Chương 2: Sos 2
Những thiếu niên, thiếu nữ bị binh sĩ áp giải tới, người đều đầy bụi đất, không ít người tóc tai khét lẹt, có người thậm chí ngay cả quần áo cũng từng mảnh cháy xém, tơi tả vô cùng.
Per liếc nhìn cái lũ bị xô đẩy dúi dụi kéo đi kia rồi ngước đầu ra vẻ trầm tư, trong lòng vừa cố nhen nhóm tâm trạng vừa ám thị: ta là cầm thú, ta là cầm thú, cầm thú, cầm thú…
Cũng phải nói lại, trong kịch bản, Per nhìn trúng Harula trong đám đông kia ngay từ đầu. Hình như là bởi vì Harula có cái mái tóc vàng rực rỡ cực kỳ thu hút cùng gương mặt tuấn mỹ. Mà bây giờ, cái đám thiếu niên này, mặt ai cũng lem lem luốc luốc xấu ch.ết đi được, nếu nói ai nổi bật đẹp tuyệt vời, hắn… thật sự nhìn không ra.
Cái việc gian ɖâʍ tù binh này xuất hiện không thiếu trong các trò chơi, đám thiếu niên, thiếu nữ kia chắc chắn cũng biết chúng sẽ phải đối mặt với chuyện gì. Cho nên cũng chẳng thể đoán được cái việc hóa trang đáng ngán ngẩm này ban đầu khởi xướng từ đâu.
Trong đám này ai cũng đầu như cái ổ gà, quần áo ăn xin nát bươm, từng lớp tro bụi dầy cộp trên khuôn mặt khó khiến cho người bình thường nổi được thú tính.
Nhưng mà… tưởng ai cũng ngu cả sao? Dù có rớt xuống đống than đá cũng làm sao đột biến gien thành người da đen được cơ chứ? Trong trò chơi của hủ điều kiện quan trọng đầu tiên phải là ai ai cũng đẹp. Hơn nữa, dù có tự biến mình thành bẩn thỉu né được lúc này, vào nhà giam cũng không tránh được lũ cai ngục chà đạp.
Nếu để Per nói thì lựa chọn thông minh nhất kỳ thực vẫn là phải đu lên bám dính lấy người có thực quyền cao to, đẹp trai như hắn. Bây giờ đám kia không làm thế chắc bởi vẫn còn hy vọng sẽ được cứu.
Nhưng vì đã biết trước nội dung vở kịch, ánh mắt Per lại càng toát lên vẻ thương hại.
Mọi sự ngụy trang thô thiển trước mặt kẻ địch đều là khiêu khích.
Còn không phải sao, bộ não của thân thể này qua một loạt phân tích thì tự động trào lên cảm giác bạo ngược và thèm khát máu tươi.
Dù cho hắn rất đồng tình với những thiếu niên này và cũng rất muốn làm người tốt, thế nhưng trước đó hắn phải là người cái đã. Đã là người ai lại không sợ ch.ết, sợ đau. Cho nên thà “người ch.ết còn hơn ta ch.ết” cũng là cái lý lẽ như vậy.
Hắn không muốn bị người khác đảo lộn thuộc tính công thụ ở cái thế giới khổ ải này, hắn cũng không ham từ người cầm roi da lại biến thành người bị vụt roi.
Làm thụ rất thoải mái, đó là lừa thụ thôi. Sướng thì có sướng, nhưng đó đều là công.
Từ lúc nói chuyện với Thần, Per đã rõ ràng lắm rồi. Hạnh phúc của hắn chính là nghiêm chỉnh chấp hành tuyên ngôn “công thụ không thể đảo lộn”, nếu không thì hắn tiêu…
Bởi vậy, cái màn gặp mặt của hắn với Harula là không thể tránh, thuộc tính phúc hắc hung tàn giả dối của hắn cũng không thể bỏ. Nên biết rằng, trước kia bộ tộc của Harula đã từng bao vây, phong tỏa thành trì cũng là quê hương thứ hai của Per. Trong lúc lương thực cạn kiệt, bộ tộc đó gian xảo đề nghị dân trong thành giao Per ra dưới hình thức giao dịch ȶìиɦ ɖu͙ƈ. Nếu làm theo giao dịch vô nhân đạo đó, thành trì sẽ có thức ăn. Cho nên nếu bây giờ Per nhẹ tay cho lũ này, trừ khi hắn không phải là cái tên bị kích thích báo thù nữa. Hoặc là hắn muốn chuyển từ quỷ súc công sang… thánh mẫu thụ.
Ở trò chơi này, thánh mẫu thụ thực sự là trò tiêu khiển tuyệt vời của lũ S.
Cho nên, xin lỗi nhé, cứ coi như lương tâm của hắn bị chó gặm rồi.
“Tất cả, cởi quần áo ra!”
Giọng nói thiếu niên trong trẻo nhưng lạnh lùng của Per vang lên trên khoảnh đất trống trải còn bốc khói.
Đám thiếu niên, thiếu nữ đang cúi gằm mặt nhìn chằm chằm xuống đất nghe thấy thế dường như bị sét đánh trúng, tất thảy đều cứng ngắc đứng yên. Vai sát vai, mặt mũi xám ngoét như tro, đôi môi họ run rẩy, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi.
Âm thanh của Per rất uy nghiêm, ít ra thì họ cũng bắt đầu loạt xoạt cởi quần áo.
Trong từng luồng gió cuốn theo vụn gỗ cuốn qua, thân thể còn chưa nảy nở của đám thiếu niên này run lẩy bẩy, nhìn… khá là kích thích thú tính. Dù sao hắn cũng là biến thái trong các biến thái, đây cũng là phản ứng bình thường có gì đâu.
Nhưng cũng phải nói lại, tố chất tâm lý của biến thái thật miễn chê. Nhìn các mảng thịt nõn nà trước mặt hắn kia, vậy mà hắn vẫn tâm không động đậy.
Đám nọ liều mạng chen chúc vào nhau hòng che khuất thân thể mình. Đôi tay cũng không đủ, nếu có thể ngồi xổm xuống, ắt hẳn họ đã ngồi xuống, mặt vùi vào đầu gối từ lâu rồi.
Nhưng bây giờ, lòng tự trọng không cho phép họ cúi đầu trước mặt kẻ thù.
Nhìn xem, trong số đó có một đứa bé được mấy thiếu niên vây quanh khá là có ngạo khí. Dưới những ánh mắt thèm thuồng, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn ngẩng cao lên không tủi không nhục như cũ. Nhưng nhìn cái thân thể mảng đen mảng trắng kia, Per chỉ thấy buồn cười. Hắn hất tay một cái, một quả cầu nước to vỡ ra trên đầu tù binh, đổ ập xuống ướt sũng và lạnh cóng đến tận xương đứa bé đang ngẩng đầu kia.
Tóc vàng mắt đỏ, à, tốt rồi, biết ngay mi là cái tên Harula đâm ta một đao mà. Per hài lòng nhìn đám thiếu niên bị rửa sạch hiện lên vẻ tươi ngon mọng nước đang run rẩy trong gió kia. Vậy thì, bây giờ làm sao mới an ủi được oán hận trong lòng Per đây?
Chậm rãi đi tới trước mặt đám thiếu niên, bộ áo giáp tím phát ra tiếng ken két chói tai theo từng bước. Mỗi khi hắn bước một bước, đám nọ lại run lên một lần.
Nhìn xem, đúng là “ɖâʍ uy” của phản diện.
Kỳ thực hắn cũng chỉ định xách cái cần xách, cái không cần vứt lại hết. Một đao kết liễu hết là cuồng sát nhân, không phải ȶìиɦ ɖu͙ƈ biến thái. Dù hắn vẫn thích vế đằng trước hơn.
Cái việc tiếng xấu đồn xa ấy, Per cũng là bất đắc dĩ. Ngươi xem hắn đến trước mặt đám thiếu niên kia cũng chỉ cao hơn bọn họ một cái đầu. Thậm chí nhìn ngoại hình lúc hắn yên lặng có khác gì họ đâu, cũng lương thiện vô hại u buồn y hệt mà.
Băn khoăn nhìn đứa bé trước mặt, Per thật buồn bực. Đều là Shota cả, cũng đều xinh đẹp đáng yêu, tại sao ta lại đau khổ bị mi chém, đến ch.ết cũng không được ch.ết tử tế?
Phân biệt đối xử như vậy, thảo nào Per thành biến thái. Lúc chơi trò này, hắn vốn còn nghĩ Per là tên hâm.
Bây giờ hắn mới nhận ra, lỗi lầm đều do thế giới này!
Quả nhiên, thay đổi của con người đều dựa vào việc thay đổi vị trí.
Càng nghĩ như vậy, tâm tình vốn không ổn định của Per càng thêm cuồng bạo. Dù bên ngoài nhìn không ra, nhưng ánh mắt hắn ngày càng thâm trầm và không giấu được sát khí.
Harula liền cảnh giác: “Ngươi muốn làm gì?”
Sát khí của Per cũng không vừa. Không giống sát khí đầy tức giận của thiếu niên, sát khí của Per là đã loại quanh năm chinh chiến sa trường, trải qua lễ rửa tội của máu tươi và thịt tích lũy mà thành.
Trước khi động thủ, lợi dụng áp lực vô hình áp đảo kẻ địch mới là Boss! Đương nhiên thật sự Boss không chỉ có sát khí, hắn còn có bảo vật.
Đột nhiên, Per rút ra một cái roi mềm màu bạc từ trong hư không, nhắm ngay đầu gối của thiếu niên hung hăng quất xuống.
Thân roi mềm nhưng lại dai, vút lên còn có tiếng xé gió sắc bén. Hình tượng này ẻo lả thì có ẻo lả một chút, nhưng hiệu quả không tồi.
Harula chỉ cảm thấy toàn thân bị khí thế của đối phương ép tới không thể động đậy, đột nhiên trên đầu gối đau rát, “phập” một tiếng quỳ xuống đất, hai tay chống trên mặt đất bị một bàn chân bọc sắt nặng nghiến lên. Người bên cạnh muốn đỡ, lại bị sát khí của người trước mắt làm kinh sợ không dám đỡ nữa.
“Ngươi phạm phải hai sai lầm.”
Thiếu niên nén nhịn cơn đau buốt, nghe thấy âm thanh trên đỉnh đầu lạnh lùng truyền đến.
“Thứ nhất, thân là tù binh sắp trở thành sủng vật lại không biết cúi đầu trước người nào.”
Một áp lực ập tới trên cổ mảnh mai của thiếu niên làm y lảo đảo suýt ngã sụp xuống đất. Harula cố dùng tay chống đỡ thân thể của mình, nỗ lực giơ tay phản kháng, nhưng lại bị đối phương dễ dàng chế ngự.
“Thứ hai, khi chủ nhân tới trước mặt ngươi, ngươi cũng không biết quỳ xuống.”
Roi da giống như mình rắn linh hoạt cuộn tròn ở một bên rồi trườn lên trên theo đầu gối của thiếu niên, thân roi thanh mảnh lạnh ngắt vắt lên trên vai, cạnh tai y. Harula chỉ cảm thấy giọng nói của người trước mắt giống như đầu lưỡi rắn, nhẹ nhàng nhưng tràn đầy uy hϊế͙p͙, giống như một luồng khí lạnh chạy vào trong não. Chống đỡ không nổi sự sợ hãi mà run rẩy, mỹ thiếu niên “A” lên một tiếng ngã sấp xuống.
Sự tình chưa kết thúc ở đó.
“Vậy thì, ta phải trừng phạt ngươi thế nào đây?”
Lần đầu tiên, nỗi sợ hãi như bám chặt vào xương tủy, chỉ cần nghe giọng nói của một người cũng đủ khủng khiếp kinh hãi. Đó là bản năng sợ hãi của sinh mệnh trước kẻ mạnh.
Cũng chính là nỗi sợ này làm Harula khắc cốt ghi tâm món nợ của đêm nay.
Kẻ yếu chưa bao giờ căm hận sự bé nhỏ của mình, bọn họ chỉ biết căm hận người chà đạp lúc họ yếu ớt.
Per nhìn trong ánh mắt người dưới chân mình lóe lên sự tàn nhẫn, hài lòng nghe “Tinh” một tiếng.
Oh yeah, chỉ cần cởi quần áo, vụt cái roi mà thuộc tính quỷ của hắn đã đầy 100%, đơn giản thế thôi mà!
Nhưng cao hứng không được nửa giây, mặt Per sầm xuống, bảng thuộc tính không thuộc về hắn xuất hiện.
Harula
Giới tính: Nam
Tuổi: 12
Tổng hợp thuộc tính: thụ
Ngạo kiều thụ: 89%
Hung ác thụ: 10%
…
Những cái này cũng chả làm sao, đáng nói là thuộc tính đối phương nhiều hơn hắn một dòng chỉ số hạnh phúc… Mẹ kiếp, giá trị âm! Có lầm hay không, vì sao?
【Bởi vì ngươi vừa dùng roi đánh hắn.】 Thần đột nhiên mở miệng.
【Chỉ thế thôi?】 Hóa ra ngươi vẫn ở đây à, sao giống GM quản lý trò chơi lúc có việc không thấy mặt, lúc xảy ra việc rồi mới hiện ra giải thích thế? Chẳng phải bẫy người ta sao?
Nhưng mà… hóa ra là tại cái roi.
Nhớ năm đó Per • Mortis bị vứt bỏ, bị phỉ nhổ, bị đánh đập, cuộc sống còn đói khổ lạnh lẽo, nghèo rớt mùng tơi. Về tình cảm, tất cả người yêu hắn đều vì hắn mà ch.ết, tất cả người hắn yêu cũng chẳng sống sót mống nào. Đắng lòng đến thế mà hắn vẫn sống khỏe phây phây đó thôi.
Quả nhiên, cậu bé ạ, tố chất tâm lý của ngươi không được tốt, không phải chất liệu làm Boss rồi. Per cảm thán trong lòng.
【… Không, lẽ nào ngươi còn chưa phát hiện sao?】
【Phát hiện cái gì?” Per không hiểu.
【Ngươi không phải là không có chỉ số hạnh phúc.” Thần nói xong liền lấy ra một bảng thuộc tính, kéo xuống dưới cùng, một dòng chữ tiếng anh nhỏ li ti co cụm ở góc: 【… Mà là cái số liệu này không hiển thị được, cho nên ta bỏ qua.】
【…】
Đối thoại với Thần điểm tốt là mỗi thời, mỗi khắc đều có thể có phát hiện mới, mà điểm không tốt là không phải mỗi phát hiện đều là tin tốt. Nhưng thật ra lúc nói chuyện với GM quản lý thì cũng đều là tự động treo máy, cho nên việc này cũng chẳng phải để ý nhiều làm gì.
Nghĩ đi nghĩ lại, Per cũng quyết định.
Thả lỏng áp chế đối với Harula, Per cúi người xuống, bàn tay bọc giáp của hắn nhẹ nhàng đặt lên đầu gối đang chảy máu của cậu thiếu niên. Quầng sáng xanh dương lạnh lẽo trên tay Per hiện ra, mềm mại bao quanh đầu gối. Đến khi bỏ tay ra, vết thương đã được chữa lành như lúc ban đầu. Per vỗ về đầu của đối phương, dùng âm thanh hắn cho rằng ôn hòa nhất, nhẹ nhàng hỏi Harula:
“Thế nào, đau không?”
Cảnh rất ấm áp, bầu không khí lại rất quỷ dị.
Tất cả mọi người bị sự dịu dàng như nước đột nhiên xuất hiện này làm ngây người, dùng vẻ mặt “hắn muốn làm gì vậy” nhìn động tác của đại ma vương Per • Mortis tàn bạo lạnh lùng trong truyền thuyết. Tất cả ngơ ngác một lúc, người phản ứng đầu tiên là Harula.
Bộp! Tay Per bị gạt phắt ra.
“Tinh” một tiếng, lần này sụt xuống không chỉ là chỉ số hạnh phúc đối phương, còn có thuộc tính công của Per.
Lại chuyện gì nữa đây?!
【… Bởi vì ngươi vừa đánh y một roi xong, lại còn hỏi y có đau hay không.】 Sau một lúc lâu trầm mặc, Thần mở miệng: 【Còn nữa, quên chưa nói với ngươi, bị công kích cũng sẽ bị rút bớt thuộc tính.】
【… Ngươi mà còn dám xuất hiện trước mặt ta, ta nhất định đánh ngươi thành thụ!】 Per nghiến răng nghiến lợi.
【Thật đáng tiếc, ta là tổng công.】
Công cái đờ mờ nhà ngươi chứ công, lão tử phải làm thế nào mới vừa S vừa làm cho hắn tăng chỉ số hạnh phúc hả?! Per ngoài mặt lạnh như tiền nhưng trong tâm thì đang khóc ròng.
【Đó là vấn đề của ngươi.】
Hắn không có cách nào mới hỏi chứ! Đã như vậy…
“Vút” một tiếng, lần thứ hai roi quất trên đầu gối Harula. Da nứt thịt nát, máu chảy đầm đìa, còn thảm hơn lần trước.
“Nếu không đau, vậy thì cứ để nguyên đi.” Dù sao nhẹ nhàng với ngươi cũng không bù được chỉ số hạnh phúc, vậy ít nhất cũng âu yếm S ngươi để tăng chỉ số công của ta.
Nghe được lời lạnh lùng này của Boss, thủ hạ vừa rồi bị sự hòa nhã làm cho kinh sợ cũng yên lòng trở lại. Đó mới là ma vương biến thái, hung tàn của chúng ta chứ.
Mà vừa rồi những tù binh còn đang nghĩ “Người này nhìn cũng dịu dàng, không chừng còn có chút nhân tính có thể thả chúng ta ra” thì đồngloạt run lên.
Quá biến thái, quá mưa nắng thất thường!
Harula vừa miễn cưỡng đứng lên lại lần nữa bổ nhào xuống đất, lần này là đập hẳn mặt xuống.
Ngẩng mặt lên, Harula chửi: “Súc sinh!”
Tuy rằng câu này trước đây chính hắn cũng từng chửi, nhưng bây giờ lại là người bị chửi, lại còn tất cả mọi người đang nhìn. Per thở dài ở trong lòng, cậu bé à, ngươi tự chuốc khổ vào người rồi.
“Vút” một tiếng, lại một roi nữa.
“Không cần ngươi tự giới thiệu. Làm sủng vật tất nhiên chỉ có súc sinh, ngươi còn tự cho ngươi là người sao?”
Lần này để ngăn đối phương nói ra điều gì nữa, Per trực tiếp quật y đến ngất đi cho xong việc. Nhìn chỉ số hạnh phúc tụt từng chút một, Per chỉ cảm thấy đường càng ngày càng dài, cửa về không biết ngày nào mở.
【Thật ra… S cũng có thể sản sinh hạnh phúc.】
【Ngươi để cho ta đánh một trận xem!】 Per sai người đem sủng vật nhốt vào lồng, còn những thiếu niên khác… Ừ thì đem thưởng, phân phát hết cho thuộc hạ.
【Nếu như người bị S yêu người S hắn, vậy thì dù có S, đối với hắn cũng là một loại hạnh phúc.】
【… Ta bán mình không bán tâm.】
【Chỉ là kiến nghị, ngươi dùng hay không thì tùy.】
Per trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng cũng phải thừa nhận, hội chứng Xtốc-khôm (*)chính là lối thoát duy nhất của hắn.
Mẹ nó, mất cả nửa ngày, hóa ra bây giờ hắn không chỉ nợ lương tâm, lại còn phải bán tình cảm.