Chương 72: Ta là người tốt
Edit: kaylee
Giờ khắc này, tất cả mọi người cảm giác được thực lực của Lăng Hi tăng trưởng.
Cố Nhược Vân ngẩng đầu nhìn Lăng Hi trước mắt, trong ánh mắt hiện lên một tia sáng khó hiểu.
Từ lúc bắt đầu chiến đấu, nàng đã cảm nhận được tu vi của Lăng Hi quá mức phù phiếm, nói cách khác, tuy rằng hắn thân là Võ Giả sơ cấp, lực lượng chân chính chỉ là ở vào khoảng Tụ Khí cấp bảy!
Nhưng mà, chẳng lẽ người cho hắn công pháp tu luyện này, lại chưa nói với hắn ngàn vạn lần không thể sử dụng tuyệt chiêu sao? Cho dù chiêu số Lăng Hi sử dụng hiện tại có thể khiến thực lực của hắn tới Võ Giả sơ cấp chân chính, nhưng từ đây về sau, lại cũng không cách nào tu luyện.
Cũng chính là nói, hắn dùng tu vi suốt đời của bản thân tăng lên lực lượng tạm thời..........
"Ha ha!" Lăng Hi điên cuồng cười hai tiếng, ánh mắt âm trầm mà ngoan độc, "Lúc trước ngươi đã có lá gan ký giấy sinh tử, cũng chính là nói, ngươi đã làm chuẩn bị tốt cho cái ch.ết, hiện tại ta lập tức sẽ đưa ngươi đi gặp cha nương ngươi, như thế ngươi còn phải cảm tạ ta."
Dứt lời, theo kiếm quang hiện lên, thân hình của Lăng Hi đã đến trước mặt Cố Nhược Vân.
Trên mặt của hắn mang theo tươi cười dữ tợn, giống như ác ma vung kiếm trong tay về phía nàng. Giống như muốn lập tức cắt bỏ đầu của thiếu nữ.
Đông!
Cố Nhược Vân tùy tay cầm lấy mộc côn (gậy gỗ) bên cạnh chắn về phía công kích của đối phương, trong nháy mắt, chấn động mãnh liệt từ trên người hai người phát ra, hình thành một cơn sóng ánh sáng, tất cả tạp vật chung quanh đều bị phá hủy, mặt đất đều bởi vì vậy mà bị chấn động một trận.
Máu................
Máu đỏ tươi chảy ra từ giữa cánh tay bị đánh thương của Cố Nhược Vân, hình thành một đường màu đỏ, từng giọt chậm rãi rơi xuống trên đất mặt, rất nhanh mặt đất xung quanh nàng bị nhuộm thành một mảnh đỏ, nhìn thấy mà ghê người.
Ánh mắt âm độc của Lăng Hi tập trung vào Cố Nhược Vân, khinh thường hừ lạnh một tiếng, mà rất nhanh bóng dáng màu xanh kia cũng đã vòng đến sau lưng Cố Nhược Vân.
"Cố Nhược Vân, cẩn thận sau lưng ngươi!"
La Âm sắc mặt đại biến, khẩn trương nhìn phía sau Cố Nhược Vân, sốt ruột hô to ra tiếng.
Giống như là cảm nhận được cái loại cảm giác bị độc xà (rắn độc) nhìn chằm chằm ở phía sau, Cố Nhược Vân chậm rãi xoay người, trong phút chốc, một thanh lợi kiếm liền ở phía trên ót của nàng, dần dần rơi xuống cùng với giọng nói tàn nhẫn của thiếu niên.
"Sỉ nhục ngươi từng mang đến cho ta ở trong Thiên Linh trận, bây giờ, Lăng Hi ta sẽ toàn bộ trả lại cho ngươi! Ngươi đi tìm ch.ết đi, Cố Nhược Vân!!!"
Ầm!
Kiếm của hắn hung hăng bổ về phía ót của Cố Nhược Vân, hiển nhiên quên mất dặn dò ban đầu của Thi Vân.
"Không tốt!"
Thi Vân khuôn mặt hơi đổi, nếu đầu óc của Cố Nhược Vân bị hao tổn, tinh thần lực cũng sẽ biến mất tất cả, Lăng Hi ngu ngốc này! Quả nhiên là kẻ phá hoại!
Nhưng mà, cho dù nàng sốt ruột, cũng không cách nào cứu chữa.........
"Dừng tay, ngươi ****** dừng tay cho lão tử!"
Dư lão vừa chạy tới liền nhìn thấy một màn nguy hiểm này, sợ tới mức toàn bộ trái tim của ông đều run rẩy.
Xong rồi, lần này xong rồi, nếu thiếu chủ trở về biết được đại tiểu thư đã xảy ra chuyện, vậy toàn bộ Thanh Long Quốc đều sẽ phải chấn động rồi, hơn nữa sẽ máu chảy thành sông.
Phải biết rằng, lúc đó nghe nói tỷ tỷ thương yêu bản thân nhất xảy ra chuyện, thiếu chủ còn thiếu chút nữa đã đến Thanh Long Quốc gây chuyện, cuối cùng ở giữa đường bị gia chủ bắt trở về, hơn nữa còn phạt hắn bế quan mấy năm!
Kỳ thực thiếu chủ không phải không tuân thủ điều ước, điều kiện tiên quyết là, người hắn để ý không ch.ết, cho nên nếu đại tiểu thư ch.ết ở trong tay tiểu súc sinh Lăng gia, có thể nghĩ thiếu chủ sẽ nổi giận cỡ nào. Thống khổ lại mất đi người thân, cho dù là gia chủ ra mặt ngăn cản cũng không thể được.
Đều tại tiểu tạp chủng Lăng Hi đáng ch.ết này!!!