Chương 13: Vàng thau lẫn lộn
Giấu y không phải vì gì khác, chỉ là sợ y sẽ buột miệng nói ra.
Đồng thời hắn cũng có chút lo lắng, vạn nhất chuyện bí ẩn này truyền đến tai Tiêu Chấn, sẽ khiến cho vị Giang Nam cự bá này càng trở nên không kiêng nể.
Hiện nay trên giang hồ vốn đang ở trạng thái cân bằng, nếu như Triệu Cửu Tôn ngã xuống, vậy sẽ thành cục diện Tiêu Chấn một mình độc bá.
Mặc dù sự thật chưa chắc đã như vậy, trong võ lâm còn có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ ẩn dật, nhưng chí ít bản thân Tiêu Chấn sẽ có ý nghĩ này.
Vì vậy y sẽ càng kiêu ngạo, càng ngang ngược, càng không coi ai ra gì.
Chỉ cần Triệu Cửu Tôn sống khoẻ mạnh, y sẽ không dám làm như vậy.
Thế nhưng Triệu Cửu Tôn mặc dù chưa ch.ết, nhưng đã bị thương. Tuy chỉ là vết thương ngoài da thịt, nhưng trong thời gian ngắn khó có thể phục hồi như cũ.
Chuyện này đương nhiên không thể tiết lộ ra ngoài.
Cũng may là Tiêu Chấn không hề biết chuyện. Bạch phu nhân đương nhiên sẽ không truyền ra ngoài, bởi vì việc này đối với bà ta cũng không có ích lợi gì.
Đinh Khai đang suy nghĩ, chỉ cần mình không đề cập tới, còn có ai biết được chuyện này? Vì vậy, hắn quyết định giấu diếm Lâu Đại Chiêu.
Chỉ nghe Lâu Đại Chiêu ngáp một một tiếng, duỗi lưng từ dưới gốc cây đứng dậy.
- Tiểu Đinh, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?
- Không có gì!
- Thật sự không có sao?
- Ta đang suy nghĩ về những phiến mây trắng trên bầu trời, phiêu đãng đông tây, tự do qua lại, không lo không nghĩ, quả thật là thanh thản.
- Há! Chuyện này thì có gì mà nghĩ?
Lâu Đại Chiêu nói:
- Ta ngược lại đang suy nghĩ một việc.
- Ngươi không phải đang ngủ sao?
- Ta vốn là đang suy nghĩ.
Lâu Đại Chiêu nói:
- Sau đó con mắt nhắm lại liền ngủ mất.
- Ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
- Còn không phải nghĩ về chuyện đêm qua sao?
Lâu Đại Chiêu có vẻ rất nghi hoặc:
- Ngươi vào đó cả nửa ngày, lẽ nào không hề xảy ra chuyện gì?
Thì ra là hắn nghĩ đến chuyện này, cũng thật sự khiến cho hắn buồn bực.
- Ngươi không phải cũng đứng canh chừng sao?
Đinh Khai quyết định che giấu bí mật:
- Nếu như xảy ra chuyện gì, chí ít cũng phải có chút biến động.
- Ta đứng rất xa.
- Có bao xa? Nhiều lắm chỉ một mũi tên mà thôi. Đầu óc ngươi tinh, lỗ tai cũng thính, có xa hơn cũng không thể gạt được ngươi.
Nếu như muốn khiến người mắc lừa, tốt nhất trước tiên nên tâng bốc y.
- Lời này quả thật không sai!
Lâu Đại Chiêu thân sắc tự ngạo:
- Muốn che giấu Lâu Đại Chiêu ta không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
- Vậy là đúng rồi!
- Không đúng!
Lâu Đại Chiêu hiển nhiên vẫn còn nghi hoặc:
- Không phải là ngươi ôm lấy bà nương lẳng lơ kia ngủ một giấc đấy chứ?
- Bà nương lẳng lơ nào?
Đinh Khai nở nụ cười.
- Lớn cũng tốt, nhỏ cũng tốt.
Lâu Đại Chiêu nói:
- Dù sao đều là một loại mà thôi.
- Ngươi nghĩ vậy thật sao?
- Ta không biết. Ta cũng nghĩ không ra.
Lâu Đại Chiêu nói:
- Ngươi rốt cuộc làm gì trong đó?
- Tìm hiểu một chút.
- Tìm cái gì?
- Tìm xem số tài vật kia giấu ở nơi nào.
- Có tìm hiểu được gì không?
- Không sai biệt lắm.
- Không sai biệt lắm? Lời này nghĩa là gì?
Lâu Đại Chiêu nói:
- Có thật là số tài vật kia đều nằm trong đó?
- Ý tứ của không sai biệt lắm, chính là còn chưa tìm kỹ.
- Không tìm kỹ? Cái này mà là không sai biệt lắm à? Phải gọi là ăn nói hàm hồ mới đúng.
Lâu Đại Chiêu hừ một tiếng.
- Nói cũng đúng!
Đinh Khai đối với việc đêm qua hiển nhiên cũng không thể tự bào chữa, đành phải phụ họa theo đuôi:
- Từ từ sẽ đến, có lẽ không lâu sau sẽ tìm thấy.
- Ta thấy đừng tìm nữa!
- Vì sao?
- Nói không chừng người ta đã cướp đoạt trước rồi.
Lâu Đại Chiêu tức giận nói:
- Có ai lại chờ ngươi từ từ tìm hiểu?
- Ai cướp đoạt trước?
- Tiêu Chấn.
- Tiêu Chấn?
Đinh Khai nói:
- Ngươi làm sao biết y sẽ cướp đoạt trước?
- Ta chỉ cần tính toán một chút là biết.
- Ha ha! Chuyện này quả thật nghĩ không ra.
Đinh Khai cười nói:
- Không ngờ Lâu đại gia còn là môn nhân của Quỷ Cốc tiên sinh. Thất kính! Thất kính…
- Hừ!
- Thật sự là tính ra?
- Ta hỏi ngươi!
Lâu Đại Chiêu trên trán nổi lên gân xanh:
- Người cướp đi Tái Trân Châu là ai?
- Ta còn nhớ đã nói qua với ngươi, chính là Huyết Thủ Phi Ưng Tống Dực.
- Cùng một bọn với Tiêu Chấn đúng không?
- Đúng vậy!
- Ngươi có nghĩ đến hay không?
Lâu Đại Chiêu nói:
- Y cướp Tái Trân Châu đi, cũng không phải là vì nữ nhân kia đẹp tựa thiên tiên.
- Là vì sao?
- Là vì nữ nhân kia biết chỗ giấu tài vật.
- Không sai! Cô ta đã từng nói qua.
Đinh Khai khẽ ngẩn người:
- Có điều nữ nhân kia nói chưa chắc đã có thể tin.
- Chí ít ả ta cũng có quan hệ với Triệu Cửu Tôn.
- Chuyện này không sai.
Đinh Khai nói:
- Đáng tiếc là được cái này thì mất cái khác, chúng ta không có thuật phân thân.
- Lời này nghĩa là gì?
- Trước mắt phải tập trung vào Bạch phu nhân.
- Hừ! Cũng không biết bà nương này làm cái quỷ gì, sáng sớm đã có hai nhóm người rời khỏi nơi đây.
- Hai nhóm người?
Đinh Khai bỗng nhiên ngẩn ra, nhảy dựng lên:
- Hai nhóm người nào? Sao ngươi không nói sớm?
- Đừng ngạc nhiên! Chỉ là một số lâu la tiểu tốt mà thôi.
- Ngươi là nói những người này đều rất bình thường?
- Không sai! Y phục của bọn họ đều cũ nát, đầu tóc bù xù bẩn thỉu, tám phần mười là bọn người gác đêm.
- Hỏng rồi!
Đinh Khai hai mắt mở lớn:
- Ta chẳng qua chỉ đến Bắc sơn một vòng, ngươi lại làm hỏng đại sự.
- Hỏng chuyện gì? Không phải ngươi bảo ta chú ý vào bà nương lẳng lơ kia sao?
- Ngươi chú ý rất hay!
Đinh Khai nói:
- Bà ta dùng kế vàng thau lẫn lộn, đã sớm chạy mất rồi.
Thân hình hắn chợt nhoáng lên, lập tức lao về hướng trang viện bên kia.
Nơi này làm gì có người y phục cũ nát, đầu tóc bù xù bẩn thỉu? Hắn đoán chừng Bạch phu nhân dùng thuật che mắt, đã lẫn vào bên trong chuồn mất.
Đương nhiên, bên trong cũng có nha đầu Mật Nhi giảo hoạt kia.
Trang viện nằm trong tầm mắt, chỉ nhún người vài cái đã đến nơi.
Đinh Khai không khề chần chờ, lập tức vượt tường mà vào, rơi xuống một nơi hoa cỏ sum suê trong đình viện.
Hắn nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên không hề có tiếng người.
Trang viện này không lớn, tổng cộng chỉ có bảy tám gian nhà. Đinh Khai vòng qua trước sau mấy vòng, đồ vật trong nhà vẫn như trước, chỉ là không thấy một bóng người nào.
Một người cũng không để lại, cũng sẽ không tiết lộ bất cứ nội tình gì.
Đinh Khai trong lòng biết có tìm cũng vô ích, liền từ trong viện vượt tường mà ra.
- Thế nào?
Lâu Đại Chiêu đang đứng bên ngoài tường.
- Ngay cả bóng quỷ cũng không thấy.
Giọng nói của Đinh Khai trầm xuống:
- Hiện tại phải mau chóng chạy đến Bắc sơn.
- Bắc sơn? Không đúng!
- Không đúng chỗ nào?
- Ta nhìn thấy hai nhóm người này đều là đi về hướng nam.
- Ngươi nhìn thấy không sai.
Đinh Khai nói:
- Nhưng chẳng lẽ bà ta không thể vòng qua hướng Bắc sơn?
- Ngươi nói đây lại là gạt người?
- Không thể sao?
- Có thể! Có thể! Đương nhiên là có thể!
Lâu Đại Chiêu trong miệng đáp rất gọn gàng, nhưng trong lòng hiển nhiên không phục:
- Ngươi giống như là một nhà tiên tri vậy?
- Ta thật sự không có bản lĩnh này, cũng không biết bấm ngón tay tính toán.
Đinh Khai nói:
- Ta chính là bằng vào kinh nghiệm, con mắt và cái lỗ tai, hơn nữa còn có một phần linh cảm, cùng với suy nghĩ hợp lý.
- Cao minh!
- Hơn nữa, ta đã từng đến Bắc sơn một vòng.
Đinh Khai nói như vậy, hiển nhiên là biểu thị đã có phát hiện.
Nhưng hắn còn chưa nói xong, người đã nhảy dựng lên.
Lâu Đại Chiêu không thể làm gì khác hơn là đuổi theo.
oOo
Dãy núi nhấp nhô, loạn thạch thẳng đến mây, sơn thế vô cùng hiểm ác.
Hai mặt giữa núi cao tạo thành một khe sâu hiểm trở, những cành cây lớn giao nhau, mây và sương mù dày đặc tỏa ra, khí thế quả thật không tầm thường.
Đây là một nơi thần bí, cũng là địa phương người người khiếp sợ.
Đinh Khai dọc theo triền núi đi đến phía trên một sườn núi hiểm trở, sau đó ngừng lại, chăm chú quan sát bên dưới.
Bên dưới mây mù lượn lờ, cảnh vật trong cốc lúc ẩn lúc hiện.
- Tiểu Đinh! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Lâu Đại Chiêu chạy vội tới, thở hổn hển nói.
Hắn trong lòng biết Đinh Khai nhất định đã có dự tính, khẩu khí cũng bình thản hơn.
- Hiện nay còn chưa biết.
Đinh Khai nói:
- Hiện tại việc cần làm chính là lẳng lặng ngồi xuống.
- Ngồi xuống để làm gì?
- Nghe nhiều, nhìn nhiều, không nên nói nhiều!
Đinh Khai cúi thấp người, dán chặt vào bên cạnh vách núi, khoanh chân ngồi xuống.
Nghe cái gì? Nhìn cái gì? Lâu Đại Chiêu đầy bụng nghi ngờ, muốn hỏi, nhưng Đinh Khai lại thêm vào một câu cuối cùng “không nên nói nhiều”.
Hắn đành thở dài, ngồi xuống bên cạnh Đinh Khai.
Trên đỉnh núi cỏ dại mọc thành bụi, cao đến ngang hông. Hai người vừa ngồi xuống, lập tức che khuất thân hình.
Nhưng u cốc thâm sâu, cây rừng xanh biếc, không nghe được cái gì, cũng không nhìn thấy cái gì.
Chợt nghe “bách” một tiếng, một con chim ưng từ dưới sườn núi kinh sợ bay lên, vù một cái đã lên đến tận trời, bay về hướng đỉnh núi đối diện.
- Đúng rồi!
Lâu Đại Chiêu nhẹ giọng nói:
- Bên dưới này nhất định là có người.
- Hiểu rồi sao?
Khóe miệng Đinh Khai nhếch lên.
- Chuyện này thì có là gì, binh pháp có nói…
Lâu Đại Chiêu nhướng mày:
- Nói bậy! Binh pháp nào có nói chuyện này?
- Không có? Ai nói không có?
Đinh Khai cười cười:
- Ngươi đọc binh pháp nhà ai?
- Đương nhiên là Tôn Tử binh pháp.
- Chính là Tôn Võ Tử đúng không?
Đinh Khai nói:
- Không sai! Khổng Tử binh pháp, Ngô Tử binh pháp, Hoàng Thạch Công tam lược, Khương Tử Nha thao lược, còn chiêu này là ở trong Đinh Tử binh pháp.
- Đinh Tử?
Lâu Đại Chiêu nói:
- Đinh Tử này là ai?
Đinh Khai vươn một ngón tay chỉ vào cái mũi của mình, cười nói:
- Chính là tại hạ!
Hiện tại là thời khắc khẩn trương, hẳn muốn cho tâm tình thoải mái hơn một chút.
Lâu Đại Chiêu quay đầu sang, há miệng muốn cười, nhưng Đinh Khai bỗng nhiên làm một thủ thế, chỉ chỉ vào dưới sườn núi.
- Đây là thanh âm gì?
Lâu Đại Chiêu vểnh tai lên.
- Xe.
Đinh Khai trả lời.
Không sai, thanh âm giống như tiếng bánh xe cán qua đá vụn tại lòng sông trong cốc.
Nhưng dưới thâm cốc này, xe từ đâu tới?
- Đúng rồi! Đến để chuyển ngân lượng.
Hai mắt Lâu Đại Chiêu chợt sáng lên:
- Tiểu Đinh! Xem như là ta phục ngươi!
- Thật sự là phục?
- Đương nhiên! Ngươi thật sự cao minh hơn ta.
Lâu Đại Chiêu chớp chớp mắt, nói tiếp:
- Có điều nói lại, còn chưa đủ khiến cho ta hoàn toàn tâm phục.
- Ồ?
- Binh quý thần tốc, chúng ta còn ngây ra ở chỗ này để làm gì?
- Lại là binh pháp nói đúng không?
Đinh Khai nói:
- Binh pháp hình như nói khác…
- Nói như thế nào?
- Dĩ dật đãi lao, lấy tịnh chế động.
- Không sai! Có thì có!
Lâu Đại Chiêu tỏ vẻ không kiên nhẫn:
- Ta là nói chúng ta còn phải chờ đợi hay sao?
- Đúng vậy!
- Phải đợi bao lâu?
- Chí ít phải chờ đến khi trời tối đen. Nếu như những xe này thật sự là vận chuyển bạc, sẽ phải chờ bạc chất lên xe, ra khỏi hẻm núi…
- Nếu như bà ta chạy mất thì sao?
- Chạy mất?
Đinh Khai nói:
- Vậy thì càng tốt! Bà ta chạy ở phía trước, chúng ta lại bám theo ở phía sau.
- Hừ! Ta thật không rõ ngươi lại có cái chủ ý quái quỷ gì.
- Ngươi có hiểu mười vạn lượng bạc là bao nhiêu không?
- Mười vạn lượng?
Lâu Đại Chiêu hai mắt mở lớn:
- Đừng rườm rà nữa! Mười vạn lượng không phải là mười vạn sao?
- Phải bao nhiêu xe mới chở hết được?
- Ta mặc kệ nó cần bao nhiêu xe!
Lâu Đại Chiêu nói
- Bạc của ta chưa bao giờ phải dùng xe chở, giắt tại thắt lưng là đủ rồi, lúc cần thiết còn phải sờ đông sờ tây mới có thể tìm ra một đĩnh nhỏ.
- Thật đáng thương!
Đinh Khai nở nụ cười.
- Đáng thương?
Lâu Đại Chiêu:
- Nực cười! Chỉ cần có tiền mua rượu, ta so với thần tiên còn khoái hoạt hơn.
Hắn nói cũng rất đúng, nhà cao cửa rộng ngàn gian, đêm ngủ cũng chỉ là tám thước, ruộng tốt vạn khoảnh, ngày ăn cũng chỉ cần một thăng ( ), bạc nhiều trái lại trở thành gánh nặng.
Tiền tài dĩ nhiên có thể khiến cho người ta mặc sức hưởng lạc, nhưng có lúc cũng là nguyên nhân gây phiền não.
Đinh Khai mỉm cười gật đầu.
- Tiểu Đinh, đừng thừa nước đục thả câu!
Lâu Đại Chiêu nói:
- Ngươi hỏi cần bao nhiêu xe để làm gì?
- Không có xe, bạc làm thế nào vận chuyển ra khỏi núi?
- Ngươi là nói…
- Theo ta suy đoán, cứ dùng mỗi chiếc xe chở được ngàn cân mà tính, vận tải mười vạn lượng bạc chí ít phải cần sáu bảy chiếc xe. Nếu như không có những xe này, bạc làm thế nào vận chuyển ra khỏi hẻm núi?
- Ồ! Ta hiểu rồi.
- Ngươi hiểu?
- Ý của ngươi chờ sau khi bà ta vận chuyển ra khỏi hẻm núi chúng ta mới động thủ?
- Chuyện này cũng chưa chắc.
Đinh Khai nói:
- Đoàn xe này nếu như đi về hướng bắc, chúng ta vẫn cứ bám theo.
- Vì sao?
- Hướng bắc chính là Lạc Dương.
- Diệu! Thật là tuyệt diệu!
Lâu Đại Chiêu nhướng mày cười nói:
- Tiểu Đinh! May mà ngươi dự đoán được, để cho bà nương lẳng lơ này giúp chúng ta đưa đến Chấn Viễn tiêu cục.
- Đúng vậy! Quả thật rất diệu!
Đinh Khai nói:
- Nhưng chuyện này cũng không phải do ta nghĩ ra, mà là ngươi nghĩ.
- Ta nghĩ?
- Đương nhiên là ngươi nghĩ. Ta cũng không nói Bạch phu nhân muốn đến Lạc Dương.
- Bà ta đi nơi nào?
- Ta làm sao biết! Chỉ cần bà ta thật sự là vận chuyển bạc, chỉ cần số bạc này được đưa lên xe, chúng ta chí ít đã có một phần ba hi vọng.
- Một phần ba? Ngươi nói vậy là có ý gì?
- Đây là suy đoán lạc quan nhất rồi.
Đinh Khai nói:
- Ngươi lẽ nào đã quên còn có một Tiêu Chấn đang nhìn như hổ đói?
- Tiêu Chấn lại chiếm hai phần?
- Không phải! Tiêu Chấn bằng vào thanh kiếm của hắn xưng bá giang hồ, đây là thuộc về mặt dương cương, Đinh mỗ không hề quan tâm. Loại người âm nhu ác độc, ẩn giấu không lộ mới cần phải đề phòng nhiều hơn.
- Âm nhu ác độc? Ngươi nói là ai?
- Chính là Bạch phu nhân.
- Bà ta?
- Ngươi cũng đừng xem thường bà ta! Nữ nhân này phong trần lão luyện, khi còn trẻ phong hoa tuyệt đại, đã tiếp xúc qua không ít cao nhân kỳ sĩ, bên ngoài dịu dàng, nhưng tâm lại như rắn rết, tuyệt đối là một đối thủ mạnh.
- Ngươi là nói bà ta thân mang tuyệt kỹ?
- Hẳn là không dưới Giang Nam Tiêu Chấn và Ngũ Bá Đao Triệu Cửu Tôn.
- Ngươi thử qua rồi sao?
- Sự lợi hại của bà ta chính là ở chỗ này.
Đinh Khai nói:
- Mấy chục năm qua cũng không lộ ra, cho nên sâu cạn khó dò.
- Hừ! Toàn là mấy lời khiến người ta nhụt chí, ta nghe không vào.
- Ngươi tốt nhất nên tin!
- Ta không tin!
Hai hàng lông mày như chổi của Lâu Đại Chiêu nhướng lên:
- Ta không tin nữ nhân quỷ quái này…
Bỗng nhiên, dưới đáy cốc vang lên vài tiếng ngựa hí, cắt đứt câu nói của Lâu Đại Chiêu.
- Ừm! Đại khái được rồi.
Đinh Khai nói.
- Được rồi cái gì?
Lâu Đại Chiêu hỏi.
- Giống như ngươi vừa nói, dưới đáy cốc có xe có ngựa, có lẽ thật sự là vận chuyển bạc.
- Lời ta nói còn sai được sao!
Lâu Đại Chiêu ra vẻ:
- Tiểu Đinh! Chúng ta tìm đường xuống phía dưới thôi!
- Còn chưa đến lúc.
- Gần một chút thì tốt hơn.
- Vậy sao?
Đinh Khai nói:
- Mấy đường mòn thông vào trong cốc đều có người gác rồi.
- Là ai gác?
- Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là thủ hạ của Bạch phu nhân.
- Hừ! Bây giờ ngươi định làm thế nào?
Lâu Đại Chiêu mở to mắt:
- Chỉ bằng đám binh tôm tướng cá này đã khiến cho ngươi e dè sao? Lẽ nào chúng ta không thể xông qua?
- Đúng vậy! Ta vốn nhát như chuột vậy.
Mặt trời đã chìm về phía tây, sắc trời dần dần ảm đạm. Tiếng xe ngựa dưới cốc ngày càng huyên náo, còn mang theo tiếng người ầm ĩ.
Bổi vì hẻm núi khá sâu, những tiếng ồn ào này truyền đến trên đỉnh núi cũng chỉ có thể mơ hồ nghe được.
Có bao nhiêu người? Có bao nhiêu xe ngựa? Không ai biết. Nhưng bất luận có bao nhiêu người, có bao nhiêu xe ngựa, hẳn có thể đoán được những người này đang làm gì.
Nhất định là đang vận chuyển bạc.
- Nên hành động chưa?
Lâu Đại Chiêu đã không kiềm chế được.
- Được rồi!
Đinh Khai nói:
- Ngươi trước tiên hãy tìm một số dây mây hoang dại, tốt nhất là vừa to vừa dài.
- Cần những thứ này để làm gì?
- Những dây mây hoang dại này vô cùng cứng cáp, còn có lực đàn hồi.
Đinh Khai nói:
- Đủ để chịu được mấy chục đến trăm cân.
- Ngươi là nói…
- Chúng ta sẽ từ đỉnh núi này trượt xuống phía dưới.
- Cái gì!
Lâu Đại Chiêu nhìn xuống phía dưới thăm dò, chỉ thấy một phiến đen kịt, không khỏi hoảng sợ:
- Ngươi muốn tự sát à?
- Ta đang sống vui vẻ, việc gì phải tự sát?
- Thế nhưng…
- Ngươi hình như rất sợ ch.ết?
- Nực cười! Ta chỉ là không muốn ch.ết kiểu này.
Lâu Đại Chiêu nói:
- Ta muốn ch.ết thì phải ch.ết oanh oanh liệt liệt.
- Ồ! Như thế nào mới xem là oanh oanh liệt liệt?
- Rất đơn giản, ta một chưởng đánh qua, hắn một quyền đánh lại, dùng một cái mạng của ta đổi lấy vài cái xương của hắn.
- Thật là bi tráng!
- Chí ít ta cũng không vương vấn trong lòng. Trên đời còn có rượu uống, còn có thịt ăn, không cần phải bỏ mạng vô ích ở chỗ này.
- Ngươi yên tâm! Không ch.ết được đâu.
- Ta thấy…
- Ngươi tốt nhất nên nhìn nhiều!
Đinh Khai nói:
- Sườn núi này mặc dù dựng đứng, nhưng lại có rất nhiều cây thấp đâm ngang, có thể mượn lực. Chỉ cần có dây mây, đi xuống từng đoạn, bảo đảm không có việc gì.
- Ồ! Thật sự như vậy sao?
- Mau đi tìm đi!
- Được!
Lâu Đại Chiêu nói:
- Ta sẽ đi ngay.
Trên đỉnh núi này có rất nhiều dây mây mọc hoang, chỉ trong chốc lát Lâu Đại Chiêu đã làm thành vài sợi dây dài, mỗi sợi đều to bằng ngón cái.
- Được rồi! Ta đi trước.
Đinh Khai nói.
Hắn dùng sợi dây dài quấn quanh hai vòng vào một gốc cây to bằng cái bát trên sườn núi, sau đó nắm lấy hai đầu dây, bám sát vách đá chậm rãi trượt xuống.
Trên vách đá quả nhiên có rất nhiều cành cây mọc lung tung. Hắn tìm được một chạc cây có thể chen chân vào, lập tức buông một đầu của dây mây ra, kéo dây mây xuống, lại quấn một vòng tại chạc cây, sau đó tiếp tục trượt xuống dưới.
Đây là một biện pháp, xem ra quả nhiên đảm bảo. Lâu Đại Chiêu vừa nhìn thấy, cũng học theo dùng dây mây trượt xuống.
Hai người đều dựa vào một sợi dây mây từng đoạn lần mò trượt xuống vách núi thẳng đứng, khoảng chừng thời gian một bữa cơm đã xuống đến dưới cốc.
Đáy cốc loạn thạch ngang dọc, lòng sông khoảng chừng cách đó mấy chục trượng.
Hầu hết thâm cốc bên trong đều có suối, các dòng suối hội tụ thành sông nhỏ. Lúc này nước mưa không nhiều lắm, lòng sông phần lớn đã khô cạn.
Tiếng xe tiếng ngựa, còn có tiếng người ầm ĩ từ lòng sông bên kia vang lên.
- Chúng ta trước tiên đến gần nhìn một cái!
Lâu Đại Chiêu nhẹ giọng nói.
- Theo sát ta, đừng nên lỗ mãng!
Đinh Khai căn dặn:
- Chưa đến lúc cần thiết, ngàn vạn lần không thể dễ dàng xuất thủ!
- Ta biết rồi.
Vì vậy hai người liền một trước một sau, động tác mau lẹ, nhờ một phiến loạn thạch che giấu lao về phía trước.
Bóng đêm ảm đạm, cây rừng um tùm.
Giữa hai dãy núi cao, sao trời không sáng, trong hẻm núi càng có vẻ u ám, nhưng tại mấy trượng còn mơ hồ phân biệt được bóng người.
Quả nhiên, trong lòng sông đang có bảy chiếc xe ngựa có mui đang xếp hàng.
Người đã leo lên càng xe, ngựa đã thắng dây cương, bảy chiếc xe ngựa hướng ra ngoài hẻm núi, giống như sẽ lập tức chạy đi.
Chẳng lẽ mười vạn lượng bạc kia toàn bộ đã chất lên xe?
Có lẽ là như vậy. Trong hẻm núi ngựa hí người nói ầm ĩ nửa ngày, tất nhiên là tất cả đều đã sắp xếp xong, chỉ chờ lên đường.
Thừa dịp đêm tối khởi hành, đây là an bài tốt nhất.
Đinh Khai và Lâu Đại Chiêu ẩn thân sau một tòa cự thạch, đưa mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy mỗi chiếc xe kín mui đều có năm sáu gã tráng hán đi theo bảo vệ.
Ánh đao sáng như tuyết chợt lóe lên trong bóng đêm lờ mờ.
Bạch phu nhân quả nhiên không phải nhân vật bình thường, không ngờ lại có nhiều trợ thủ đắc lực như vậy.
Bà ta dự dịnh đem số bạc này đến nơi nào?
Trên giang hồ đang là lúc sợ bóng sợ gió, dọc theo đường đi chẳng lẽ không sợ nguy hiểm? Tiền tài một khi để lộ ra, sẽ khó tránh khỏi dẫn đến những kẻ tham lam, đây là chuyện người thông minh nào cũng có thể dự đoán được.
Bạch phu nhân chẳng lẽ không phải là người thông minh?
Chỉ nghe “cộp cộp cộp”, một con tuấn mã chạy vội tới, trên lưng ngựa có một đại hán vai rộng eo lớn đang ngồi ngay ngắn, bộ dạng ngang tàng. Y vòng quanh bảy chiếc xe kín mui một vòng, sau đó vung roi lên.
Hiển nhiên, đây là ý tứ ra hiệu xuất phát.
Bánh xe chuyển động, thớt ngựa hí dài, lòng sông lập tức bốc lên một lớp bụi mù.
Nơi này không có đường bằng phẳng, lòng sông đều là đá cuội. Bảy chiếc xe lắc lư nối đuôi nhau, đi thẳng về hướng lối ra.
Xe đi xa dần, tiếng xe cũng nhỏ dần.
- Mau đuổi theo!
Lâu Đại Chiêu đang định vọt lên, liền bị Đinh Khai dùng tay kéo lại, khẽ quát một tiếng.
- Ngươi gấp cái gì? Trước tiên cứ nhẫn nại đã!
- Nếu như…
- Nếu như cái gì?
Đinh Khai trầm giọng nói:
- Nếu như ngươi đuổi theo, đó mới chính là một kẻ ngốc.
Lời này Đinh Khai không hề giải thích.
Lâu Đại Chiêu trừng mắt, ngây người ra, hiển nhiên hắn không hiểu Đinh Khai nói những lời này là có ý gì.
Đúng lúc này, cành cây trên vách núi đối diện khẽ vang lên, bỗng nhiên xuất hiện hai bóng người bay xuống.
- Đó là ai?
Lâu Đại Chiêu ồ một tiếng.
Đinh Khai ngẩn ra, lập tức đưa mắt nhìn lại. Ánh mắt của hắn sắc bén, sớm đã nhìn ra đó là một nam một nữ.
Nam chính là Tiêu Lâm Phong, nữ rõ ràng là Tái Trân Châu Lộ Dao Hồng.
Đây là chuyện mà người khác không nghĩ đến. Đôi nam nữ này lại tay trong tay đi với nhau, chẳng lẽ không phải là chuyện lạ?
Chỉ thấy hai người từ vách núi hạ xuống, lại đi về hướng đoàn xe, tay trong tay, biểu hiện cực kỳ thân thiết.
- Quái! Quái lạ!
Lâu Đại Chiêu cũng đã nhìn ra.
- Có gì mà quái lạ?
Đinh Khai nói:
- Tái Trân Châu biết chỗ giấu bạc, phụ tử Tiêu thị lại muốn đoạt lấy số tài vật này, cho nên đã hợp tác với nhau.
- Ta không phải nói cái này.
- Vậy ngươi nói cái gì?
- Ta là nói…
- Ngươi là nói hai người này bình sinh không quen, tại sao lại đột nhiên trở nên thân thiết như vậy, đúng không?
- Chuyện này không quái lạ sao?
- Nhất kiến chung tình, đây là chuyện thường thấy trong văn thơ.
- Chung tình cái rắm!
Lâu Đại Chiêu nói:
- Ta hiểu rất rõ, tiểu hồ ly tinh này vốn không phải là thứ tốt lành gì.
- Điều này thì ta đồng ý.
Định Khai nói:
- Nhưng Tiêu Lâm Phong cũng không tệ, phong độ tiêu sái, tuấn tú lịch sự, hơn nữa còn là con trai của đại hiệp Giang Nam thế gia.
- Hừ! Chỉ là một tên mặt trắng nhỏ.
- Dù sao so với một tên mặt đen nhỏ thì vẫn tốt hơn.
- Ngươi là nói ta?
Lâu Đại Chiêu giận dữ nói:
- Tiểu Đinh, ngươi có phải là nhìn ta không vừa mắt?
- Ai nói vậy? Ta cũng không phải là Tái Trân Châu.
Đinh Khai khẽ cười nói:
- Ngươi cũng không cần tức giận! Xưa nay có rất nhiều hán tử mặt đen nổi danh, chỉ là trước mặt nữ nhân không được ưa thích mà thôi.
- Ta cũng vậy.
- Có chí khí, đại trượng phu cần phải…
Đinh Khai còn chưa dứt lời, bóng người phía đối diện đã càng lúc càng gần.
Hai bóng người xuyên qua lòng sông, đi về hướng bên này.
Một người thân thể nhỏ bé mềm mại, một người dáng vẻ cao lớn, hai cái bóng gần như biến thành một, không hề phân ra.
- Tiểu Lộ! Tất cả đều là công lao của nàng.
Tiêu Lâm Phong nói:
- Cha ta nhất định sẽ trọng thưởng.
- Thưởng cho ta cái gì?
Tái Trân Châu ôn nhu hỏi.
- Còn phải xem nàng muốn cái gì?
- Ta không biết.
- Ta biết.
Tiêu Lâm Phong ôm lấy eo Tái Trân Châu:
- Cha ta nhất định sẽ thưởng cho nàng làm nàng dâu nhỏ của nhà chúng ta.
- Nàng dâu nhỏ?
- Không không! Ta nói sai rồi.
Tiêu Lâm Phong vội vã cải chính:
- Là thiếu phu nhân của Giang Nam Tiêu gia.
- Chàng làm sao biết là ta muốn?
- Ta đương nhiên biết.
Tiêu Lâm Phong nói:
- Cái này gọi là tâm hữu linh tê nhất điểm thông, vừa thấy mặt thì đã biết.
- Nói bậy! Tâm làm thế nào nhìn thấy?
- Tâm đương nhiên không thể thấy, nhưng ánh mắt thì có thể nhìn được. Tâm ý của nàng xuyên qua ánh mắt của nàng, sau đó từ con mắt của ta truyền đến trong lòng của ta.
- Mắt của chàng không phải như vậy.
- Ồ? Nàng nhìn thấy cái gì?
- Một đôi mắt sắc lang…
- Ha ha! Nói cũng đúng! Ai bảo nàng xinh đẹp như vậy?
Tiêu Lâm Phong đắc ý cười lớn:
- Chỉ tiếc là gặp nhau quá muộn.
Hắn một tay ôm lấy Tái Trân Châu, ra vẻ nôn nóng.
- Chàng… chàng muốn làm gì?
Tái Trân Châu thở gấp.
- Ta… ta muốn…
Tiêu Lâm Phong cổ họng phát khô:
- Tiểu… Tiểu Lộ! Ta đợi không được nữa.
- Lẽ nào không làm chính sự?
- Nàng yên tâm! Cha ta đang chờ ở lối ra, đừng nói là mười vạn lượng bạc, ngay cả mấy chục cái mạng cũng đừng mong thoát được một cái.
- Được! Ta yên tâm rồi.
- Nàng đồng ý sao?
- Ngay ở đây sao?
Thanh âm của Tái Trân Châu trở nên lí nhí.
- Việc này… ở đây rất tốt.
Tiêu Lâm Phong lắp bắp nói:
- Sao trời làm bằng, bạch thạch làm chứng…
- Nhưng… thế nhưng… những tảng đá này…
Tái Trân Châu run giọng nói:
- Khớp xương của ta chắc sẽ gãy mất…
- Đúng đúng! Ở đây không tốt.
Tiêu Lâm Phong nói:
- Đến bên kia đi!
Hắn một tay ôm lấy Tái Trân Châu, lại băng qua lòng sông.
Không gian vắng vẻ, lòng sông khô cạn, bỗng nhiên lại xuất hiện loại cảnh tượng kiều diễm này. Chỉ thấy một cái bóng cao lớn lay động, tiến vào một phiến cây dày đặc bên dưới vách núi.
Lâu Đại Chiêu đột nhiên bật dậy:
- Ta phải đi…
- Ngươi đi làm gì?
Đinh Khai nhẹ giọng quát:
- Người ta vui vẻ yêu nhau, liên quan cái rắm gì đến ngươi?
- Nhưng đôi cẩu nam nữ này lại ở trước mặt ta làm ra chuyện bê bối như vậy.