Chương 37: Không đáng tin
Từ trình độ nào đó, đối với người tam quan bình thường là một loại khiêu chiến, đương nhiên, gia hỏa nào đó vốn không có tam quan thì ngoại lệ.
“Kỳ thật ta là gọi Elidia, cứ gọi ta như thế đi. Mặc kệ gặp bao nhiêu lần đều cảm thấy Lục Diêu thực khả ái, thú vị a.” Elidia hưng trí bừng bừng trái sờ sờ phải xoa xoa khắp người Lục Diêu, An Duy Tư dùng lực đập rớt đôi tay trắng nõn mảnh khảnh kia, “Đừng có động thủ động cước.”
Mất hứng bĩu môi, Elidia trốn sau Lục Diêu hướng về phía An Duy Tư làm mặt quỷ, “Cũng đâu phải chạm ngươi, nếu không phải nhìn ngươi bộ dạng không tệ ta mới không thèm thử theo đuổi ngươi chơi đâu, Lục Diêu, ta thực không có rào cản nga, đêm nay có muốn thử không a?”
“Elidia, đừng nháo.” Chris từ ngoài cửa đi vào, thấy muội muội nhà mình lại tùy hứng, nhịn không được cảm thấy đau đầu, “Đừng quên chính sự.”
Le lưỡi, Elidia vẫn lại gần đứng bên cạnh Chris.
“Trước hết mời ngồi đi,” Cùng hai người mặt đối mặt ngồi xuống, Chris ưu nhã vắt chéo chân, “Đầu tiên ta muốn giải thích, chúng ta bổn ý không phải muốn làm ra động tĩnh lớn như vậy, thế nhưng muội muội ta tương đối tùy hứng, cho nên mới biến thành như vậy. Chúng ta chỉ là muốn cùng An Duy Tư tiên sinh ngài bàn một việc.”
“Trước khi bàn, nói cho ta biết thân phận của các ngươi.” An Duy Tư lạnh lùng nhìn hai người huynh muội đối diện.
“Ngài hẳn đã đoán được đi, chúng ta là Thú tộc, cũng chính là dị thú trong miệng mấy người.”
An Duy Tư gật gật đầu, ý bảo đối phương tiếp tục nói.
“Chúng ta muốn mời nhị vị qua phía bên ta. An Duy Tư tiên sinh có một nửa huyết thống Thú tộc, trong khoảng thời gian này chúng ta đã quan sát, cũng xác định được năng lực của ngài, cho nên mới hi vọng ngài trở lại với Thú tộc. Mà Elidia nói An Duy Tư tiên sinh yêu Lục Diêu tiên sinh, suy xét đến điểm này cho nên cũng mời ngài cùng qua đây.”
Lục Diêu nhướn mày, trách không được muốn kêu cả hắn đến, thì ra là nguyên nhân này.
“Các ngươi mai phục lâu như vậy mục đích là gì?” An Duy Tư ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm hai người đối diện.
Nhắc tới điều này, Chris không khỏi trừng mắt nhìn Elidia bên cạnh, “Elidia nói nhất định phải lấy cớ khảo sát mà ở xã hội nhân loại chơi cho đủ, có lẽ ngươi không tin, nhưng chúng ta đích xác không có mục đích thâm sâu gì, chung quy những năm gần đây quan hệ giữa Thú tộc và nhân loại đã không còn căng thẳng như trước nữa. Như vậy, quyết định của ngài?”
“Không hứng thú.”
Chris tựa hồ đoán được An Duy Tư sẽ cự tuyệt, như trước cười đến bình tĩnh, cũng không dây dưa nhiều, “Vậy thật là đáng tiếc. Có điều ngài muốn đến bên chúng ta thì tùy thời hoan nghênh, ta tin tưởng ngày đó sẽ không quá xa. Vậy hai vị có thể trở về, xin hãy hảo hảo suy xét.”
Lục Diêu vừa ra đến trước cửa, Elidia lại tặng hắn cái hôn gió, “Ta cũng tùy thời chờ ngươi nga.”
An Duy Tư mặt tối sầm, đang muốn lôi kéo Lục Diêu bước nhanh rời đi, Lục Diêu lại dừng cước bộ, “Chờ một chút, Grant là các ngươi giết?”
Nghe Lục Diêu nhắc tới vấn đề này, Chris tươi cười càng toát thêm thâm ý nào đó, “Này a, nếu muốn biết chân tướng, đến chỗ chúng ta thế nào?”
“Vậy thôi.”
Dứt lời, Lục Diêu không chút lưu luyến xoay người muốn đi, thấy An Duy Tư còn cúi đầu đứng ngốc một bên, liền trực tiếp lôi kéo y, “Còn ngốc làm gì?”
Lăng lăng nhìn chằm chằm cánh tay bị Lục Diêu lôi kéo, An Duy Tư cảm giác nơi bị cầm thật thoải mái, thế nhưng nếu chủ nhân biết chuyện kia nhất định sẽ tức giận đi? Vậy chỉ có thể tiếp tục giấu diếm.
Trở lại phi thuyền, An Duy Tư nói với thuộc hạ đó là phi thuyền của tinh cầu số149, bởi vì xảy ra chút hiểu lầm nên mới làm ra chuyện như vậy, hiện tại đã giải thích rõ ràng, nên không có việc gì.
Nga, xem ra thượng tướng đại nhân của đế quốc cũng không phải thật sự trung tâm với đế quốc như lời đồn nha. Lục Diêu thảnh thơi nghĩ, lại liếc mắt nhìn cái tên ngồi bên cạnh mình, “Vì cái gì ngươi còn ở đây?”
Khôi phục bộ dạng nam nhân, Elidia nháy mắt mấy cái, “Ai nha, không cần để ý nhiều như vậy nha.”
“Ta không ngại, có điều ngươi đã nghĩ ra cách hoàn thành chuyện ta giao chưa?”
“……” Cô đã hoàn toàn quên cô còn gánh nhiệm vụ khiến An Duy Tư buông tha ý tướng dán ảnh chụp khắp cơ giáp, vì thế giả bộ điềm đạm đáng yêu, “Ngươi nhẫn tâm ném ta cho kẻ hung tàn như vậy sao?”
“Thập phần vui lòng. Hoặc là ngươi cũng có thể lựa chọn…… Nói cho ta biết nguyên nhân các ngươi nắm chắc phần thắng.” Lục Diêu một tay chống đầu, liếc mắt nhìn Elidia. Lúc trước bọn họ có vẻ chắc chắn An Duy Tư sẽ hồi tâm chuyển ý như vậy, hiển nhiên là biết chuyện gì đó.
“Ngươi sao lại đa nghi giống hệt Chris vậy……” Elidia bất mãn nói thầm hai câu, “Cái đó đương nhiên không thể nói với ngươi. Được rồi, kỳ thật là ta cũng không biết, tên Chris kia thế nào cũng không chịu nói cho ta biết.”
Thấy đối phương không đáng tin đến tình trạng này, Lục Diêu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ, dù sao ngay từ đầu đã không thật sự cho rằng có thể moi từ miệng Elidia ra được tin tức hữu dụng gì, cũng không thấy ngoài ý muốn, “Vậy ngươi có thể đi, ta hiện tại tâm tình phi thường không tốt.”
Nhìn ra được Lục Diêu quả thật thập phần khó chịu, Elidia cũng không định nghịch địa lôi, quyết đoán đứng dậy rời khỏi phòng.
Nói thật, Lục Diêu đến giờ vẫn có chút không muốn tin tưởng, hắn rốt cuộc không trở về được, một đời phải một mình đứng ở nơi quỷ quái này.
Nga, không đúng, còn có một tên đầu óc ngẫu nhiên không dùng được An Duy Tư, bản thân còn hố ước định một năm…… Cảm giác còn không bằng một mình một người.
Lục Diêu tâm tình xấu vẫn duy trì đến khi hạ phi thuyền, cũng vẫn không có một chút dấu hiệu chuyển biến.
Xảy ra chuyện như vậy, Lục Diêu hẳn là người đầu tiên bị điều tra, nhưng không có ai đến mang hắn đi hay hỏi cái gì, nếu không phải có ẩn tình khác, thì là An Duy Tư đã làm gì đó.
Về nhà đã là nửa đêm, vì thế hắn liền dùng giấc ngủ để cự tuyệt việc tiếp tục suy đoán.
Thuận tiện nói, Lục Diêu phát hiện bản thân gần đây số lần tự động thức dậy vào buổi sáng cũng không nhiều, buổi sáng hôm nay cũng không ngoại lệ.
“Tỉnh tỉnh, ngủ quá lâu sẽ không tốt cho thân thể.”
Ánh mắt vẫn gắt gao nhắm chặt, trán Lục Diêu mơ hồ nổi gân xanh, không chút do dự xoay thân đưa lưng về phía âm thanh phát ra, cũng tự thôi miên mình đây chỉ là ác mộng.
Thế nhưng người sau lưng vẫn cố chấp gọi Lục Diêu rời giường.
“Các ngươi đến cùng có biết tự tiện vào nhà dân là phạm pháp không hả?!”
Vô tội nháy mắt mấy cái, An Duy Tư nghi hoặc lặp lại, “Các ngươi?”
Bình phục một chút tâm tự, Lục Diêu đứng dậy bắt đầu thay quần áo, “Nói nhầm thôi, ngươi vào bằng cách nào?” Phòng ốc nơi này cũng không còn sử dụng chìa khóa như hiện đại, mà là cần nghiệm chứng thân phận.
“Lúc ta là mèo, ngươi đã ghi lại lưu thân phận của ta.”
“……”
Lục Diêu nhất thời không nói gì, An Duy Tư vẫn chuyên chú ngắm nhìn Lục Diêu thay quần áo rốt cuộc nhớ tới mục đích mình đến, vì thế lộ ra một cái mỉm cười có chút trúc trắc, “Buổi sáng tốt lành.”
Có lẽ tam quan của người này thật sự đã không cứu được nữa, người bình thường sẽ cố ý lẻn vào nhà người khác chỉ để chào buổi sáng sao?
Miễn cưỡng bảo trì khuôn mặt không chút thay đổi, Lục Diêu vừa mặc áo khoác vừa đi ra cửa – đi ra ngoài dạo còn hơn ở đây đối mặt với An Duy Tư, hắn đã sớm nên ý thức được câu thông với kẻ không bình thường là thập phần khó khăn.
“Đợi đã……”
An Duy Tư ngăn cản không kịp, bởi vì Lục Diêu đã kéo cửa ra –
Chỉ thấy ngoài cửa là một đám người mặc quân trang thuần sắc, xếp thành hai hàng chỉnh tề hai bên cửa, thấy Lục Diêu đi ra, tề xoát khom lưng la lớn, “Chào chị dâu!!!” Dẫn tới người qua đường đều nhìn qua.
“……” Bình tĩnh, hắn một chút cũng không giận, “An Duy Tư!”
“Có.” Đứng nghiêm, An Duy Tư ngoan ngoãn cúi đầu, bộ dạng chờ bị mắng.
Lục Diêu ôn hòa cười, “Ta quyết định chấp nhận ngươi.” Không đợi An Duy Tư phản ứng, liền nói tiếp, “Chờ đến khi ngươi tính được chữ số cuối cùng của hằng số Pi (π)!”
Bọn lính khâm phục nhìn Lục Diêu, không hổ là chị dậu, có khí thế như vậy, đến cự tuyệt cũng có thể cự tuyệt “uyển chuyển” như vậy.
“Không phải ta gọi bọn họ đến.”
“Vậy đếm ngược từ người thứ hai, các ngươi có thể đi.”
Dứt lời, Lục Diêu vượt qua An Duy Tư tiếp tục đi về phía trước, “Đừng……”
“Rầm”
Ngay khi Lục Diêu nghe An Duy Tư lần thứ hai ngăn cản, cả người đã bị mưa hoa hồng từ trên trời giáng xuống bao phủ. Số lượng hoa hồng rất nhiều, Lục Diêu hoàn toàn bị chôn phía dưới, chỉ cảm thấy không khí hít vào phổi đều nồng đậm hương hoa.
Chật vật đứng lên, Lục Diêu căm tức phủi đám hoa trên người, không nói được gì, túm cổ áo An Duy Tư kéo vào phòng, cửa bị đại lực rầm một tiếng đóng lại.
Đám lính đứng bên ngoài chột dạ sờ sờ mũi, cảm giác bản thân hình như bất tri bất giác phá hỏng chuyện, vẫn nên thừa dịp thượng tướng đại nhân chưa ra liền trốn thôi.