)
Edit: kaylee
Giữa sơn cốc, cây cối xanh um, Lăng tiểu thiếu gia đứng ở giữa mọi người, hưởng thụ cảm giác chúng tinh phủng nguyệt (*) kia, bỗng nhiên, tầm mắt của hắn nhìn đến Cố Nhược Vân theo đám người sau đi tới, nét mặt thanh tú biểu lộ một chút tươi cười kiêu căng.
(*) chúng tinh phủng nguyệt: sao vây quanh trăng sáng, ý chỉ được nhiều người chú ý, hâm mộ
"Cố Nhược Vân, chúng ta chờ xem! Đợi đến ngày ước chiến của chúng ta, ta sẽ làm cho ngươi quỳ xuống gọi gia gia!"
………………..
Linh Khí trong Thiên Linh trận đặc biệt đầy đủ, gấp mấy lần bên ngoài, nếu ở trong này tu luyện, lại mượn dùng lực lượng của Tụ Khí đan, không tới một tháng chắc chắn có thể làm cho Cố Nhược Vân đột phá đến Tụ Khí cấp bốn.
Bởi vậy, sau khi tiến vào Thiên Linh trận, nàng trước để La Âm đi địa phương khác lịch lãm, bản thân tìm một sơn động bắt đầu tu luyện………..
Lúc này trong sơn động, Cố Nhược Vân khoanh chân ngồi, nhàn nhạt linh khí chậm rãi ngưng tụ quanh thân, hóa thành từng sợi từng sợi bị lỗ chân lông mở ra hút vào, lại theo lỗ chân lông tích tụ từng chút ở Linh Hải.
Nhìn Linh Hải vô cùng to lớn bị linh khí từng chút lấp đầy, thể xác và tinh thần của Cố Nhược Vân thoải mái nói không nên lời…………..
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ở nơi này, từ đầu đến giờ nàng đều tránh ở trong sơn động tu luyện, thế cho nên làm cho người không nhìn thấy nàng cho rằng nàng đã sớm táng thân (ch.ết) dưới nanh vuốt của ma thú.
Ngay tại lúc mọi người cho rằng nàng đã bỏ mình, thì ở bên trong sơn động cách cửa vào Thiên Linh trận không xa, một cổ dao động như ẩn như hiện truyền ra, tuy rằng dao động kia không phải rất lớn, nhưng những người gần đó vẫn là có thể rõ ràng cảm thụ được.
"Rốt cục đột phá đến Tụ Khí cấp bốn."
Cố Nhược Vân mở đôi mắt, nói: "Không biết đã qua bao lâu."
Dứt lời, âm thanh tà tứ trong linh hồn kia không nhanh không chậm vang lên: "Không sai biệt lắm đã hơn hai mươi ngày."
"Hơn hai mươi ngày?" Cố Nhược Vân ngẩn ra, "Ta cho rằng đã hơn một tháng, không nghĩ tới mới chỉ hơn hai mươi ngày, ít nhiều đều dựa vào công hiệu của Tụ Khí đan, nếu không có Tụ Khí đan, có lẽ một tháng ta cũng đột phá không được."
Phải biết rằng, cho dù là nàng ở Đông Nhạc đại lục, lúc trước cũng tốn nửa tháng đột phá, mà cho dù như thế, đều được gọi là tuyệt thế thiên tài……….
Nghĩ đến đây, Cố Nhược Vân cổ họng căng thẳng, nàng có một loại cảm giác, thành tựu đời này tuyệt đối sẽ không thấp hơn đời trước.
"Hả?"
Bỗng nhiên, Cố Nhược Vân cảm giác được trong sơn động truyền đến dao động khác thường, vẻ mặt hiện lên một chút kinh ngạc: "Linh khí thật cường đại! Đó…... Đó là Linh Khí? Nhưng mà lúc ta vào cũng không có cảm nhận được hơi thở này, chẳng lẽ là khi ta tu luyện không cẩn thận chạm đến cái gì?"
Một khắc kia, trái tim của nàng thiếu chút nữa thì nhảy ra.
Đây chính là Linh Khí, không phải vũ khí bình thường! Phải biết rằng, Linh Khí là có chứa linh lực, mà đến Cao Giai Linh Khí, cũng có Kiếm Linh (linh hồn của kiếm) hỗ trợ tác chiến, nếu hai đối thủ thực lực giống nhau chiến đấu, một người cầm trong tay vũ khí, một người khác nắm giữ Linh Khí, vậy tất nhiên là người sau thắng lợi.
Quan trọng nhất là, Linh Khí rất hiếm thấy chứ không giống cải trắng, thậm chí có thể nói vô cùng hiếm hoi, cho dù là Cố Nhược Vân kiếp trước cũng chưa có thể có được một thanh Linh Khí.
Không nghĩ tới xuyên việt không quá vài ngày, liền tìm được tuyệt thế trân bảo người người muốn tranh đoạt này.
"Đúng là dao động của Linh Khí, nha đầu, ngươi đi xem đi, có lẽ sẽ có thu hoạch không tưởng được."
"Được."
Cố Nhược Vân khẽ gật đầu, làm cho nàng không rõ là, chẳng lẽ người Luyện Khí Tông cũng không biết nó là Linh Khí? Nếu không vì sao không chiếm dụng (chiếm để sử dụng) nó?
Không!
Luyện Khí Tông là dùng luyện khí làm chủ, tuyệt đối không có khả năng không nhận ra Linh Khí, vậy thì vì sao thanh Linh Khí này ở trong đây lâu như thế cũng chưa bị người lấy đi?