Chương 46: Lưu Quang yến
Đến đỉnh núi, Lục Diêu thấy đã có vài người ngồi ở đó, bố trí thập phần đơn giản, chỉ là mười mấy cái ghế đá bao quanh một bàn đá mới. Về phần linh khí trong lời Mạch Cẩm nói thì hắn cảm giác không ra, chỉ cảm thấy hô hấp không khí trên đỉnh núi làm người ta thực thoải mái, có lẽ nguyên nhân chính là linh lực dư thừa?
Mấy người có mặt ở đây đều thuần một bộ lão nhân gia, chòm râu thật dài, hai mắt khép hờ miệng lẩm bẩm.
Lại nói tiếp, Mạch Cẩm còn chưa nói cho hắn biết Lưu Quang yến này tổ chức để làm gì.
Mạch Cẩm tựa hồ cũng vừa nghĩ đến vấn đề này, vừa đi qua ngồi xuống, ý bảo Lục Diêu ngồi bên cạnh gã rồi nói, “Chỉ là vài vị tu vi cao thâm ở Tu Chân giới tụ tập tán gẫu, trao đổi một chút tâm đắc trong tu hành……”
Lời gã còn chưa dứt, một vị lão giả ngồi đối diện bỗng nhiên không vui nói, “Tru Thiên tôn giả, như vậy tựa hồ rất không thích hợp.”
Ý lão giả là về hành vi Mạch Cẩm để Lục Diêu ngồi ở bên người. Lục Diêu mới đến thế giới này cho nên không hiểu, mấy chỗ ngồi này đều sắp hàng dựa theo nhân số, Lục Diêu ngồi ở kia liền tương đương với chiếm vị trí của một người.
“Không sao, dù sao Hoa Thanh tán nhân lần này có chuyện nên không thể đến, một chỗ ngồi không cũng là không.” Phiền chán khoát tay, Mạch Cẩm một bộ không muốn nhiều lời, miễn cưỡng khép mi mắt lại.
“Ngươi –”
Mắt phượng khẽ mở, mắt Mạch Cẩm mang sát ý nhìn thoáng qua lão giả đối diện, “Chẳng lẽ ngươi cũng muốn “gặp chuyện” không thể đến? Không, nên nói là nửa đường rời đi.”
Thấy đối phương tức giận đến mức mặt mày xanh mét, lại không dám nói cái gì nữa, Mạch Cẩm nhịn không được cười nhạo, “Bản tôn muốn làm cái gì khi nào đến phiên ngươi đánh giá, cho dù muốn phản đối, ít nhất cũng nên là vị Thanh Sơ chân nhân Thiên Tứ tiên duyên của các ngươi đến đây đi?”
“Tên ma đầu nhà ngươi, đây há lại là nơi ngươi có thể làm càn?!”
Mạch Cẩm không kiên nhẫn đánh gãy lời đối phương, “Ma đầu thì sẽ giết người không chớp mắt, muốn mạng sống thì câm miệng, bản tôn mấy ngày trước mới nhận sủng vật, tâm tình còn tốt.”
Lục Diêu tự nhiên phát giác mình bị Mạch Cẩm lừa ngồi xuống là hành động sai lầm, nhưng việc đã đến nước này, hắn có đứng lên cũng đã muộn, lại còn không duyên cớ chọc người chú mục, chi bằng im lặng ngồi đó.
Người ở đây đương nhiên không chỉ có một tên ma đạo Mạch Cẩm, chung quy Lưu Quang yến này chỉ nói chuyện bằng thực lực tu vi, trong lúc bầu không khí giữa chính tà lưỡng đạo đã càng lúc càng khẩn trương, cơ hồ đến tình cảnh hết sức căng thẳng, một thanh âm già nua lại không mất uy nghiêm bỗng nhiên vang lên:
“Đây là có chuyện gì?”
Lúc này người không sai biệt lắm đã đến đủ, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy hai người thân bạch y đứng trên ngự kiếm huyền phù trên không, lão giả nhìn qua đoan trang mà nội liễm, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta tâm sinh kính ý. Người bên cạnh lão, bề ngoài ước chừng chỉ có hơn hai mươi tuổi, sắc mặt trầm tĩnh, mày kiếm mắt sáng, môi mỏng khẽ mím, thể hiện hoàn toàn khí chất tiên nhân.
Hai người cùng nhau tới đỉnh núi, thu phi kiếm liền ngồi ở hai không vị trí trống còn lại, vài vị chính đạo kia trong muốn nói chuyện, lại bị Mạch Cẩm giành mở miệng trước, mặt mang tiếu ý nói, “Hôm nay Hoa Thanh tán nhân kia cũng không tham gia Lưu Quang yến, bản tôn liền để sủng vật mới nhận ngồi vị trí của y. Xin hỏi Thanh Sơ chân nhân cảm thấy có thỏa đáng hay không?”
Thanh Sơ chân nhân chính là lão giả kia? Vậy người bên lão chính là Thiên Miểu kia?
Lục Diêu cảm giác thấy hai tầm mắt lập tức dừng trên người mình, đồng thời còn có cảm giác trống rỗng quái dị dâng lên, như là bị người ta nhìn thấu từ trong ra ngoài, mà loại cảm giác này không tiếp tục bao lâu liền tiêu thất.
Lão giả uy nghiêm ho khan hai tiếng, mở miệng nói, “Tuy Hoa Thanh tán nhân hôm nay đích xác chưa thể đến, nhưng hành động của Tru Thiên tôn giả quả là không thích hợp……”
Mạch Cẩm bỗng nhiên cường ngạnh đánh gãy lão giả, nói, “Bản tôn hỏi là Thanh Sơ chân nhân, ngươi là Thanh Sơ chân nhân sao? Huống hồ chính đạo các ngươi không phải mỗi ngày đều nói cái gì, vạn vật đều có linh hồn, chúng sinh đều bình đẳng sao? Vậy Lục Diêu vì sao không thể ngồi ở đây?”
Cái này khiến Lục Diêu có điểm kinh ngạc, chiếu theo thuyết pháp của gã lúc trước tu vi của Thanh Sơ chân nhân hẳn là hơn hẳn Thiên Miểu chân nhân, không nghĩ tới vẫn còn trẻ tuổi như vậy? Hơn nữa nhìn chung toàn trường, chỉ có hai người Thanh Sơ cùng Mạch Cẩm nhìn qua là nhược quán chi năm (xấp xỉ 20 tuổi), quả thực thiên phú không tồi. Mà vài người ma đạo nhìn qua phần lớn cũng trẻ trung hơn chút, đều là bộ dáng trung niên.
Lão giả bị gã nói nghẹn lại một hồi, mặt lộ vẻ không vui, lại cũng không nói cái gì nữa.
Im lặng xuống, Lục Diêu cảm giác thấy ánh mắt Thanh Sơ chân nhân lại lưu luyến trên người hắn một lát, đợi không còn cảm nhận được nữa mới ngẩng đầu, không ngờ đối diện một đôi con ngươi đen hờ hững – tựa hồ trong mắt kia, vạn vật thế gian đều không đáng đặt trong mắt y, quả nhiên là vô tâm vô tình.
Sau một lúc lâu, Thanh Sơ chân nhân mới mở miệng nói, “Ý của ngươi thế nào?”
Lục Diêu biết, lời này là đang hỏi chính hắn. Người này thật có chút kỳ quái, “Ta nói muốn như thế nào thì như thế ấy sao?”
Thanh Sơ chân nhân vẫn một bộ đạm mạc, hơi hơi gật đầu, một đầu tóc đen không có trói buộc thuận theo lay động, càng bật lên được khí chất bất phàm của y, “Đương nhiên.”
“Nếu các hạ hào phóng như thế, ta đương nhiên không muốn vô duyên vô cớ phải đứng.”
“Nếu như vậy. Chư vị lần này đến chẳng lẽ chỉ vì việc nhỏ này mà khắc khẩu không ngớt?”
“Nói có lý, Lưu Quang yến lần này cũng nên bắt đầu?” Thiên Miểu chân nhân tiếp nhận câu chuyện.
Hai người bọn họ đều đã đồng ý, đám còn lại cho dù có không cam tâm cỡ nào cũng không có biện pháp, chỉ đành tạm thời bỏ qua.
Vừa rồi khi những người đó đến, đều là tự đi lên, trừ Thanh Sơ cùng Thiên Miểu, cũng chỉ có Mạch Cẩm là phi ngự kiếm đến. Chính gã lúc trước cũng đề cập qua Bạch Huyền phái phần đông là kiếm tu, Mạch Cẩm nói không chừng cũng từng có quan hệ gì đó với Bạch Huyền phái.
Lúc trước chưa nghĩ tới, thế nhưng sau khi Lưu Quang yến chính thức bắt đầu, Lục Diêu mới hiểu được đại khái đây là việc vô dụng nhất, nhàm chán nhất mà hắn từng trải qua. Đối với kẻ ngoại lai như hắn mà nói, những người này giảng cái gì thiên địa vận chuyển, đạo pháp tự nhiên dù biết cũng chẳng khác gì không biết, chỉ cảm thấy như có một đám ruồi bọ nghiêm trang vo ve bên tai không ngừng. Xem ra mục đích Mạch Cẩm mang mình đến căn bản chính là kéo theo một người đệm lưng.
Hai vị nhìn qua tương đối trẻ tuổi, Thanh Sơ cùng Mạch Cẩm lại rất ít mở miệng nói chuyện, Mạch Cẩm ngẫu nhiên còn có thể nói vài câu, mà Thanh Sơ kia lại cơ hồ không hề mở miệng.
Bất đắc dĩ, Lục Diêu chỉ đành dùng tiểu biên độ nhìn chung quanh, may mắn nơi này phong cảnh thập phần không tệ, cũng không đến mức quá nhàm chán.
Hắn lại không biết, Mạch Cẩm cũng đang âm thầm quan sát hắn, khi thấy hắn đích xác không chút hứng thú với đám người giảng đạo đó thì tâm tình càng tốt hơn vài phần – nếu tiểu gia hỏa này ôm ý định quấy rối mà tiếp cận gã, thì ở đây cũng có thể vạn phần cẩn thận nghe mấy lão gia hỏa kia nghị luận, chung quy cũng vô cùng có ích cho tu hành, phàm là người có chút tu vi đều sẽ cảm thấy thực hứng thú.
Đối với điều này tất nhiên Lục Diêu không hề có sở giác, vẫn chán đến ch.ết nhìn phong cảnh lộng lẫy xa xa, bỗng nhiên có một thứ gì đó màu vàng nhạt chặn tầm mắt hắn. Bởi vì cự ly quá gần cho nên nhìn không ra đó là thứ gì, Lục Diêu đang muốn thò tay lấy thứ đó xuống, ‘thứ đó’ liền tự bay lên, nhàn nhã bay tới bay lui quanh hắn – thì ra là một con hồ điệp màu vàng.
“Thất lễ, Phược linh đại (dạng túi không gian) hơi có hư hao.” Thanh Sơ lên tiếng tạ lỗi, đại khái con hồ điệp này là của y, lại không có ý thu nó về.
“Không có việc gì.” Thò ngón tay, hồ điệp liền thuận theo đậu lên đầu ngón tay, Lục Diêu cảm thấy hứng thú quan sát tiểu gia hỏa này, mà Thanh Sơ thấy thế cũng không thu hồi hồ điệp.
“Tiểu gia hỏa ngươi cần phải cẩn thận một chút, ảo thuật của Mê mộng điệp này rất lợi hại.” Mạch Cẩm nhắc nhở, trên mặt mang theo tiếu ý.
Lục Diêu gật gật đầu, tiếp tục trêu chọc con hồ điệp. Tiểu nhạc đệm này rất nhanh liền qua, mọi người tiếp tục trao đổi với nhau thể hội tâm đắc trên con đường tu hành.
Bất tri bất giác, Lục Diêu phát hiện bản thân không biết ngủ từ lúc nào, giờ phút này mơ mơ màng màng ghé vào bàn đá, những người đó vẫn còn lải nhải bên tai, quả thực giống như thôi miên. Hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy Mê mộng điệp an ổn đậu bên người, cánh bướm mĩ lệ nhẹ nhàng rung động, rất nhẹ nhàng.
Thật sự là quái nhân, vốn cho rằng gã sẽ ngoảnh mặt làm ngơ với kẻ không biết gì về tu chân như mình …… Muốn nói đến nguyên nhân, đại khái là trực giác.
[Tiểu gia hỏa tỉnh? Ngươi trái lại, ngủ thực thoải mái.] Thanh âm của Mạch Cẩm vang lên, Lục Diêu đối với việc gã trong trường hợp này còn tìm mình nói chuyện phiếm thì cảm thấy kinh ngạc, nâng thân mình lên nhìn về phía gã, không đợi nói chuyện Mạch Cẩm lại lên tiếng, lại không thấy miệng gã động, [Đừng nhìn, đây là dùng thần thức truyền âm, ngươi không thể sử dụng.]
Nếu bản thân không thể đáp lại thì còn nói cái gì? Không phải là độc thoại sao? Lục Diêu liếc Mạch Cẩm, ý đồ biểu đạt nội tâm vô ngữ của mình.
[Không có biện pháp, thật sự là rất nhàm chán, thật sự là không nên tới. Biết Lưu Quang yến này kéo dài bao lâu không?] Hỏi xong, Mạch Cẩm cũng biết Lục Diêu sẽ không trả lời, liền tự giác nói ra đáp án, [Phỏng chừng ít nhất cũng phải ba ngày, đám lão gia hỏa còn làm không biết mệt.]
“……” Lục Diêu chỉ có thể kỳ vọng đợi đợt này chấm dứt, mình còn chưa bị ồn chết.
[Có phải rất tò mò về vấn đề tuổi tác của Thanh Sơ và Thiên Miểu? Nói cho ngươi biết, Thanh Sơ là đệ tử của Thiên Miểu, ấn theo tuổi thì xấp xỉ bản tôn]
Rõ ràng là sự tình rất kỳ quái, nhưng Lục Diêu cũng không cảm thấy kinh ngạc, dù sao ấn theo tư duy bình thường của hắn thì tuyệt đối không lý giải nổi những người này.
Đơn phương nói chuyện quả thực không thú vị, cho nên Mạch Cẩm cũng không nói thêm gì, chống cằm nhìn ra phong cảnh xa xa, một bộ vô công rỗi nghề.
Không muốn ngủ tiếp, Lục Diêu ngồi thẳng thân mình, ánh mắt lơ đãng đảo qua Thanh Sơ ngồi trên góc phải của mình, chỉ thấy y vẫn bộ dáng siêu thoát vu phàm trần, khẽ nhắm hai mắt tựa hồ đang cẩn thận lắng nghe. Ái mĩ chi tâm ai ai cũng có, nhìn chán phong cảnh, Lục Diêu liền thoáng đánh giá Thanh Sơ này, vô luận diện mạo hay khí chất, y dường như từ trong ra ngoài đều tràn ngập một cỗ tiên khí, tựa hồ trời sinh nên là tiên tử cao cao tại thượng. Lục Diêu cũng không có cảm thụ gì đặc thù, nếu sinh ở cổ đại còn được, nhưng hắn là từ hiện đại đến, nhìn một đám người ê ê a a, chỉ cảm thấy như là giả vờ cố ý, như đang diễn kịch.