Chương 11
Bàn tay nhỏ bé bị nắm có một chút run run, Bạch Thủy Ương vui mừng nói: “Phán Xuân em nghe hiểu chị nói gì đúng không? Chị biết Phán Xuân có thể nói, nói cho chị được không, Phán Xuân …..nguyện vọng là cái gì?”
Nhìn cây thông Noel màu xanh, trong đầu Giang Phán Xuân hiện lên một mong ước nho nhỏ mà không ai biết, đôi mắt lặng lẽ nhấp nhoáng một vài tia sáng.
Giang Phán Xuân chỉ ngón tay nhỏ lên ngôi sao trên cây thông, môi mấp máy mở miệng một cách khó khăn.
“Phố….” Một tiếng từ sâu trong cổ họng phát ra, Giang Phán Xuân cố gắng dùng sức nhưng những tiếng tiếp theo cũng không thể phát ra được, hơi thở của cậu bé cũng trở nên dồn dập hơn.
“Phán Xuân muốn nói cái gì? Nói cho chị nghe, nói từ từ thôi không cần vội.”
“Phố………phố………”
Những âm thanh nhỏ vụn thoát ra không thể thành câu, từ ngữ duy nhất Bạch Thủy Ương có thể nghe ra được là từ chị.
“Phán Xuân nhớ chị gái đúng không? Chị tin rằng chị em cũng vô cùng nhớ em đấy, cho nên Phán Xuân nhất định phải sống cho thật khỏa mạnh, sống thật tốt cho chị em ở trên trời có thể nhìn thấy được không?”.
Giang Phán Xuân cái hiểu cái không nhưng cũng gật đầu, yên tĩnh ngồi vào góc, nhìn ngôi sao trên đỉnh cây thông đến ngơ ngẩn cả người.
Các em nhỏ thường ngủ sớm, nên tuy nói là tiệc tối nhưng đã bắt đầu từ bốn giờ chiều, một vài bé lên sân khấu hát biểu diễn, nhảy múa, tiếng hát điệu nhảy đều vẫn rất còn thơ ngây non nớt.
Sau đó các tình nguyện viên phân phát bánh kẹo cho các em nhỏ, nhìn những khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, không ai có thể nhìn ra đây là những đứa trẻ đang bị bệnh tật tr.a tấn, các nhóm tình nguyện cùng nhau vui cười đi theo bọn nhỏ.
Bữa tiệc chỉ có thể kéo dài đến bảy giờ, trước tám giờ là phải đưa bọn trẻ lên giường nghỉ ngơi đây là yêu cầu của bác sĩ.
Bạch Thủy Ương đưa Giang Phán Xuân lên giường, giúp cậu uống thuốc sau đó lấy ra một gói quà đưa cho bé.
“Phán Xuân đêm Bình An vui vẻ, đây là quà chị tặng em.”
Giang Phán Xuân không hề động đậy, Bạch Thủy Ương vừa nói vừa nắm bàn tay nhỏ bé của cậu cùng kéo dải ruy băng trên gói quà ra.
“Em nhìn xem, đây là một chiếc mũ, mùa đông rất lạnh, có nó bây giờ buổi tối Phán Xuân cũng có thể đội mũ đi ngủ rồi.” Bạch Thủy Ương đội mũ lên đầu Giang Phán Xuân, “Thế này rất ấm áp đúng không?”.
Bạch Thủy ương sờ sờ đỉnh đầu cậu bé, rồi giúp bé đắp chăn sau đó mới ra vẻ thần bí rút ra từ trong túi một thứ gì đó………..là ngôi sao trên đỉnh cây thông Noel.
“Đây là do chị thay mặt Phán Xuân xin các anh chị tình nguyện viên khác lấy về.” Bạch Thủy Uơng để ngôi sao ở bên giường, “Chị giúp Phán Xuân treo ở đây, như vậy thì mỗi buổi sáng thức dậy chỉ cần mở mắt ra là có thể ngay lập tức thấy sao rồi, Phán Xuân có thích không?”.
Bạch Thủy Ương ngồi nói luyên thuyên với Giang Phán Xuân một lúc lâu, khi thấy cậu bé đã ngủ say mới đi ra ngoài cùng những người khác dọn dẹp ở sân.
Trong đêm Bình An, tập đoàn Bạch thị tổ chức một buổi tiệc tụ họp các nhân viên trong công ty, trước kia đều là do chủ tịch Bạch Tín Hùng chủ trì, nhưng hôm nay ông ấy đi vắng nên tất cả mọi việc đều rơi xuống người Thẩm Tương Tường.
Kết thúc màn đọc diễn văn Thẩm Tương Tường đều đứng tránh ở trong góc, nhưng dù hắn trốn ở chỗ nào cũng vẫn không ngừng có người đến kính rượu.
Làm hết phận sự hâm nóng không khí của người chủ trì xong, trong lòng hắn chỉ hận một nỗi không thể làm cho buổi tiệc này kết thúc sớm một chút.
“Buổi tiệc quan trọng thế này như thế nào lại không thấy có Thẩm phu nhân của chúng ta tham dự?”. Lâm Tử Lâm không biết từ nơi nào nhảy ra, một thân âu phục, trong tay cầm một ly cocktail, xuất hiện đột ngột bên cạnh Thẩm Tương Tường.
“Cô ấy còn có việc khác.”
“Thì ra là tổng giám đốc Thẩm của chúng ta bị tụt hạng xếp phía sau.” LâmTử Lâm vẫn duy trì điệu cười cợt nhả, “Không biết là buổi tiệc này còn phải kéo dài đến khi nào, mà tổng giám đốc Thẩm của chúng ta lúc này người đã giống như tên mất rồi?” (Chắc là Tương Tường gần giống tương tư chăng ?)
Thẩm Tương Tương liếc mắt nhìn hắn một cái……… không nói gì.
“Đừng nói là người làm anh em này không giúp cậu đấy.” Lâm Tử Lâm nhảy lên sân khấu, cướp lấy mic trong tay người chủ trì, “Mọi người cùng giơ tay lên nào…..”
Lâm thị hào môn tam thiếu gia quả thật là có sức hút vô cùng lớn, Lâm Tử Lâm chỉ một chút đã có thể hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Thẩm Tương Tường nghiêng người chậm rãi dọc men theo lối đi ra khỏi hội trường, vừa ra khỏi cửa liền thấy một chiếc xe màu lam đỗ ở cửa.
Lắc lắc chìa khóa trong tay, đây là chìa khóa vừa rồi Lâm Tử Lâm đưa cho hắn, dám đỗ xe lung tung như vậy thì cũng chỉ có một mình Lâm Tử Lâm thôi, Thẩm Tương Tường mở cửa leo lên nghênh ngang lái xe đi.
Lúc Bạch Thủy Ương cùng những người khác dọn dẹp xong cũng đã mười giờ tối, mọi người chia tốp ba tốp năm ở cửa bệnh viện tạm biệt nhau, Bạch Thủy Ương từ chối ý tốt chở về nhà của mấy người bạn, đứng chờ taxi bên đường.
Vì là ngày lễ nên ngay cả taxi cũng ít đi, Bạch Thủy Ương không ngừng nhìn ngó xung quanh, mặc dù còn hai tiếng nữa nhưng cô cũng vẫn hy vọng nhanh chóng trở về nhà.
Lưu Thanh Chu đã đợi ở cửa bệnh viện đằng đẵng suốt một ngày nhưng không gặp được Bạch Thủy Ương, đợi đến tốt cuối cùng cũng thấy cô đi ra, sợ chuyện lại diễn ra như lúc sáng, lần này Lưu Thanh Chu đứng ở xa xa nhìn thật lâu, khi chắc chắn chỉ còn một mình Bạch Thủy Ương hắn mới tiến đến.
“Thủy Ương em đang đợi anh sao?” Lưu Thanh Chu thân mật ôm Bạch Thủy Ương vào lồng ngực, “Thủy Ương, anh đã trở về.”
Bạch Thủy Ương giật nảy mình, đột nhiên bị một người xa lạ ôm lấy, cô cuống quýt cầm lấy chiếc túi to trong tay đập lên người Lưu Thanh Chu.
“Thủy Ương, Thủy Ương em đừng như vậy, anh là Lưu Thanh Chu.” Hắn liên tục lặp lại của tên mình.
Lưu Thanh Chu trong thế giới của Bạch Thủy Ương trước kia thật sự là một cái tên vô cùng quan trọng, nhưng đối với Bạch Thủy Ương hiện tại mà nói thì chẳng qua cũng là một cái tên xa lạ mà thôi.
Lưu Thanh Chu dùng sức mạnh giữ chặt hai tay Bạch Thủy Ương, lấy ảnh từ trong chiếc ví da đưa cho cô xem.
“Thủy Ương em xem, rõ ràng chúng ta là quan hệ này.”
Đèn đường chiếu lên tấm ảnh, trên ảnh có một đôi nam nữ, Bạch Thủy Ương liếc mắt một cái là nhận ra chính là mình cùng người đàn ông này, hai người trong ảnh thân mật hôn nhau tràn đầy ngọt ngào hạnh phúc.
Bạch Thủy Ương cầm lấy tấm ảnh, hai tay run lẩy bẩy, cô liên tục xem ảnh rồi lại nhìn lại người đàn ông đứng trước mặt mình, bọn họ từng cùng nhau chụp ảnh thân mật quá mức như vậy, tại sao cô lại không có một chút ấn tượng nào với hắn?.
“Thủy Ương, anh biết là do em bị tai nạn, em không nhớ ra anh, anh không trách em nhưng em không thể phủ nhận tình yêu của chúng ta như vậy.” Lưu Thanh Chu đau đớn nói, giống như cô đã làm tổn thương vô cùng sâu sắc đến hắn vậy.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi thực sự không nhớ rõ, tôi không biết, tôi không biết……..” Bạch Thủy Ương không biết đã từng có một người đàn ông như vậy xuất hiện trong thế giới của cô trước kia.
“Thủy Ương lúc em xảy ra tai nạn, người nhà của em cơ bản là không cho anh gặp em, bọn họ khinh thường anh chỉ là một tên họa sĩ quèn, họ muốn nhân tại nạn đó cắt đứt chúng ta, muốn đem em cùng Thẩm Tương Tường kia cột vào nhau, nhưng Thủy Ương hai chúng ta mới thực sự là người yêu của nhau a, anh luôn luôn chờ đợi nhưng tại sao em không xuất hiện? Chúng ta hẹn nhau cùng bỏ trốn, anh luôn ở đó chờ em.” Lưu Thanh Chu ôm đầu thống khổ không ngừng khàn giọng gào thét, nước mắt không ngừng chảy xuống từ khóe mắt.
“Thật là như vậy sao? Tôi không biết, tôi không nhớ rõ.’’ Bạch Thủy Ương không biết làm sao để an ủi được người đàn ông đang đau khổ vì tình này.
“Thủy Ương, cho anh một tiếng được không ? Cho anh một tiếng, anh sẽ đưa em đến một nơi, nói cho em chuyện trước kia của chúng ta.’’ Lưu Thanh Chu không ngừng cầu khẩn.
“Nhưng mà……… ’’ Bạch Thủy Ương nhìn đồng hồ, hiện tại là mười giờ mười lăm, nếu trong một tiếng có thể giải quyết thì cô vẫn còn kịp về nhà.
“ Thủy Ương bây giờ ngay cả một giờ đồng hồ em cũng không đồng ý cho anh sao ?’’
‘‘Được, nhưng chỉ một tiếng, sau một tiếng tôi phải về nhà.’’ Bạch Thủy Ương miễn cưỡng đáp ứng đề nghị của Lưu Thanh Chu.
“ Được Thủy Ương, một giờ là đủ rồi, cảm ơn em Thủy Ương, anh nhất định sẽ làm em nhớ lại chuyện trước kia.’’ Lưu Thanh Chu không ngừng nói lời cảm ơn, diễn một màn người lâm li bi đát cửa một người đàn ông đang đi tới tận cùng đau khổ, đúng ra thì hắn không nên làm họa sĩ mà phải trở thành diễn viên mới đúng.
Cách bọn họ không xa, một chiếc xe màu lam chậm rãi ngừng lại, Lưu Thanh Chu hình như chỉ cần liếc một cái là đã thấy rõ người trong xe.
“Thủy Ương anh có thể cầm tay em không ?’’
Bạch Thủy Ương có chút khó xử, vừa định từ chối thì hắn đã nắm lấy tay cô.
‘‘Thủy Ương, chỉ cần một chút là được rồi, anh chỉ cầm một chút thôi, anh muốn chắc chắn em vẫn ở bên cạnh anh mà thôi.’’
Một người đàn ở trước mặt cô đang có tâm trạng như vậy làm cô không tìm ra được lí do để cự tuyệt.
Lưu Thanh Chu đưa cô đến một căn phòng đơn sơ chỉ có một cái giường cùng với dụng cụ vẽ tranh.
Cô nghe Lưu Thanh Chu kể lại một câu chuyện tình yêu đẹp đẽ, một tình yêu chân thành chỉ bởi vì khác biệt thân phận, vì sự quấy phá của quyền thế mà chia lìa.
Lưu Thanh Chu nói bọn họ gặp gỡ rồi kết bạn với nhau ở tại khuôn viên trường đại học, chỉ có cô mới có thể thưởng thức tài năng của hắn, hắn yêu thích sự dịu dàng xinh đẹp của cô, hai người nhanh chóng rơi vào lưới tình, ở ngoài xã hội cô là Bạch gia đại tiểu thư danh giá còn hắn chỉ là một họa sĩ vô danh, cô cũng không ghét bỏ mà vẫn luôn yêu thương hắn, nhưng tình cảm của họ bị cha mẹ cô phát hiện, bọn họ kịch liệt phản đối thậm chí còn dùng tính mạng để uy hϊế͙p͙ cô ép cô kết hôn cùng với Thẩm Tương Tường. Trước tình huống đó Bạch Thủy Ương chỉ còn có thể thỏa hiệp, đồng ý kết hôn với Thẩm Tương Tường.
Lưu Thanh Chu nói, sau khi cô kết hôn bọn họ đã chia tay, nhưng cuộc sống hôn nhân của cô cũng không hạnh phúc, Thẩm Tương Tường không phải là người đàn ông tốt, ngang ngược, độc đoán, vô lý thậm chí lại còn ra tay đánh cô, mỗi lần như vậy Bạch Thủy Ương đều khóc lóc tìm đến hắn, dần già bọn họ lại trở về bên nhau.
Bạch Thủy Ương từng yêu cầu Thẩm Tương Tường ly hôn nhưng hắn không đồng ý, vậy nên bọn họ chỉ còn cách là lựa chọn bỏ trốn.
Ngày bọn họ ước hẹn cũng là ngày cô xảy ra tai nạn, Lưu Thanh Chu luôn chờ đợi cô ở nơi hẹn của bọn họ, nhưng có chờ thế nào cô cũng không xuất hiện, hắn đi hỏi thăm thật lâu mới nghe được tin là cô vì bị tai nạn mà không thể đến.
Sau đó hắn lại đi tìm cha mẹ cô, hy vọng bọn họ có thể đồng ý nhưng lại bị đuổi đi.
Lưu Thanh Chu bị cắt đứt hoàn toàn mọi tin tức về Bạch Thủy Ương, nếu không phải hôm nay đụng nhau ở trên đường, thì hắn cũng không biêt rằng thì ra cô vẫn ở trong thành phố này, lại còn ở gần hắn như vậy.
Đối với câu chuyện của Lưu Thanh Chu đặc biệt là phần về Thẩm Tương Tường, Bạch THủy Uương luôn luôn duy trì thái độ hoài nghi, nhưng đối với tình cảm lưu luyến giữa cô và Lưu Thanh Chu cô cũng không thể không tin, trong cái tầng hầm nhỏ hẹp của nhà hắn, cứ vài bức tranh thì lại có một bức vẽ người mà người mẫu lại chính là cô, có những bức có chừng mực nhưng cũng có những bức vẽ lột tả táo bạo đến mức những cảnh đó chỉ có người yêu mới có thể nhìn.
Một tiếng sau Lưu Thanh Chu đưa cô ra ngoài, mà không hề yêu cầu cô ở lại.
“Thủy Ương, anh không mong cầu bây giờ em có thể nhớ lại hết chuyện của chúng ta, nhưng sau khi trở về em hãy hồi tưởng lại một chút, nếu em không tin anh thì có thể trực tiếp hỏi Thẩm Tương Tường hoặc ba mẹ em, em nhất định có được đáp án mình muốn, lúc đó anh tặng em rất nhiều tranh nó có thể chứng minh quan hệ của chúng ta, chúng chắc chắn vẫn còn ở chỗ của em, Thủy Ương em nhất định phải nhớ ra anh.”
Lưu Thanh Chu dùng ánh mắt nóng rực chăm chú nhìn Bạch Thủy Ương, cuối cùng vẫn lưu luyến buông tay.
Hắn đưa cô lên xe, không ngừng vẫy tay phía sau yêu cầu cô tìm về quá khứ của họ.
Sự xuất hiện của Lưu Thanh Chu bỗng trở thành tảng đá đè nặng trong ngực cô.
Về nhà, vẫn còn mười phút nữa mới đến mười hai giờ, đêm nay là đêm Bình An, cô và Thẩm Tương Tương đã cùng mong chờ thật lâu, cô cũng không nghĩ đến việc hỏi hắn điều gì trong tối nay, cô cũng không dám xác định lời nói của Lưu Thanh Chu.
Bạch Thủy Ương lắc lắc đầu ném Lưu Thanh Chu lại phía sau, mở của thay giày ra.
“Thật xin lỗi, em về trễ, nhưng vẫn chưa đến mười hai giờ, em đã làm đúng như cam kết của mình.” Toàn bộ căn phòng vừa yên tĩnh lại tối tăm, cô mở điện phòng khách lên, không có ai, vào bật đèn phòng ngủ cũng không có ai.
Rõ ràng yêu cầu cô phải về trước mười hai giờ nhưng chính mình đến bây giờ còn chưa trở về, Bạch Thủy Ương oán trách trong lòng, đợi chút nữa nhất định phải nhân cơ hội này phải cười nhạo hắn mới được.
Đợi thêm mười phút, Bạch Thủy Ương liền gọi điện cho Thẩm Tương Tường nhưng đều là yêu cầu chuyển vào hộp thư thoại,
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Đủ loại chuyện không may hiện lên trong đầu Bạch Thủy Ương, cô lại gọi vào điện thoại của hắn, rồi ngồi đợi trên ghế, uống say cũng được, bị bạn bè kéo đi cũng tốt, Thẩm Tương Tường ngàn vạn lần không cần phải xảy ra chuyện gì không hay.
Là đêm Bình An nhưng Bạch Thủy Ương lại không bình an chút nào.