Chương 12: Kích khỏi điều kiện
“Ngài tìm ta có chuyện gì sao?” Vừa vào phòng, Thường Dục thay đổi khác hẳn với vẻ lãnh đạm vừa rồi, trên mặt tươi cười quả thực đến nhân viên phục vụ chuyên nghiệp nhất cũng phải mặc cảm.
Trước khi Từ Phó Trạch đến, Lục Diêu căn bản không tính thừa nhận bản thân có hơi chút chút thích người này, cho dù vừa rồi thẳng thắn với hảo hữu, cũng không định nói cho Thường Dục biết, lại không dự đoán được Từ Phó Trạch lại trực tiếp thả người vào, lần sau gặp mặt tuyệt đối khiến y hối hận vì đã sinh ra trên đời……
Muốn xử trí Từ Phó Trạch thế nào vẫn là chuyện sau này, việc cấp bách là hiện tại nên làm gì bây giờ. Có lẽ A Trạch nói có chút đạo lý, né tránh mất mặt như vậy căn bản không phải hành động Lục Diêu sẽ làm.
Hạ quyết tâm, Lục Diêu chịu đựng xấu hổ mở miệng nói: “Khụ, ngươi nghe kỹ cho ta, lời này ta chỉ nói một lần.”
Thân hình cứng đờ, Thường Dục cảm thấy tim đập gia tốc, móng tay hung hăng bấm vào lòng bàn tay mới khống chế được bản thân không thất thố, lộ ra nụ cười nhẹ: “Thế nào?”
“Cơ hội trước ngươi nói tới, có thể cho ngươi.”
Sau khi Lục Diêu nói ra những lời này, cả phòng lâm vào trầm mặc, một chút thanh âm cũng không có. Lục Diêu vốn tưởng rằng Thường Dục sau khi nghe thấy đại khái sẽ có biểu hiện cực kỳ ngốc, nhưng loại tĩnh mịch này hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của hắn.
Nhịn không được quay đầu nhìn về phía Thường Dục, chỉ thấy Thường Dục ngốc ngốc nhìn hắn, như là còn chưa tỉnh ngủ, làm Lục Diêu muốn nổi nóng.
Đương lúc Lục Diêu nhịn không được muốn đuổi người đi, Thường Dục đã vài bước xông lên, kéo lấy góc áo Lục Diêu, vội vàng truy vấn, “Ngài nói cơ hội…… Là thỉnh cầu của ta ở bữa tiệc hôm đó sao?”
“Muốn hay không tùy ngươi, không muốn hiện tại lập tức lăn đi.”
Lục Diêu chỉ cảm thấy chưa bao giờ quẫn bách như thế, thậm chí nghĩ bằng không dứt khoát đổi ý đi, Thường Dục lại tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của Lục Diêu, dùng lực cầm tay Lục Diêu, lộ ra vẻ tươi cười hạnh phúc đến chướng mắt, “Vốn cho rằng ngài định bắt ta đừng bao giờ xuất hiện nữa, khẩn trương đến mức trái tim muốn ngừng đập. Quả nhiên yêu ngài là điều chính xác nhất đời này của ta.”
[Đinh! Kích khởi điều kiện nhiệm vụ, bắt đầu tính thời gian, thời gian còn lại: 364 ngày 23 giờ 59 phút. Bổ sung: Nhắc nhở này chỉ xuất hiện ở nhiệm vụ đầu tiên, nhiệm vụ sau này sẽ không xuất hiện nhắc nhở.]
Bên tai vang lên thanh âm này, Lục Diêu phút chốc cứng đờ, hắn đã hoàn toàn quên mất chuyện hệ thống kia.
Nếu một năm sau nhiệm vụ hoàn thành, sẽ bị ban bố nhiệm vụ khác sao? Có điều nhìn qua nhiệm vụ kiểu này không có hạn định thời gian, cho nên nếu không làm thì hẳn cũng sẽ không có trừng phạt. Nếu như bị chút chuyện như vậy dọa phá gan, thực không khỏi quá vô dụng.
“Đừng cao hứng sớm như vậy, gia đình ngươi đến cùng là cái dạng gì? Ta muốn lý giải một chút, đỡ cho đến lúc một đám điên không biết từ đâu kéo tới cửa. Dám nói một chữ dối trá liền biết tay ta, vừa ăn vừa nói.”
Nghe Lục Diêu nhắc tới việc này, Thường Dục sửng sốt một chút, rất nhanh liền phản ứng lại, biểu tình suy sụp, “Này cũng không phải đề tài làm người ta vui vẻ a. Như ta đã từng nói với ngài, ta thật sự thập phần chán ghét phụ thân ta, chán ghét đến độ hận không thể giết hắn. Còn muội muội của ta không có gì để nói, quan hệ với ta rất kém, đại tiểu thư bốc đồng. Về phần mẫu thân ta…… Tựa hồ ta với nàng đều chưa từng coi đối phương là người thân, nhiều lắm là tới trình độ vì ở chung nên tạm thời nhận thức đi.”
Quan hệ gia đình kỳ lạ như vậy, Lục Diêu vẫn là lần đầu tiên gặp, dựa theo cách nói này, Thường Dục ở trong chính ngôi nhà của mình cơ bản xem như không có quan hệ với người nào.
“Vì cái gì?”
“Vị bằng hữu kia của ngài hẳn đã nói với ngài đi, tình huống của ta lúc trước rất khó để người ta thích, hơn nữa thực hiển nhiên cha mẹ ta không phải cái loại gia trưởng vĩ đại mặc kệ con mình muốn thế nào thì thế ấy, so với ta thì bọn họ càng thích Thường Lâm hơn.”
Trong nháy mắt, Lục Diêu bỗng nhiên cảm giác so với mình cha mẹ đã sớm song vong, loại trường hợp thành viên kiện toàn như gia đình Thường Dục ngược lại càng bi ai, cũng thật khó cho y trưởng thành dưới loại hoàn cảnh này còn có thể cười đến vô tâm vô phế như vậy. Nói như vậy bản thân cũng không tính là bình thường, ít nhất hẳn là rất ít người đến cả diện mạo cha mẹ cũng không nhớ gì cả đi? Về phần vì sao lại không nhớ rõ, tựa hồ là tự nhiên mà quên, cứ như vậy hai người vốn nên thực thân thiết cơ hồ tại trong lòng Lục Diêu lại không lưu lại bất cứ dấu vết nào.
Lục Diêu còn định nói chút gì đó, cửa lại một lần nữa bị gõ vang.
Hôm nay thật sự là đủ náo nhiệt a.
Thường Dục đứng dậy đi mở cửa, lại ngay khi vừa mở cửa, nháy mắt thấy rõ người bên ngoài, liền không chút do dự đóng cửa lại.
“……” Này lại là khúc nhạc dạo của phiền toái a, “Là ai?”
“Đi nhầm phòng.”
Lục Diêu tin y mới có quỷ, dù sao cơm cũng ăn xong, dứt khoát tự mình đứng dậy ra mở cửa –
Ngoài cửa là một cô gái trẻ tuổi, diện mạo thuộc loại tương đối xinh đẹp, dáng người cũng đủ gợi lên hứng thú của nam nhân, trên người mặc toàn hàng hiệu, chính khí đến mức cả người phát run.
“Xin hỏi ngươi là?”
Thấy mở cửa lần này chính là người mình muốn gặp, cô nàng lập tức khôi phục dáng vẻ cao quý, lộ ra tươi cười tự tin, “Ngươi là Lục Diêu đi, ta tên là Thường Lâm, biểu hiện của ngươi tại bữa tiệc lúc trước rất soái, làm bạn trai của ta đi.”
“……”
Lục Diêu xoay người trở về thư phòng, chỉ ném lại một câu “Tự giải quyết.”
Chỉ qua đại khái mười phút, trong lúc đó Lục Diêu thỉnh thoảng có thể nghe được thanh âm phẫn nộ của Thường Lâm từ bên ngoài truyền vào, thẳng đến lúc truyền đến một tiếng đóng cửa mới dừng lại, Thường Dục lập tức đi đến.
Từ phía sau ôm chặt Lục Diêu, Thường Dục ủy khuất hỏi, “Ngài sẽ không thích Thường Lâm đúng không?”
Như thế làm Lục Diêu có điểm ngoài ý muốn, hắn cho rằng Thường Dục hẳn sẽ thực muốn ăn đòn mà nói với mình: “Ta sẽ không để Thường Lâm gây rối ngài, đều giao cho ta là được”, phản ứng này không phù hợp biểu hiện nhất quán của người này a.
“Nàng chỉ nhỏ hơn ta một tuổi, thế nhưng mặc kệ nàng thích cái gì, cho dù thứ ấy là của ta, cha mẹ cũng sẽ không chút do dự cầm lấy cho nàng, từ nhỏ đã luôn như thế. Thứ khác đưa cho nàng cũng không có gì, nhưng là ngài thì tuyệt đối không được.”
“Ta không có hứng thú với loại nữ nhân ấy.”
Nói như vậy, bản thân có vẻ đã lâu không tìm người giải quyết nhu cầu phương diện kia.
“Muốn làm không?” Nếu đã xác định quan hệ, Lục Diêu cũng không tính chơi Plato luyến ái.
Nghe lời này kẻ cao hứng nhất hẳn là Thường Dục lại lộ ra biểu tình buồn rầu, tràn ngập xin lỗi nói, “Thực xin lỗi, tuy rằng ta thực thích, nhưng có thể đợi thêm một đoạn thời gian được không? Trước đó ta có thể dùng miệng giúp ngài.”
“Thế nào, đổi ý sao?” Lục Diêu không cho rằng Thường Dục sẽ cần thời gian chuẩn bị tâm lý, ngẫm lại lần đầu tiên bọn họ gặp mặt đi!
“Không phải! Ta chỉ là cần chuẩn bị tốt vài thứ, không thì không thể khiến ngài tận hứng mà như vậy ta sẽ chán ghét chính mình.” Tựa hồ rất sợ Lục Diêu sẽ bởi vậy mà hiểu lầm, Thường Dục vội vàng giải thích.
Thường Dục hành động kỳ quái cũng không phải lần một lần hai, Lục Diêu cũng lười để ý xem y đến tột cùng là nghĩ như thế nào, dù sao một đoạn thời gian không làm cũng không có gì.
Đối với việc bản thân quét mất hưng trí của Lục Diêu, Thường Dục có vẻ thập phần uể oải, vì thế ngồi xổm trước mặt Lục Diêu, ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Nếu ngài không ngại, ta dùng miệng giúp ngài, có thể chứ?”
“Không cần.”
“Phải không…… Rất xin lỗi……” Hai mắt ẩn ẩn thiếu chút thần thái, Thường Dục cúi đầu, dùng thanh âm nhỏ đến nghe không thấy lầu bầu, “Thực xin lỗi, thế nhưng sao có thể để ngài……”