Chương 11
Cậu vốn cảm thấy Hoắc Kiếm khác những cậu ấm khác, không nghĩ tới anh cư nhiên lại thật sự không phải cậu ấm, như bộ trang phục cẩn thận tỉ mỉ của anh biểu hiện anh chính là thanh niên tài giỏi.
Nghiêm Hạo Thần híp mắt nhìn hình ảnh trên tạp chí. Cậu vốn không ngại tìm một kim chủ để bán mình, lại không nghĩ rằng vô tình câu lên được con cá lớn như vậy. Thật sự là không thể tưởng được, rõ ràng bộ dáng còn rất trẻ tuổi. Nghiêm Hạo Thần ngồi trên ghế xoay rộng thùng thình, tưởng tượng thấy bộ dáng người đàn ông nghiêm túc kia ngồi ở trên đây mà ra lệnh, suy nghĩ mà gợi lên khóe miệng.
Ngoài cửa mặt mơ hồ truyền tới tiếng khắc khẩu.
“Ê! Cậu tốt xấu gì cũng cho tôi chút quan tâm được không! Nói như thế nào cũng là linh cảm vĩ đại của tôi vừa loé. Không được không tin giác quan thứ sáu của đàn ông.”
“Tôi tin. Nhưng bởi vì tôi không thể hiểu loại giác quan thứ sáu của cậu, cho nên tôi hi vọng nó được biểu hiện ra ngoài dưới dạng đề án.”
Anh vẫn rất có bản lĩnh nghiêm trang mà tức ch.ết người khác. Nghiêm Hạo Thần ở trong lòng mặc niệm cho chủ nhân của thanh âm kia.
“Ê! Cậu biết rất rõ tôi không có thời gian ở Mĩ mà! Tôi hôm qua mới lấy được hợp đồng ở bên Anh, đã ngựa không dừng vó mà gấp gáp trở về, chỉ vì muốn chia sẻ ý tưởng thiên tài này với mọi người ở hội nghị sáng nay, kết quả cậu cư nhiên ngay cả nghe cũng không muốn nghe đã phủ quyết?”
“Annie hẳn là có thông báo với cậu sẽ chuyển hội nghị thành buổi chiều, cậu kỳ thật không cần gấp, hơn nữa cậu có thể chuẩn bị một bản kế hoạch đầy đủ, phần thắng sẽ lớn hơn một chút.”
“Không phải vấn đề này. Là tâm tình! Tôi nhấn mạnh đây chính là tâm tình khẩn cấp của tôi! Lại nói tiếp cậu trước giờ đều chưa từng chuyển hội nghị qua buổi chiều, rốt cuộc là chuyện gì…”
“Khoan đã!”
Cửa văn phòng bị đẩy ra, một người đàn ông trẻ tuổi ồn ào đẩy cửa, trong tích tắc nhìn thấy Nghiêm Hạo Thần hai mắt trừng to, sau đó hiểu rõ mà “A” một tiếng, huýt sáo một cái với Hoắc Kiếm đi phía sau không kịp ngăn cản.
“Tôi thấy tôi nên đi ra ngoài trước đã.”
Lông mày anh tuấn của anh nhăn đến khó coi.
“Tiếu Lỗi.”
“Yên tâm, yên tâm đi, tôi không thấy cái gì hết. Các cậu tiếp tục. Tôi đi ra ngoài trước.”
“Cậu hiểu lầm. Cậu ấy là…”
Người đàn ông trẻ tuổi cười cong hai mắt như con hồ ly, nhanh chóng nhảy ra khỏi cửa.
“Không cần phải nói gì hết, tôi hiểu được. Cậu cũng là một người đàn ông đang tráng niên thôi, ha ha, ha ha. Thật ra tính hướng khác người cũng không phải chuyện lớn, hiện nay xã hội rất khoan dung, ha ha. Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không lấy chuyện này áp chế cậu thông qua đề án của tôi, nhất định sẽ không.”
Y mở trừng hai mắt nhìn Nghiêm Hạo Thần.
“Như vậy, tôi đi ra trước.”
Cửa nhanh chóng bị đóng lại, bên ngoài hành lang truyền đến tiếng cười vui sướng không thể ức chế của người nọ.
Nghiêm Hạo Thần nhìn Hoắc Kiếm xanh mặt đi đến trước bàn làm việc, cầm điện thoại.
“Thiên Tề, bất kể tí nữa Tiếu Lỗi đưa đề án gì cho cậu, đều phải áp chế cho tôi. Đúng, chính là như vậy.”
Nghiêm Hạo Thần nhếch môi nhìn anh.
“Đây xem như thẹn quá thành giận quan báo tư thù (lợi dụng việc công để trả thù cá nhân)?”
“Không phải.” Giọng điệu của Hoắc Kiếm bình tĩnh. “Chỉ nhìn thấy một phần bên ngoài của sự việc đã đưa ra suy đoán không chính xác, không chứng thực triệt để cũng không nghe ý kiến của người khác. Thái độ như vậy mà làm ra đề án thật đáng hoài nghi tính khả thi của nó.”
Nghiêm Hạo Thần sửng sốt một giây, sau đó không hề giữ hình tượng mà ôm bụng cười ầm lên trên ghế.
Người đàn ông này… Thật sự là rất thú vị.
Lau đi nước mắt trên lông mi thì nhìn thấy trên mặt Hoắc Kiếm là biểu tình vừa hờn giận vừa khó hiểu.
“Có cái gì buồn cười chứ?”
Nghiêm Hạo Thần lắc đầu. Thật là, người này ngay cả báo thù cũng đứng đắn nghiêm túc như vậy. Hơn nữa kỳ thật cái “Chỉ nhìn thấy một phần bên ngoài của sự việc đã đưa ra suy đoán không chính xác.” không phải cũng đúng sao? Tuy rằng không có mảy may đụng chạm da thịt, nhưng cậu đích thật là tình nhân được Hoắc Kiếm bao dưỡng.
Bất quá nghĩ đến kết cục bi thảm của người đàn ông tên Tiếu Lỗi kia, cậu quyết định không chỉ ra chỗ sai trong cách biểu đạt của Hoắc Kiếm. Mắt phượng nhẹ nhàng thoáng nhướng, khóe miệng nở ra một nụ cười mị hoặc.
“Tôi đói bụng. Chờ anh xử lí công việc công ty xong chúng ta đi ăn cơm được không?”
Ánh nắng vàng nhẹ nhàng phác thảo đường nét gương mặt anh, đường cong gương mặt cũng trở nên nhu hoà, lông mày hơi nhăn lại của anh cũng giãn ra, mang theo chút cưng chiều không hề tự giác:
“Được.”