Chương 20: Chuyến cắm trại rắc rối (P3)
-Giết nó cho tao- Một giọng nói vang lên
Nó nhìn qua chủ nhân của giọng nói đó, là ả ta, Hà Kim Hoa, ả đang đứng sau rất nhiều người mặc đồ đen, chắc khaỏng gần cả trăm người, ả ta làm cách nào mà đám người này ở đây được vậy? Phục sẵn thì sao ả biết nó sẽ đi đến đây? Ả đoán trước được tương lai sao? Việc nó đi một mình kiếm củi là việc ngoài dự định của nó mà, vậy ả gọi người đến lúc nào chứ?
-Giết tôi? Với từng này?- Nó vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng đó, trả lời ả bằng cái giọng lạnh như băng nhưng đầy khiêu khích
Ả ta nhếch môi khinh bỉ
-Chỉ với từng này người cũng đủ để chôn xác cả nhà mày rồi đó
Gì chứ? Chôn xác cả nhà nó ư? Nực cười thật! Đám người này còn chẳng đủ để cho Senni chơi ném phi tiêu để xả stress hay để Dezy làm bia tập bắn chứ huống gì chôn xác cả nhà nó. Ả ta đã tự đắc quá rồi đấy
-Cô suy nghĩ kĩ rồi chứ?- Nó vẫn luôn điềm tĩnh như vậy dù đó chỉ là lớp hóa trang của nó
Ả ta lại nhếch mép lên mà nhìn nó, cười khinh bỉ
-Tao tính nương tay cho mày nhưng nhìn cái thái độ xấc xược của mày tao lại muốn nhanh chóng loại trừ mày! Tiện đây tao cũng thông báo cho mày biết, ít ra trước khi ch.ết mày còn biết lí do vì sao mày ch.ết? Mày là hòn đá cản đường kế hoạch của tao, tao không loại trừ mày thì anh Ken không thể thuộc về tao, chỉ do mày mà anh ấy không hề để ý đến tao cho dù tao đã làm mọi việc- Ả ta tức giận nói
Cái gì vậy? Vậy ra nguyên nhân bắt nguồn từ hắn! Nó là cục đá cản đường à? Nực cười! Hắn không quan tâm đến ả là việc của hắn, việc gì lại nhắm đến nó chứ? Mà việc gì hắn phải quan tâm đến ả chứ? Ả ta tự đắc quá rồi, tự cho mình là trung tâm của mọi ánh nhìn sao? Ả đã quá tự tin rồi
-Liên quan gì đến tôi?
-Anh Ken luôn quan tâm mày, không hề để ý đến tao! Mày có gì hơn tao chứ? Sắc đẹp mày cũng không bằng tao (nhìn lại đi chị ơi), gia thế chắc cũng chỉ là loại hạ lưu thấp kém, vậy mà mày lại được anh ấy để ý, mày đã bỏ bùa mê thúc lúa gì khiến anh ấy mê mẫn mày vậy chứ? Vậy nên phải loại trừ mày, như vậy sẽ không ai cản trở tao và anh ấy nữa rồi, hahahaha- Ả ta nói rồi cười lớn
Nó đứng nghe nãy giờ mà như cố nhịn cười ấy. Vì sao ư? Nó thực sự đâu có quan tâm hắn làm gì đâu chứ? Nó cũng không biết vì sao hắn lại luôn quan tâm nó nhưng như vậy thì chả hợp lí gì cả. Nó bỏ bùa hắn sao? Nó còn chẳng quan tâm thì bỏ bùa hắn làm gì cơ chứ?
-Không nhiều lời nữa, giờ đã đến lúc cho mày xuống gặp Diêm Vương rồi đấy- Ả ta cười khinh bỉ- Lên hết cho tao
Cả hơn 100 người đó công thêm hai thằng lúc nãy "may mắn" thoát khỏi những chiếc phi tiêu của nó, tất cả đã cùng xông lên
Nó nhìn ra sau, đằng sau nó là vực, đằng trước nó là hơn 100 người, như thường ngày sẽ chẳng có vấn đề gì nhưng bây giờ tình thế bất lợi, trời cũng đã khá nhem tối, kiểu này phải đánh nhanh thắng nhanh thôi
"Đoàng, đoàng, đoàng" Tiếng súng vang lên, nó đã bắt đầu ra tay rồi
•
•
•
-Tiểu Băng, cậu ở đâu? Tiểu Băng?- Hắn vừa chạy vừa gọi to, ánh mắt luôn tìm kiếm xung quanh
"Đoàng, đoàng, đoàng" Từ đằng xa tiếng súng vang lên
"Gì vậy? Tiếng động đó là gì chứ? Tiếng súng sao? Ở đâu chứ?" Hắn lại nhìn xung quanh "Rất xa nhưng sao mình lại cảm thấy gần vậy? Và...cảm giác bất an này là sao?"
Hắn chạy về hướng phát ra tiếng súng, cố chạy thật nhanh như đang lo sợ điều gì đó
•
•
•
Mấy chục tên đã ra đi, nó thì vẫn thế, khuôn mặt vô cảm và hình như chưa có dấu hiệu gì gọi là mệt cả. Ả ta càng ngày càng tức giận vì kông làm nó xây xước gì mà còn "hao tổn binh lực". Còn nó thì sao nhỉ? Hoàn toàn vẫn bình thản như không có chuyện gì lớn, nó đâu quan tâm chuyện ả tức giận hay không chứ, mặc kệ ả đang tức giận hay đắc thắng, đang cố gắng nghĩ ra mưu mô gì hay gì khác, chỉ biết là tên nào dám thắch thức hay có hành động tương tự thì các định kết cục đi, nó đâu thể thất lễ như vậy chứ? Ả đã "mời" thì nó phải "đáp trả" lại thôi. Và rồi nó đã "đáp lễ", chỉ còn đúng ba người và ả ta
-ICE