Chương 20: Sos20
Sóng thần ập tới rất nhanh, lúc nó cách bờ biển còn có một khoảng, mọi người đã nhìn thấy rõ khí thế cuồn cuộn ngất trời, trên mặt đều trắng bệch.
Bối cảnh thế giới này lúc trước được đặt ra là Châu Âu, thật cmn hoa lệ, kiến trúc tham khảo y hệt kiến trúc thời Trung cổ của Anh quốc.
Điểm nhấn đặc biệt trong kiến trúc Anh quốc chính là sử dụng các chất liệu bằng gỗ ghép với nhau, nhà ở đây cao lắm cũng chỉ được tầm hai ba tầng. Trong lịch sử đã từng có một lần cháy lớn, thiêu rụi hơn phân nửa Luân Đôn. Hiện tại lại có sóng thần, mà đế quốc Obeli quá bán là bình nguyên, chỉ có hoàng cung là đứng sừng sững giữa sườn núi, cả thành phố chưa chắc có thể chống đỡ nổi cơn sóng thần dữ dội này. Phía sau có người đang tranh đoạt tọa kỵ(vật cưỡi), trên không trung truyền đến tiếng kêu vang dội của Chung Điêu bay về phía chân trời.
Đa số mọi người xung quanh chỉ có thể đi bộ thôi, Per nghĩ thầm với kỹ năng và tốc độ của hắn muốn về hoàng cung rồi lại ngồi tọa kỵ rời khỏi cũng không phải là vấn đề. Nhìn chung quanh bốn phía, đã có người ngồi thẫn thờ dưới đất, vẻ mặt đờ đẫn mà nhìn từng cơn sóng triều đang mãnh liệt ập đến, từ bỏ việc đấu tranh cho sự sống. Per cúi đầu cười, kế hoạch nguyên bản của hắn vốn không phải như vậy, có điều hiệu quả như vậy có lẽ tốt hơn thì phải.
Lấy tất cả các linh thạch tồn trữ trong túi không gian ra. Lòng bàn tay phải hướng lên trên, tinh thạch run nhè nhẹ, phát ra vầng sáng mỏng manh, xoay tròn lơ lửng xung quanh Per. Từ lúc sóng thần xuất hiện, Per vẫn đứng đó chưa hề động đậy. Osi Nash cũng không khuyên hắn rời đi. Hai người trong lúc đó rất tĩnh lặng, tựa như biển rộng kia che giấu sự tuôn trào mãnh liệt của mình. Gió biển mang theo mùi tanh của biển phà vào mặt họ, mái tóc dài dưới gió lớn bị thổi ngược về phía sau múa lượn trong không trung.
Osi Nash muốn hắn cứu Obeli mà dĩ nhiên Per cũng có năng lực này.
Nhanh chóng hấp thụ năng lượng trong lòng bàn tay, Per nắm chặt tay lại, đón gió cười đến quỷ dị.
“Osi Nash, vì sao ngươi còn không trốn đi?” Đưa lưng về phía Osi Nash, tâm tình của Per bỗng nhiên vô cùng thoải mái, hắn đứng ngược chiều gió cười hỏi.
“Bởi vì điện hạ còn ở nơi này.” Osi Nash trả lời đặc biệt kiên định.
“Vậy… nếu ta chọn cách đào tẩu thì sao?” Khóe miệng Per gợi lên một nụ cười tà ác, mặc dù biết đối phương sẽ không nhìn thấy, nhưng hắn vẫn không kiềm được.
“. . . . . .” Osi Nash đứng phía sau Per, ánh mắt sáng rực, làm cho Per có một loại lỗi giác đang bị người dùng giáo đâm vào phía sau lưng, muốn chạy trốn cũng không thể trốn. Osi Nash cực kỳ chân thành nói: “Ta tin tưởng người.”
Nhưng ta không tin vào chính mình. Nghe thấy lời thoại sướt mướt, tình cảm như thế, Per tự giễu trong lòng. Bất quá, hắn hình như không hiểu được tâm ý của trung khuyển. Hắn nghĩ thầm rằng đại khái là do trung khuyển quá trung thành mà thôi.
Osi Nash là dạng người nào? Dĩ nhiên không phải là người tốt, Obeli không có thánh mẫu, đen ăn đen là chuyện bình thường. Một người còn mới vừa cười vừa nói, chớp mắt có thể vì tranh đoạt một cơ hội sống sót mà ngươi ch.ết ta sống. Osi Nash sinh ra ở khu vực khai thác mỏ phía Tây, là nơi vật chất thiếu thốn nhất, hơn nữa cũng không phải là một địa phương tốt đẹp gì. Vậy y là người xấu ư? Không, y tao nhã có lễ nghĩa, lại khiêm tốn kính cẩn tuân lời, một người dễ mến như vậy không thể nào là người xấu được.
Chỉ có thể nói, Osi Nash là một người trung thành có trật tự, nguyên tắc. Nhưng y vừa không trung thành với đế quốc, cũng không trung thành với một cá nhân nào cả. Ở Obeli không tồn tại cái loại quan hệ lập dị này.
Không thể nói rõ ràng nhưng trong nội tâm của Osi Nash vẫn tồn tại đạo đức và lương thiện của riêng y. Nhưng có lẽ người của Shiber Leon mãi mãi không thể lý giải được đức và thiện của y. Không giống như kiểu nhân từ không cần hồi báo. Đạo đức mà Osi Nash nhận thức là một loại thước đo trong lòng y. Thước đo này giúp y xác định ở đâu, khi nào, lấy loại tiêu chuẩn nào cân nhắc mình hành động một cách thích hợp. Tương tự như vậy thiện của y cũng không phải là lương thiện ở cảnh giới cao nhất, mà là một loại lương thiện thích hợp nhất. Nói đơn giản ra là nó là một loại quan hệ giữa bỏ ra và thu lại. Cũng chính là tín nhiệm trong lời của Osi Nash.
Nhân dân Obeli tín nhiệm quân đội của vua, kính yêu họ, cung cấp vật chất vô điều kiện cho họ, vì thế vương quân ở thời khắc quốc gia lâm nguy phải đặt phần tín nhiệm này lên cao nhất.
Mà thần dân tín nhiệm quân vương, ủng hộ quân vương, đồng dạng ở thời khắc mấu chốt tồn vong của quốc gia, quân vương cũng phải bằng lòng gánh vác trách nhiệm giải quyết.
Đây là trách nhiệm không phải nghĩa vụ, là trật tự cùng quy tắc, là sự trả giá hết sức công bằng.
Nếu quân đội không thể bảo hộ nhân dân Obeli, như vậy về sau nhân dân không cần sự tồn tại của quân đội, nếu vua không thể bảo hộ quốc gia của hắn, như vậy nhân dân cũng sẽ không cần vua. Điều mà Osi Nash tử thủ chính là thứ trật tự này. Cũng chỉ có dưới trật tự như vậy, những thứ ham muốn độc ác ở Obeli mới dần phát triển trong bóng tối, nếu không trước khi bị Shiber Leon chinh phạt, nhân dân ở Obeli đã ch.ết vì nội loạn do tự mình tạo ra rồi.
Trật tự là một gông xiềng lý trí trói buộc tất cả ác niệm của Obeli.
Cho nên lúc trước Osi Nash nói với Per xin ngài tin tưởng ta cũng chỉ là muốn nói xin ngài tin tưởng vào một cái trật tự trả giá ngang bằng với nhận được như vậy. Nhưng trong lúc vô ý, trong lời nói của Osi Nash đã trộn lẫn một ít tình cảm chân thật ngay cả chính y cũng không nhận ra.
Phương thức qua lại của Obeli rất đơn giản, ngươi lấy thái độ gì đối đãi ta thì ta sẽ dùng thái độ tương tự vậy đối đãi ngươi. Nhìn qua thì rất hợp lý, nhưng mấy ai có thể nhìn thấy sự bội bạc dưới những toan tính thâm hiểm, tinh vi này. Càng hợp lý thì càng thiếu khuyết nhân tình. Nếu người không có tâm thì chỉ cần sự hợp lý như vậy là đủ rồi, nhưng cố tình người lại có tâm, có tâm thì khó tránh khỏi vì sự máy móc, lạnh lẽo, ngươi tới ta đi này mà cảm thấy khổ sở, cảm thấy hư không và cảm thấy… tịch mịch.
Osi Nash dùng nắm đấm của mình bò từ tầng dưới cùng của xã hội, địa vị của y như ngày hôm nay là do tính toán người khác và bị người khác tính toán mà ra. Người với người, trong mắt nhau biến thành vật, mà vật thì có thể cân nhắc, lấy lợi ích lớn nhất làm cơ sở mà tính ra.
Đây cũng là sự hợp lý mà Osi Nash nhận thức. Nhưng đó không phải hạnh phúc. Ở Obeli nếu muốn hạnh phúc quả thật rất khó. Bởi vì cái ác lúc nào cũng bị trói buộc, một khi bị phản bội có thể là vạn kiếp bất phục. Cho nên y lý giải được vì sao Per không tín nhiệm ai cả, nhưng không dễ dàng tin tưởng người khác như Per lại làm cho y cảm thấy hắn đang khát cầu một điều gì đó.
Ngày đó khi Osi Nash thỉnh cầu Per tín nhiệm, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh, mang theo một loại chờ mong tự đáy lòng.
Per là tồn tại đặc biệt duy nhất. Bởi vì thái độ mà hắn đối với Harula làm cho Osi Nash nhìn thấy giữa những kẻ hở mong manh đó một tia hy vọng nhỏ nhoi. Harula muốn hại Per, nhưng hắn từ đầu đến cuối lại chưa bao giờ nghĩ tới việc xử tử Harula. Không phải tín nhiệm, cũng không phải trao đổi, mà so với chúng càng khắc sâu hơn, càng có trách nhiệm hơn, thứ tình cảm không thể nói thành lời này làm y mãi theo đuổi, mãi đứng ở phía sau mà hâm mộ.
Mà tin tưởng Osi Nash nói lúc này chính là tín nhiệm theo nghĩa thông thường nhất. Per tuy rằng không nhìn thấy ánh mắt của y nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng đến bộ dáng cứng nhắc trước sau như một của trung khuyển quân.
Thật sự là lãng phí cho cái mã ngoài đẹp trai đó. Per cười khẽ. Trật tự cùng quy tắc chỉ có ở thời điểm đôi bên cùng có lợi mới được duy trì, không biết khuôn mặt này khi bị phản bội sẽ lộ ra biểu tình gì nhỉ?
Per làm BOSS, loại nghề nghiệp vừa không nhân từ vừa không đạo đức, lại càng không cần tuân thủ trật tự của ai, nhưng hắn bị trói buộc bởi quy tắc của trò chơi. Vì vậy, nên ngược hay là không nên ngược đây, hiện tại thế cục đã bị rối loạn như vậy thì chơi đại đi. Dù sao, hắn cũng không chán ghét Osi Nash.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ linh tinh thì sóng thần đã tới gần, tay trái Per cầm kiếm, tay phải khống chế tinh thạch, hắn nhẹ giọng hỏi Osi Nash một câu: “Vậy ngươi có tin tưởng bọn họ không?”
Trước mặt Per, một đám ngư dân không thể nào xoay chuyển trời đất, chân tay luống cuống, muốn chạy đã không kịp, trốn cũng không có chỗ để trốn. Mà “họ” trong câu nói Per dĩ nhiên là chỉ những người này.
Gió thổi làm miệng lưỡi y cũng khô lại, hô hấp dồn dập, thanh âm nói chuyện của Osi Nash cũng có phần khô khốc, chậm rãi mở miệng, y nói: “Ta tin tưởng.” Không có lý do gì không tin. Đây là trật tự. Đây là quy tắc.
“Vậy hãy chiến đấu vì phần tín nhiệm này đi.” Nhận được câu trả lời, Per cười xoay người đưa tinh thạch dư ra cho Osi Nash, dưới chân điểm nhẹ, rót vào ma lực bay bồng bềnh giữa không trung. Con sóng lớn dài hơn trăm thước trong chớp mắt đã tới trước mặt họ, rít gào giống như mãnh thú chuẩn bị tấn công.
Tóc Per bị gió thổi cuồng loạn quét qua trên mặt Osi Nash, nụ cười trong gió này khắc thật sâu trong lòng Osi Nash. Osi Nash cảm thấy trong lòng có cái gì như muốn nổ tung, cảm giác tê dại như bị điện giật từ trái tim lan tràn ra cả cơ thể, đó là một cảm giác khác hẳn so với quá khứ, kích thích tim y đập không ngừng.
Osi Nash ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng kia, không hề do dự đi theo hắn.
Ma áp từ tinh thạch dao động tự động ở không trung xếp thành một đồ trận theo ấn triện của Solomon, tay Per chạm đến đâu thì chỗ đó rất nhanh ngưng kết thành băng. Ngàn dặm bờ biển, trăm trượng băng lăng, trên không trung tràn ngập sương mù, một bức tường băng trong suốt làm ánh sáng khúc xạ đến nó tạo ra một dãi cầu vồng chói lóa. Thân ảnh màu đen của Per đứng giữa thứ ánh sáng bàng bạc đó, có chút gì đó không thật.
Tường băng cao hơn trăm thước, từ bốn phương tám hướng trong đế đô đều có thể nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ đó. Dưới bức tường băng mỹ lệ mà hùng vĩ đồ sộ này, trong lòng mọi người bỗng nhiên có một loại cảm giác bao hàm giữa ca ngợi và kính sợ.
“Điện hạ, tầm mười phút nữa cơn sóng triều tiếp theo sẽ ập tới.” Osi Nash nhảy lên con sóng đã kết thành băng kia, ước lượng khoảng cách của những con sóng, quay đầu lại nói với Per.
Per gật gật đầu, lấy ra một khối tinh thạch màu nâu đặt ở yết hầu. Đầu ngón tay hơi hơi dùng sức, tinh thạch giống bị làn da ở chỗ yết hầu hấp thu hầu như không còn gì biến mất dưới lớp da kia.
“Hỡi thần dân của Obeli.” Thanh âm của Per rõ ràng mà trầm ổn, truyền khắp đế đô. Nhân dân đang bối rối muốn chạy trốn đều ngẩng đầu nhìn bóng người màu đen cao thượng trên bức tường băng kia, dần dần bình tĩnh lại. Thanh âm đó ngoài ý muốn có tác dụng yên ổn lòng người một cách kỳ diệu.
“Người già, phụ nữ và trẻ em, đến trước doanh trại của quân đội, sử dụng tọa kỵ được chuẩn bị sẵn trốn đến ngọn núi phía Tây.” Thanh âm của Per hết sức bình tĩnh, ra mệnh lệnh cực kỳ rõ ràng: “Toàn bộ pháp sư của đế đô tập trung đến bờ biển, thương nhân ở chợ tinh thạch đem hết tất cả những tinh thạch có thể sử dụng đến đường ven biển. Binh lính đóng quân ở phía trước lui về giữ hoàng cung, ai dám thừa dịp đục nước béo cò, giết cho ta!” Ở thời điểm này mà dám thừa cơ gây rối, là hoàn toàn không đem vương quân để vào mắt. Obeli tuy rằng vô liêm sỉ nhưng không được phép loạn đến mức này.
Ba chữ cuối cùng nói ra, khí lạnh tỏa ra bốn phía, nghe thấy thế không người nào là không sợ run cả người, sau đó tỉnh táo lại, lập tức dựa theo chỉ thị mà làm. Ngươi hỏi bọn hắn vì sao lại nghe lời như vậy á? Cả đế đô, người có thể chống đỡ cả cơn sóng gió động trời, ngoại trừ vua của Obeli, còn có thể là ai nữa?
Không ngừng có pháp sư đến bờ biển, pháp sư ở đế đô tổng cộng chỉ có ba mươi người, đã có hơn hai mươi người có mặt ở đây. Cách đó không xa có người cưỡi tọa kỵ, phía sau kéo một thùng lớn. Cô gái tóc đen ngồi trên tọa kỵ hét lớn: “Điện hạ, chúng ta cho người mang tinh thạch đến đây. Ngàn vạn lần không thể để cho con sóng này ập vào thành!”
Giọng nói cô gái thật nhẹ nhàng, dễ dàng cuốn hút người khác, pháp sư đứng ở bên cạnh Per nhịn không được nở nụ cười. Per híp mắt, phát hiện người tới dĩ nhiên là người quen. Tuy là người quen này mới gặp có một lần thôi. Levy đặt cái thùng lớn xuống đất. Đem các thùng chứa tinh thạch mở ra, tất cả đều là tinh thạch cấp một, Levy khoát tay nói: “Chỉ có lần này là miễn phí thôi đó.” Các pháp sư cũng không hề khách khí, trực tiếp lấy rồi nhảy lên tường băng, cùng Per chờ con sóng lớn tiếp theo tập kích.
“Đến rồi!” Osi Nash đứng ở tường băng nhìn về phía bờ biển hét lớn. Levy nghe xong có chút khẩn trương, nắm chặt miếng gỗ trên thùng xe. Tinh thạch vẫn bay quanh người các pháp sư.
Sóng triều ập đến từng cơn, từng cơn một, giống như vĩnh viễn vô tận không ngừng hướng về phía bờ biển. Tường băng lần lượt chặn lại từng cơn sóng hình thành một tấm lá chắn thật dày, nhưng thần kinh của mọi người vẫn căng thẳng từ khát khao thắng lợi dần dần biến thành mệt mỏi không chịu nổi, Per có thể cảm thấy ma lực không ngừng từ trong thân thể phát ra, ý thức cũng dần dần mơ hồ. Sau khi ngăn lại con sóng cuối cùng, xác định sẽ không còn sóng triều nữa, có người thể lực chống đỡ hết nổi ngã xuống. Per tuy rằng cũng rất muốn ngã theo người đó luôn cho rồi, nhưng loại tiết mục này chỉ giành cho mấy em gái xinh đẹp, mỏng manh thôi. Hắn bị cưỡng ép mà đau khổ làm BOSS, không thể không lo lắng vấn đề hình tượng.
Miễn cưỡng cong khóe miệng, mỉm cười an ủi tất cả các pháp sư đã hỗ trợ, đối với vẻ mặt kinh dị của Levy khi chỉ vào mình hô to thì ra cô đã làm được, hắn vẫn chỉ có thể bình tĩnh mỉm cười. Đã mệt đến mức không còn sức nói chuyện rồi.
Đến hoàng cung lưng chừng núi, nơi đó vây đầy quần chúng đang sợ hãi không thôi, Per lại phải diễn tiết mục trấn an, khuyên giải mọi người về nhà, lúc này mới trở lại cung điện. Osi Nash vẫn đi theo phía sau Per, thấy hắn vừa về cung đã cho người lui hết xuống, y còn đang nghĩ rằng hắn còn có cái gì muốn căn dặn mình. Kết quả, chờ người hầu sau lưng vừa mới bước ra ngoài điện, Per lập tức đột ngột ngã quỵ trên mặt đất làm Osi Nash sợ tới mức vội chạy qua đỡ hắn.
Per hai mắt nhắm nghiền, hô hấp có chút dồn dập. Osi Nash dùng ngón trỏ áp trên mạch đập của hắn, xác định nó còn nhảy lên, mới an tâm, mặc dù bị y lăn qua lăn lại như vậy nhưng mơ hồ chỉ nghe Per nhắc tới một câu “Chỉ mong đáng giá”.
Per muốn nói chính là, chỉ mong hình tượng lãnh khốc mà hắn giả vờ thể hiện có thể làm bảng giá trị quay trở lại như lúc đầu. Osi Nash lại không biết nghe thành cái gì, dùng tay ôm chặt lấy Per.
Hôm sau, cả Obeli đều lan truyền tin tức, ngoại trừ đế đô ra, những nơi còn lại đều gánh chịu những thiên tai lớn nhỏ khác nhau. Chung quanh lòng người hoảng sợ, lời đồn tận thế lan truyền rộng rãi từ ngoài phố đến từng ngõ nhỏ. Không lâu sau đó, không biết từ đâu trong đế đô truyền ra tin đồn thần điện đã tiên đoán chỉ cần đem vua hiến tế có thể vượt qua đại kiếp này, kết quả lời đồn càng truyền càng có người tin là thật. Nhưng cũng có bằng chứng, ma lực của vua khi bảo hộ đế đô đã tiêu hao quá nhiều, không đủ để hoàn thành hiến tế. Vì thế dân gian lại nghe đồn có người đang không ngừng thu thập pháp sư đỉnh cấp.
Chức nghiệp từng chạm tay có thể bỏng giờ lại biến thành từ ngữ không ai dám nói. Họ sợ chỉ cần nói ra sẽ bị bắt đem đi hiến tế.
Đế đô Obeli, Per nằm trên giường vừa gặm hoa quả vừa lẩm bẩm. Chỉ cần có người đến, hắn lập tức giả ch.ết. Cứ thế lặp đi lặp lại, mấy quý tộc vào thăm bệnh, mặt ai cũng bi thảm, không biết bọn họ nghĩ người đang được họ thăm là vua của họ hay là con của họ nữa. Per tiễn vị quý tộc cuối cùng đang bày ra bộ mặt nhà có người sắp ch.ết ra về, xoay lưng cười lạnh.
【 Khai nhãn giới cho ta đi. 】 Per quen thuộc mở hội thoại chat với thần minh đại nhân.
【 Làm gì? 】 thần minh đại nhân thật cẩn thận hỏi.
【 Nhìn xem trung khuyển quân. 】
【… Ngươi nhìn y làm gì? Coi trọng người ta rồi à? 】 không biết vì cái gì mà Per cảm thấy được tâm tình của thần minh đại nhân gần đây phi thường tốt.
【 Ngươi mới là kẻ coi trọng người ta! Cả nhà ngươi đều coi trọng người ta! 】 Per đã nhiều ngày ở trong phòng đến mức người cũng mốc meo, cả ngày nằm ở trên giường, cả người không sảng khoái, kéo theo đó tính tình cũng không dễ chịu.
【 Không biết sự tình phát triển đến cái dạng nào rồi, ta muốn biết tiếp sau đó nên làm như thế nào? 】
Sau khi khai phương được toàn bộ thị giác, cuối cùng Per cũng tìm được Osi Nash. Ồ, thì ra là ở bên ngoài cung điện. Osi Nash đang giám sát quân sĩ.
Người thống lĩnh thủy quân đang cẩn thận phân tích bức tranh vẽ pháp trận. Tự sau ngày đó thiên tai lớn, nhỏ không ngừng ập đến, nghĩ rằng rốt cục có đầu mối để giải quyết, mọi người gần như sống lại cũng nhiệt tình đến hơn mười phần. Chỉ có Osi Nash là thản nhiên.
Lấy cấp bậc của Osi Nash, y cũng coi như có tư cách giống pháp sư có thể tùy táng theo vua. Mọi người ngẫu nhiên sẽ lơ đãng đem ánh mắt đặt trên người vị tướng quân này, nhưng rất nhanh sau đó đã nhìn sang chỗ khác. Vua bị bệnh, tin tức này tất cả mọi người đều biết, quý tộc trộm nhốt rất nhiều pháp sư, nhưng không ai biết số lượng kia có đủ hay không.
Nhìn thấy mọi người nhiệt tình đưa tiễn quân chủ đã cứu mạng của mình về Tây Thiên như vậy, không biết Osi Nash có cảm nhận gì. Y có cảm thấy không cam lòng hoặc không đáng giá hay không, Per ngẫm lại, cảm thấy hình như không có khả năng, lắc đầu, tiếp tục hứng thú bừng bừng mà thăm dò xem đám người này tính làm như thế nào để đưa vị quân vương đang suy yếu đúng thời gian, đúng địa điểm về Tây Thiên, à không, là đưa tới thần điện chứ. Mọi người nghe xong tin đồn này theo trực giác đều nghĩ rằng chuyện này liên quan đến tính mạng, có đi mà không có về. Nhưng thực tế đó chính là một pháp trận truyền tống. Sau khi đưa Per tới thần điện còn có rất nhiều việc cần phải hoàn thành. Đương nhiên, cũng phải xem hắn có chịu làm hay không, bất quá đầu tiên vẫn là đưa người đến đó trước.
Thiểu số phải phục tùng đa số. Hy sinh cái tôi cho tập thể cũng là một loại lý tính. Ở nơi mà cảm giác về thiện ác chẳng tồn tại như Obeli, những việc như thế này chỉ là chuyện thường ở huyện thôi. Có điều, rốt cuộc có bao nhiêu người nguyện ý vì những kẻ chẳng dính dáng tới mình mà cam tâm tình nguyện chịu ch.ết đây.
Bỏ qua những lời đồn đãi nhảm nhí kia, Per cẩn thận nhìn Osi Nash trên màn hình, nhưng không thể nhìn ra chút gợn sóng nào trên khuôn mặt anh tuấn đó. Ánh mắt của y đờ đẫn lướt qua tay vịn nơi mái hiên của hoàng cung, nhìn lên phía không trung cao cao ấy, không biết đang suy nghĩ cái gì, hoặc có lẽ y cũng chẳng nghĩ gì cả, chỉ trung thành với trật tự của y, khẳng khái chịu ch.ết thôi.