Chương 5
Bây giờ từ miệng mọi người Bạch Thủy Ương đã biết rõ ràng về những chuyện trước kia, nhưng cô thực sự không thích con người trước kia của mình, cô đã là vợ của Thẩm Tương Tường, người đàn ông của cô phải vất vả ở bên ngoài phấn đấu, thì cô phải có nghĩa vụ vì anh mà chăm lo tốt việc trong nhà, ví dụ như là chuyện mua thức ăn bỏ vào tủ lạnh, bổ sung những nguyên liệu, vật dụng đã dùng hết còn có nấu cơm mỗi bữa cho Thẩm Tương Tường, cô cảm thấy đây đều là những việc một người vợ phải làm.
Bạch Thủy Ương còn phải làm một chuyện khác đó là đi mua đồ để lấp đầy tủ lạnh trống không.
Cô cảm thấy hôm nay cần gì thì mua đó là tốt rồi, nhưng cô lại phát hiện Thẩm Tương Tương dường như là một người rất thích lấp đầy tủ lạnh, đồ không tươi mới thì liền bỏ hết ra sau đó lại mua một lần nữa rồi lại nhét vào, việc này làm cho Bạch Thủy Ương phải há hốc mồm, có nhiều tiền cũng không cần hoang phí như vậy chứ.
Cô thấy ở siêu thị có nhiều loại đồ ăn vừa ngon lại vừa tiện lợi, cứ mỗi đợt có khuyến mãi, giảm giá là cô lại giành thời gian để mua hết thứ này thứ nọ, tuy biết việc này là không cần thiết nhưng cô thích thế, nó giống như việc chỉ cần cô bớt xa hoa một chút thì Thẩm Tương Tương sẽ không cần phải mỗi ngày làm tăng ca ở nhà.
Ngoài thời gian học nấu ăn và đi chợ thì thời gian còn lại cô đều nhà, nhưng lại rảnh rỗi không có việc gì làm.
Cô không thích lên mạng, xem TV thì cũng chỉ xem những tiết mục mà mình thích, cũng không ham mê những thể loại phim Hàn quốc, Nhật bản tràn ngập trai xinh gái đẹp.
Cô thường lấy mấy quyển sách từ trong phòng sách của Thẩm Tương Tường để đọc nhưng cũng chỉ độc những tiểu thuyết linh tinh.
Qúa nhiều thời gian rảnh rỗi làm Bạch Thủy Ương có chút không biết phải làm sao, cô cảm thấy bản thân mình cần phải làm một cái gì đó.
Cô cũng nghĩ qua việc ra ngoài làm việc, nhưng lại không dám nói với Thẩm Tương Tường vì cảm thấy anh nhất định sẽ không đồng ý, cuối cùng cô đã thuyết phục Thẩm Tương Tường không cần phải thuê công ty vệ sinh mà cô sẽ dành thời gian rảnh đó của mình để lau dọn nhà cửa, tủ giường sạch sẽ không có bám lấy một hạt bụi.
Bạch Thủy Ương tuy rằng không nhớ được chuyện trước kia, nhưng cô cũng cảm thấy chắc hẳn là bản thân mình không có bạn bè, bởi trong suốt thời gian nằm viện ngoài trừ ba mẹ cùng Thẩm Tương Tường ra thì không có ai khác đến thăm mình. Đôi khi tuy có chút cô đơn nhưng cứ nghĩ tới việc đây là nơi mà cô và anh gắn bó trong lòng Bạch Thủy Ương lại tràn đầy hạnh phúc.
Thẩm Tương Tường không ngờ rằng Bạch Thủy Ương có thể nhanh như vậy có thể thích nghi với đời sống nội trợ, không có những bữa tiệc trà chiều sang trọng, không có cuộc sống về đêm, Bạch Thủy Ương cứ như vậy mà nhanh chóng hòa nhập với sinh hoạt của anh.
Sau ngày thứ hai Thẩm Tương Tường liền phát hiện váy ngủ gợi cảm trên người của bà xã đã không cánh mà bay, thay vào đó là một bộ váy liền rộng thùng thình lại còn có một cái mặt khỉ thật thật to, anh nhíu mày nhưng không nói gì, chỉ có thể thầm tiếc cho phúc lợi buổi tối của mình.
Ngày thứ ba Bạch Thủy Ương lại dùng một giọng điệu cầu khẩn nói với anh là cô muốn đi học học nấu ăn, anh liền nói với trợ lý liên hệ mấy giáo viên danh tiếng trong nghề, cuối cùng cũng tìm được một nữ giáo viên bốn mươi tuổi.
Lúc được anh đồng ý cho đi học, cô liền sung sướng nhảy dự lên, còn hôn lên khóe miệng anh một cái, hành động thân mật này liền kích thích nửa thân dưới của anh, thế nhưng nhân vật chính trêu chọc anh lúc này lại thẹn thùng chạy vào trốn tiệt trong phòng.
Khi anh đưa thẻ tín dụng, cô do dự một lúc rồi mới nhận lấy, anh cho rằng nhất định là phải đến cửa hiệu hàng giới hạn, năm nay bởi vì tai nạn mà cô không thể mua được mẫu mới trứơc khi sản phẩm ra mắt.
Nhưng hóa đơn anh nhận được lại không phải đến từ siêu thị mà lại là từ hiệu sách, ngoài ra không có chi tiêu nào khác, hơn nữa đơn giá lại rất ít thậm chí còn không bằng một cái túi sách cô mua trước kia.
Thẩm Tương Tường cũng không ngờ rằng tay nghề nấu ăn của Bạch Thủy Ương tiến bộ nhanh như vậy, anh chưa bao giờ biết Bạch Thủy Ương thân là con gái Bạch gia lại có tay nghề nấu canh thiên phú, chương trình học nấu ăn cô cũng chỉ học hai ngày là liền có thể nấu xong hoàn chỉnh một bữa ăn gồm ba món mặn một món canh, đường đường chính chính tiếp nhận vị trí bếp chính làm cho anh bị hạ cấp xuống dọn rửa chén đũa.
Mỗi ngày anh về nhà đều sẽ có người thân thiết ân cần thăm hỏi, anh đã về rồi, hôm nay có mệt quá không?
Giúp anh thay đồ ra, sau đó chỉ cần ngồi vào bàn là thức ăn nóng hổi được mang lên.
Mỗi khi anh muốn tắm rửa thay quần áo thì trong nhà tắm đều đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Lúc anh ở phòng sách thì lại có người rón ren bước chân bưng trà đi vào, thấy anh nhíu mày cô lại nói với anh là uống nhiều cà phê không tốt, uống trà có vẻ tốt hơn.
Nhưng Thẩm Tương Tường không đoán ra được tâm tư của Bạch Thủy Ương, anh lo sợ cuộc sống hoàn mỹ này sẽ như bong bóng xà phòng đẹp đẽ nhưng sẽ nhanh chóng vỡ tan, nhưng chỉ cần một câu cảm ơn, một tiếng khen đồ ăn ngon của anh là đã có thể làm cho cô gái kia vui vẻ đến nỗi hai mắt đều cong hết lên, xem ra cô thật là đã đem anh để vào trong lòng rồi.
Nhưng nếu Bạch Thủy Ương lại mặc vào bộ áo ngủ gợi cảm thì anh lại càng thích.
Người đàn ông đã bắt đầu rục rịch. Vào buổi trưa của một tuần sau, con sói bị đè nén dục vọng đã lâu rốt cuộc đã lộ ra răng nanh tà ác của anh.
Gần đây chương trình học nấu ăn của Bạch Thủy Ương đều lấy món tây làm chủ đạo, đặc biệt là món điểm tâm ngọt kết hợp với trà chiều.
Rõ ràng đó phải là thứ mà một đại tiểu thư quen thuộc nhất nhưng Bạch Thủy Ương lại cảm thấy nó hoàn toàn xa lạ, nhưng điều này cũng làm cô cảm thấy đặc biệt hứng thú với trương trình học.
Giáo viên dạy cô cách pha hồng trà, từng loại bánh nướng với từng tỷ lệ là bao nhiêu. Làm thế nào để bày biện mới có thể phù hợp với bộ dụng cụ.
Bạch Thủy Ương rất nhanh chóng phát hiện trong tủ bát nhà mình có mấy bộ ly chén rất đẹp đã sớm nóng lòng muốn thử, bình thường cũng chỉ có một mình cô ở nhà, lại luôn cảm thấy thiếu cái gì đó nên không thể khơi dậy nổi hứng trí chuẩn bị trà chiều.
Hôm trước Thẩm Tương Tường nói cuối tuần này anh không cần phải cùng đối tác đánh golf cũng không có hoạt động xã giao nào khác,có thể toàn bộ cuối tuần này sẽ ở nhà, Bạch Thủy Ương hưng phấn thiếu chút nữa không ngủ được, cũng bắt đầu tìm cách thực hiện buổi trà chiều hoàn mỹ của mình.
Cuối tuần là một ngày đẹp trời, đã là cuối mùa thu,những ngày có ánh nắng mặt trời ấm áp trở nên ít dần.
Không có gió, trên ban công tràn ngập ánh nắng mặt trời, lúc này là một khoảng thời gian rảnh rỗi sau bữa trưa, ban công rộng rãi của nhà hai người có bày hai chiếc ghế nằm, và một chiếc bàn tròn, còn khoảng không gian trống thì trang trí thêm bằng một ít hoa cỏ, đây đều là những thứ sau khi Bạch Thủy ưng trở về mà bổ sung thêm.
Bạch Thủy bày trên bàn nhỏ gồn có một cỗ hồng trà, một đĩa bánh, một đĩa mật, mỗi thứ một ít bởi hai người vừa ăn xong cơm trưa nên không tài nào nhét thêm gì nữa, bày biện đẹp đẽ đơn giản như vậy làm Bạch Thủy ương vô cùng cao hứng.
Trước ánh mắt chờ mong của bà xã, Thẩm Tương Tường cầm cuốn tiểu thuyết trinh thám đang đọc dở ngồi vào ghế nằm, tuy rằng cảm thấy trà chiều là nhưng công việc những cô gái ngu xuẩn mới có thể làm ra, nhưng lúc nhìn thấy khuôn mặt cô tươi cười thì anh lại cảm thấy ngốc một chút cũng không có gì là không tốt.
Ánh nắng ấm áp, hồng trà ấm áp, còn có nụ cười ấm áp của Bạch Thủy Ương nới lỏng trái tim anh.
Bạch Thủy Ương hài lòng nhìn Thẩm Tương Tường ngồi vào ghế, cô vẫn còn một việc quan trọng, hôm nay cô không cần hướng dẫn của giáo viên tự mình nướng bánh ngọt, đứng ở phòng bếp chuân bị bơ cùng mứt hoa quả, theo vị trí của cô thì có thể nhìn thấy một góc cuả ban công, nhìn thấy đôi chân thon dài của anh cô liền cảm thấy an tâm không ít.
Lò nướng kêu đinh một tiếng, cô đeo bao tay lấy bánh ra, không có biến dạng thật là tốt quá.
Bạch Thủy Ương tự cổ vũ mình, đêm kem trắng từng lớp từng lớp quết loạn lên trên, sau đó cận thận vẽ hoa, xếp hoa quả, cuối cùng dùng mứt trang trí một chút, tất cả đều vô cùng thuận lợi.
Cô bê bánh ngọt đến ban công, cắt một miếng nhỏ đưa cho Thẩm Tương Tường.
“Đây là lần đầu tiên em làm bánh, anh ăn thử xem.”
Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên một bên mặt, gió khẽ thổi lên tóc đuôi ngựa cọ cọ lên mặt làm cô có chút ngứa.
“Cám ơn”. Thẩm Tương Tường cầm lấy đĩa bánh, thuận tay vén mấy sợi tóc bị gió thổi loạn của cô ra sau vành tai, đầu ngón tay chạm đến da thịt càng làm cho mặt Bạch Thủy Ương đỏ hơn, cô dùng dĩa xắn một miếng bánh nhỏ để ăn ra vẻ trấn tĩnh nhưng ánh mắt cũng không tự chủ được mà liếc về phía Thẩm Tương Tường.
“Thế nào? Mùi vị có được không?.” Cô có chút khẩn trương hỏi.
Thẩm Tương Tường gật đầu, “Ăn ngon lắm, bánh rất mịn, kem cũng không ngọt, mùi vị rất ngon”.
Bạch Thủy Ương thấy thế mới yên tâm nở nụ cười, nhận được lời nhận xét như thế của anh cho dù không có ăn bánh ngọt thì trong lòng cô cũng cảm thấy ngọt lên.
Thấy khóe miệng Bạch Thủy Ương cong lên cười, anh cảm thấy lời nói dối của mình cũng thật đáng giá, thật ra anh không thích ăn đồ ngọt, tuy rằng Bạch Thủy Ương đã làm giảm độ ngọt cho bánh nhưng đối với đàn ông mà nói thì cũng chỉ là những thứ con gái thích ăn thôi.
Nhưng nếu cô vui vẻ, anh cũng không ngại nói dối nhiều một chút, ai bảo cô là vợ của anh.
Có một chút kem trắng dính ở khóe miệng cô, Thẩm Tương Tường nghiêng đầu thấy Bạch Thủy Ương dùng đầu lưỡi liếng kem trên khóe miệng vẻ ngốc nghếch như một đứa trẻ sáu tuổi, Bạch Thủy Ương cứ cho rằng anh là đang đọc sách, căn bản không hề biết tầm mắt của anh đã hoàn toàn ngưng tụ trên thân thể mình, lúc cô nhận ra thì cơ thể cao lớn của anh đã vươn tới che đi ánh mặt trời phía trước mình, khóe miệng ngay lập tức bị thứ gì đó mềm mại giữ lấy.
Ánh mặt trời mùa thu lan tỏa khắp bốn phía,
Thẩm Tương Tường lần đầu tiên hôn môi Bạch Thủy Ương, nếu không tính cái hôn nhẹ lần đó thì đây thật là lần đầu tiên; Nêu không tính số lần Bạch Thủy Ương khi chưa mất trí nhớ cùng người đàn ông khác hôn môi, thì xác thực đây cũng là lần đầu tiên.
Môi Thẩm Tương Tường hôn môi Bạch Thủy Ương nhân lúc môi cô khẽ nhếch lên đầu lưỡi của anh liền nhanh chóng luồn vào mà không cần tốn nhiều sức, đầu lưỡi đi vào ra sức khiêu khích, lấy lòng, tiến thêm một bước thành công chiếm đất, trao đổi nước bọt trong miệng.
Bạch Thủy Ương dường như bị đôi môi kia phủ lên mà trong nháy mắt liền ngơ ngẩn, ngay cả thở cũng đều ngừng lại.
Đây là hôn sao? Cùng cánh môi đối phương gắt gao dán lại với nhau, có thể nghe thấy hơi thở của đối phương, thân mật xâm nhập vào trong miệng nhau cảm thụ độ ấm, hôn như vậy làm người ta cảm thấy thật thẹn thùng.
Lúc Bạch Thủy Ương từ trong nụ hôn mà chậm rãi tỉnh táo lại, xấu hổ làm cô định lui về phía sau, nhưng mà Thẩm Tương Tường đã sớm trước một bước biết trước động tác này, liền dùng bàn tay dày rộng của mình giữ chặt gáy lại làm cô không có đường lui.
Nhân lúc lưỡi của anh rời khỏi khoang miệng ngay lúc cô nhanh chóng thở dài nhẹ nhõm một hơi thì anh lại ʍút̼ giữ đôi môi cô một lần nữa rồi lại ɭϊếʍƈ, thậm chí những lúc cô phân tâm anh lại dùng răng cắn vào môi dưới.
Toàn thân Bạch Thủy Ương mềm nhũn ra, cô không biết mình đã rời khỏi ghế ghế nằm từ bao giờ để ngồi lên hai chân của anh, độ cao vừa vặn để hôn môi.
Anh cứ lần lượt xâm nhập rồi lại lần lượt rời đi giống như cố tình khiêu khích.
Cô thẹn thùng nhắm chặt hai mắt, lại càng cảm thấy rõ ràng hơn sự di chuyển của môi anh, nụ hôn dừng ở mắt, dừng ở mũi, dừng ở má, rồi lại dừng ở môi trên tiếp tục tr.a tấn.
“Rất mềm rất ngọt.” m thanh trầm thấp đó cứ mãi vờn quanh tai Bạch Thủy Ương lâu mãi không chịu tan đi.
Đôi môi Thẩm Tương Tường thoáng rời đi, ngay tại lúc Bạch Thủy Ương cho rằng đã kết thúc, đôi môi nóng rực của anh lại lần nữa phủ lên, động tác lúc này của anh thật mạnh mẽ và táo bạo, nếu lúc trước anh có ý muốn dỗ dành cô nên hòa hoãn như vậy thì lúc này đây anh chính là một con mãnh thú ra sức càn quét.
Anh thô lỗ ngậm đôi môi cô không tha, một lần lại một lần ʍút̼, hận không thể đem chúng hòa vào cơ thể mình, sau đã là đi vào bên trong, không chỉ là hôn môi lúc này đay còn có âu yếm.
Động tác của Thẩm Tương Tường tốc độ nhanh vượt xa tưởng tượng của Bạch Thủy Ương.
Chỉ vì thích thoải mái mà cô mới mặc váy nhưng bây giờ làn váy sớm đã bị kéo lên đến lưng, qυầи ɭót ren trắng lộ ra dưới ánh nắng mặt trời, hai tay của anh theo eo mà đi lên, vuốt ve trước bộ ngực mềm mại, tùy thích nắn bóp thành đủ hình dạng.
“Anh rất thích chỗ này”. Thẩm Tương Tường buông môi Bạch Thủy Ương ra, mũi chạm mũi, môi dán lên môi, bàn tay dưới lớp quần áo của cô không chút khách khí hưởng thụ sự mềm mại.
“Ư.... ......” Vốn dĩ tiếng rên rỉ không thể nghe rõ, nhưng khoảng cánh của hai người ngay cả tiếng hít thở còn có thể nghe rõ mồn một, huống chi là tiếng rên.
Cô thẹn thùng không biết làm thế nào, liền bắt lấy bàn tay của anh ở phía trong áo mà cầu xin, “Đừng.... ....”
Tất cả đối với cô mà nói đều rất lạ lẫm, xảy ra quá nhanh, giữa hai chân cô cũng có cảm giác là lạ, tim lại đập thật nhanh thật nhanh.
Cơ hội cho cô thở dốc của Thẩm Tương Tường đã kết thúc, anh theo môi dưới của cô mà hôn xuống, trên chiếc cổ trắng nõn liền lưu lại một vết hồng, anh muốn trên thân thể của cô đều phải in lại kí hiệu của anh.
Phía dưới áo, bàn tay to của anh đã gỡ bỏ nút thắt phía sau của cô.
“Tương Tường......” Bạch Thủy Ương nắm lấy áo sơmi của anh ngẩng đầu lên, ánh mặt trời chiếu ngay trên mắt làm cô không thể mở mắt chỉ có thể rên rỉ kêu tên của anh.