Chương 28: Sos28

“Cứu mạng…” Từ trong rừng cây truyền đến tiếng gào cực kỳ thê lương, nhất thời làm vô số loài chim đang ngủ giật mình bay tán loạn, đội ngũ của Dionysus cùng với đội ngũ tạp nham của Per đều nhìn về phía âm thanh truyền đến, sau đó nên làm gì thì làm, vô nghĩa, tất cả những phần tử nơi này đều là tam quan(*) bất chính. Coi thường mạng người, vì tư lợi, giết người như điên mới là chuyện bọn họ nên làm. Nghe thấy có người gào lên cứu mạng liền xông lên anh dũng đấu tranh vì nghĩa là Lôi Phong (một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc), không phải nhân vật phản diện.


(*) bao gồm nhân sinh quan, thế giới quan và giá trị quan
Ngay cả nữ phó bên người Per nghe thấy cách đó không xa truyền đến thanh âm không hài hòa cũng chỉ bình tĩnh như thường vá lại áo cho đội ngũ của Đại BOSS.


Ánh sáng từ xa xa trong rừng càng ngày càng gần, ô ngôn uế ngữ càng ngày càng rõ ràng. Rốt cục một người phụ nữ ngã sấp xuống cách đoàn xe của Aoelus vài bước. Đại hán đuổi theo nhìn đến đội xe ngựa, đầu tiên là cảnh giác đứng lại, sau thấy mọi người ngồi tại chỗ bất động, liếc mắt nhìn thấy vương kì của Aoelus, cười khà khà, miệng mở lớn lộ ra hai cái răng vàng khè. Người nọ vênh váo đi về phía người phụ nữ.


“Ha ha, kêu đi, kêu nữa đi, ngươi có kêu đến rách họng cũng không có ai đến cứu ngươi đâu”
Nói như thế này không sai nhưng lời kịch này cũng quá cũ rồi.


Nhưng mà khán giả còn chưa kịp ghét bỏ thì vị pháo hôi này đã bị nữ tráng sĩ đuổi theo phía sau tặng cho một kiếm. Per chỉ có thể nói, cuối cùng kẻ lỗi thời vẫn bị đào thải.


Người phụ nữ tư thế oai hùng, hiên ngang rút thanh kiếm cắm ở trên ngực đại hán ra, tay khẽ lật, một đường máu thật dài được vẽ ra trên mặt đất. Người vừa tới mặc một thân kỵ trang màu trắng, áo giáp màu bạc, mái tóc thật dài màu vàng xõa tung trên vai, một khuôn mặt lạnh lùng, xinh đẹp khiến người khác ngỡ ngàng. Sau khi rút đại kiếm ra sau, ngực của tên đại hán thô tục kia lập tức phun trào máu tươi. Nữ nhân cầm cự kiếm, bước nghiêng qua một bước tránh máu văng vào người cô.


available on google playdownload on app store


Thanh cự kiếm to lớn tỏa ra hàn quang lạnh thấu xương, chỉ thẳng vào đoàn xe của Aoelus, nữ nhân dùng âm thanh lạnh lùng nói:
“Dionysus, lăn ra đây!”


Per nghe tiếng kinh ngạc mà nhìn qua. Sương mù bắt đầu tản ra, dưới ánh trăng lạnh băng như kim châm, quả là một mỹ nhân lạnh lùng với ánh mắt sắc bén. Xem ra đây hẳn là CP trong truyền thuyết với Dionysus.


Chiếc xe ngựa lớn nhất trong đoàn xe chuyển động, tay Dionysus vén rèm xe lên, tạm dừng một chút. Trong xe có một người nhô đầu ra. Per vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Dionysus bảy ra bộ dáng mặt lạnh như vậy. Trường hợp hiện tại tựa như tảng băng đụng vào núi băng.


Bất quá, Dionysus coi như là một người đàn ông tốt, mặc dù giằng co với người đẹp nhưng vẫn không quên vươn tay giúp đỡ mấy người kia. Per chỉ thấy gã nghiêng ra hiệu, lập tức có phân đội nhỏ đứng dậy đi về phía rừng cây.


Hiện tại Per có thể khẳng định, người trước mắt này chính là công chúa điện hạ.
Vì lo lắng cho tương lai, Per ra hiệu cho tùy tùng đang co rúm một bên, người mới liền nhanh nhẹn buông miếng thịt còn đang gặm dở, vác thanh đại đao gọi thêm mấy người, chạy về phương hướng cô gái vừa xuất hiện.


Osi Nash muốn đứng dậy, lại bị Per đè lại. Trước khi đến nơi an toàn, hắn không muốn mạo hiểm để Osi Nash rời khỏi tầm mắt của mình. Osi Nash thấy Per kéo tay mình, do dự một chút, một lần nữa ngồi xuống. Tầm mắt Dionysus lướt qua người Per, dừng ở trên người mỹ nữ tóc vàng.


“Ta nghĩ em nên trở về đi, Sora.” Dyonusys mở miệng nói, hay cho một câu giải thích mà có thể làm cho người ta nghe ra khẩu khí khiêu khích. Bất quá, đây cũng là điểm đặc sắc của mấy em trai mới lớn thôi. Per lý giải.


“Vì sao nghe thấy tiếng kêu cứu cũng không đi cứu người?” Mỹ nữ cong  miệng, tay nắm kiếm thật chặt, thanh âm lại đang run rẩy.
“Vì sao phải cứu?” Dionysus giống như cảm thấy rất buồn cười, cười ha ha hai tiếng hỏi lại. Gã ngồi bên vành xe, một tay khoát lên gối chống đầu, chờ câu trả lời từ CP của mình.


Sự thật chứng minh, không phải tất cả mọi người sẽ giống Per,giải đáp nhân sinh triết lý với vị vua đang dậy thì này. Có điều, lúc trả lời không được một vấn đề thì quở trách ngược lại tựa hồ cũng là một loại kỹ xảo rất tốt để chữa cháy. Per nghe mỹ nữ nói xong liền nghĩ đến câu này.


“Chàng vẫn như vậy, ta vốn tưởng rằng… Chẳng lẽ đến bây giờ chàng còn không hiểu được chàng thân là vua đến tột cùng đã sai ở đâu rồi sao?” Mỹ nữ mặc trang phục kiếm sĩ bày ra biểu tình ta rất đau lòng tại sao chàng có thể như vậy.


Dionysus híp mắt cười, dùng hành động chứng minh bình thường nhân vật phản diện cười rộ lên cũng không là bởi vì cao hứng.


Thanh âm mang theo ý cười rung động vờn quanh ở bốn phía, Dionysus cúi đầu, nâng tầm mắt lên, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo, ngữ khí hàm chứa sự khinh thường, nói, “Nguyên nhân chính là vì vương giả là cường giả, quyết định của ta luôn luôn đúng, sai cũng là đúng.”


Per xém nữa sặc nước miếng mà ch.ết. Phắc, muốn thể hiện thì phải biết chọn đối tượng chứ, đồng dạng một lời nói nhưng nói với kẻ yếu hơn và nói chuyện với phụ nữ là khác xa một trời một vực đó nha, người anh em. Nói chuyên yêu đương không giống với kết nghĩa anh em, muốn kết nghĩa thì phải thẳng thắn, cái này gọi là thật tình. Còn nói chuyện yêu đương mà thẳng thắn thì sẽ bị gọi là thằng nghệch. Mà người thẳng như ruột ngựa thế này nhất định trên con đường tình yêu sẽ phải chạy đến ngu người thôi.


Per thở dài, EQ thấp như vậy, rước được mỹ nhân mới là lạ.


Cuối cùng Dionysus đã thành công kích thích mỹ nữ. Có lẽ là mới vừa thấy máu, hay là do người quen mới vừa rồi ở trước mặt mình thiếu chút nữa bị cưỡng hϊế͙p͙; cặp mắt màu vàng kia đằng đằng sát khí, thập phần không có thiện chí nhìn xung quanh bốn phía một vòng, con ngươi mang theo sự khinh thường nhìn các đại lão gia ngồi dưới đất đang động đậy hoặc bất động.


Đều là nhân vật phản diện nên Per thay Dionysus cảm thấy thật đau hột. Vì sao gần đây lại chuộng trò tình yêu ở hai cực đối nghịch thế này, chẳng lẽ đây là phương pháp mới để giữ gìn trật tự thế giới trong bão khố à? Lại nói đầu năm nay, nghèo hèn thì ghép đôi với giàu sang, đại thúc thì thích tìm shota, mỹ nhân thì thích chơi với quái vật, trước mắt là hai kẻ một đen một trắng, tư tưởng cùng quan niệm hoàn toàn ở hai thế giới đối nghịch nhau, cuối cùng vẫn tìm đến nhau, này không phải là méo có chuyện gì vui nên tìm chuyện gây sức ép cho nhau sao?


Bây giờ vẫn có rất nhiều em gái còn tin tưởng rằng một người đàn ông tài cán sẽ vì mình mà thay đổi tín ngưỡng, từ ma vương hóa thân thành thiên sứ, xin lỗi nhưng số lượng mấy em mơ mộng nhiều quá, nhân vật phản diện không đủ dùng đâu. Xin thương xót, tha cho bọn họ chơi gay với nhau đi. À ch.ết, nói sai rồi, là cho bọn họ một không gian rộng lớn hơn để bọn họ tự do mà bay đi.


Nhưng công chúa điện hạ hiển nhiên còn rất ngốc nghếch, rất khờ dại, cô cho rằng mình có năng lực thay đổi người đàn ông này. Vì ôm mối tâm tư như vậy, hai người chơi trò giận dỗi như tình thú của mấy cặp yêu nhau thôi, xoẹt xoẹt phóng sát khí căm tức nhìn đối phương. Song phương đều chờ bên kia sẽ yếu thế nhận sai. Trường hợp thập phần xấu hổ như vậy, mọi người muốn nuốt nước miếng cũng không dám lớn tiếng.


Cũng may bên kia, phân đội nhỏ của Aoelus cùng với tạp binh rất nhanh đem người nên cứu và không nên cứu dẫn trở về.
Nhóm tiểu binh của Aoelus, áp giải người tới, quỳ xuống đất khom người, thanh âm run sợ “Điện hạ… Những người còn sống đều ở đây.”


Nhóm tiểu tạp binh của Per cũng đã trở lại, nâng một đám người, mấy xe chiến lợi phẩm, kích động tới trước mặt Per, “Điện hạ, đội ngũ lại có thêm người mới .”
Không khí hai bên so sánh với nhau, tương phản thật lớn.


Dionysus tâm tình không tốt lắm, mệt mỏi phất phất tay, phân phó một câu “Đưa qua một bên an bày là được.” Sau đó, xoay người trở lại trong xe, bỏ lại mỹ nữ một mình sững sờ đứng tại chỗ. Chung quanh hoàn toàn lặng im, tất cả mọi người đều giả vờ làm người mù. Cũng may mỹ nữ cũng không làm cho mọi người xấu hổ lâu lắm, cô quyết đoán thu kiếm vào vỏ, nhấc chân đi về hướng đang bắt đầu hạ trại.


Lúc đi ngang qua người Per, cô ngừng lại một chút.
Thấy người này mặc một thân áo choàng đen, tóc đen, trong mắt cô tràn đầy nghi hoặc, hỏi “Điện hạ?”


Per ngẫm lại, vẫn nên cho con gái nhà người ta vài phần mặt mũi. Buông chén trong tay, ngẩng đầu đối diện cô, gật gật đầu, tự giới thiệu, “Per • Mortis của Obeli.”


Mỹ nữ tỏ vẻ quả nhiên là hắn, đã sớm nghe qua, nếu nói cô nhìn thấy Dionysus còn có vài phần ôn nhu, thì hiện tại ánh mắt nhìn Per là cực kỳ chán ghét.


“Lại là một tên vua ruồng bỏ nhân dân à? Loại người máu lạnh như các ngươi cũng xứng đáng để người khác gọi một tiếng điện hạ, hừ.”
Nói xong, không thèm quay đầu mà bước đi.


Trung khuyển nghe thấy cô gái này dám mạo phạm Per, hiển nhiên là tức giận rồi, răng rắc một tiếng cái thìa gãy làm hai. Per tiếc hận nhìn nồi canh đang nấu thơm ngào ngạt, sờ sờ đầu trung khuyển, “Cần gì để ý đến lời nói của những người này.”


Lại nói thêm, được nhân sỹ chính phái chán ghét không phải là vinh quang của nhân vật phản diện sao? Được một nhân sỹ chính phái chán ghét giống như được quất người khác một trăm roi, tương đương với giá trị quỷ súc, hắn cảm thấy viên mãn rồi. Có điều khi Per nhìn lại trị số trên bảng số liệu gần ngay trước mắt, giá trị hạnh phúc của trung khuyển này tại sao lại không tăng, rốt cuộc là cái khỉ gì vậy? Lần trước liều mạng đi ra ngoài đổi lấy giá trị hạnh phúc cũng chỉ có tám mươi, rốt cuộc ngươi còn gì không hài lòng chứ?


Per đánh giá Osi Nash, muốn từ gương mặt đang cắn răng phẫn nộ kia tìm ra nguyên nhân. Osi Nash thấy tay Per còn lôi kéo y, khẩu khí cũng dịu xuống, lại nhìn nồi canh sôi sùng sục, quay đầu lại khuấy thịt nổi lên. Mùi thơm lượn lờ giữa hai người, nhiệt độ từ từ tỏa ra làm khoảng cách giữa hai người gần như biến mất, khiến cho người ta sờ không rõ ràng lắm, rét lạnh cùng đói khát giao lại ở đại não, che dấu ý tưởng thật ở trong lòng. Đêm dần dần khuya, sương cũng từ từ giăng khắp nơi, mọi người đều quay về nơi trú ẩn trên xe ngựa để ngủ.


Per cũng nằm xuống, hiếm khi lại mất ngủ. Lăn qua lộn lại nửa ngày vẫn ngủ không được. Per nhẹ nhàng đỡ Osi Nash đang dựa vào một bên vai hắn say giấc qua một bên, ra bên ngoài xe.
Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống như ôm trọn cả người hắn, xung quanh thật yên tĩnh, an tường cũng giống như bầu trời đêm mênh mông này.


“Ngươi cũng ngủ không được…” Dionysus từ dưới bóng cây đi ra. Mà phương hướng gã đi ra là doanh trại tạm nghỉ của điện hạ. Tìm một nơi sạch sẽ, Dionysus nằm xuống, vỗ vỗ cỏ bên người. “Có tâm sự?”


Per lập tức xoay người sang chỗ khác. Không được, hắn không phải thầy bói, lời nói nhảm của gã chả ai muốn nghe đâu. Khó có dịp rảnh rỗi, hắn đến giải sầu chứ không phải tìm chuyện phiền lòng.


Bất quá, Dionysus vẫn mặc kệ, không thấy Per hồi đáp, gã vẫn tiếp tục nói, hơn nữa một mở miệng liền trúng hồng tâm.
“Ngươi có tin rằng trên đời này có người trung thành tuyệt đối?” Dionysus trào phúng nói. Tâm tình không tốt, ngữ khí cũng khó nghe.


Biết người gã nói đến chính là Osi Nash, Per đứng đó không nhúc nhích.


Đại não nói với Per rằng hắn nên rời đi, nhưng tâm lại muốn đứng lại nghe. Quả nhiên con người vẫn thích trường phái hành động theo cảm tính, lời nói của đại não bị lơ đẹp. Per quay người lại nhìn Dionysus. Thấy Per đứng đối diện mình, Dionysus nở nụ cười, nắm một ngọn cỏ, vừa ngắm nghía vừa nói.


“Trung thành cũng giống như tình yêu, nghe thì có vẻ cực kỳ đẹp đẽ, nhưng nói đến cùng cũng chỉ là đại não phân bố nhiều dopamin(*). Trung thành đến giống như một con chó, không phải nô tính gây chuyện thì chính là tâm lý thiếu hụt. Chó của ngươi, bất quá là muốn dùng ngươi hoàn thành lý tưởng trong lòng y thôi. Cho dù phải trả giá cả sinh mệnh, hay là cùng ngươi đối địch với cả thế giới cũng được, y thật lòng  nguyện ý trung thành với ngươi sao?”


(*):”Hóa chất” hạnh phúc


Trong não bộ, chất dopamine rất hiếm. Dopamine được tiết ra từ một trong các vùng nguyên sơ nhất của não, ở đỉnh thân não. Các nghiên cứu đã chỉ ra rằng, chất hóa học dopamine trong não ở những người đang yêu cao hơn ở những người bình thường. Nó đóng vai trò chủ chốt đối với những trải nghiệm của chúng ta về sự vui thú và nỗi đau, liên quan đến khao khát, sự nghiện ngập, tình trạng “phởn phơ”, ham muốn và khoái lạc.


Việc tăng cao hoạt chất này có thể dẫn đến các cảm giác tưởng thưởng, khiến “khổ chủ” khó mà từ bỏ tình yêu.


Chúng hoàn toàn gây nghiện giống như việc sử dụng cocaine vậy. Và mọi hành động tạo nên hứng thú như ăn một mẩu chocolate, làʍ ȶìиɦ, nghe một khúc nhạc, thắng một trò chơi… đều làm tăng tiết dopamine.


Per không nói lời nào, Dionysus tiếp tục vờ thể hiện, “Một người vì sao có thể khiến một người khác vô điều kiện mà hiến dâng tất cả, bởi vì cảm ơn sao? Hay là bởi vì áy náy? Đương nhiên, cũng có thể là do tâm lý của y tìm không thấy một nơi để dựa vào, tỷ như ‘A, đau khổ quá, tình cảm trong lòng không thể giải bày với ai, không có ai để dựa vào, trái tim gần như trống rỗng. Vô luận là tài phú hay là danh dự, vẫn không thể làm cho ta cảm thấy khoái hoạt. Làm sao bây giờ? Ta cảm thấy khó thở quá!’ “


Dionysus khoa trương mà suy diễn, nằm ở trên cỏ ôm ngực, bộ dáng thật sự giống như trái tim đang co rút đến đau đớn. Co rút rồi run rẩy rồi gào thét càng diễn càng giống thật, Per thậm chí nghĩ rằng mình đang thấy một con cá đang giãy dụa trên mặt đất, ngay lúc hắn do dự giữa nên đi hay không, Dionysus ngừng lại. “Sau đó y tìm thấy ngươi, thấy rằng người so với y còn đáng thương hơn, vì thế y thương tiếc ngươi, bảo hộ ngươi, dùng bi thảm và bất hạnh của ngươi thỏa mãn trái tim không thể lấp đầy của y.”


Dionysus dường như không có việc gì quay đầu, giống như người vừa diễn tiết mục vừa rồi không phải là gã, thở dài một hơi, gã tiu nghỉu như đánh mất thứ gì nói, “Đơn giản là trái tim của y mãi không thỏa mãn, nhìn người dân nước mình hứng chịu thống khổ bởi tai họa, sau đó lại lấy lý do phản bội đại nghĩa tròng vào đối tượng mà y thề nguyện sẽ thuần phục, đây là cái gọi là trung thành. Thật là nhàm chán.”


Dionysus nói xong nhìn bầu trời đêm giữa cái rét lạnh, giữa lúc đó Per đột nhiên hiểu ra. Có khi ngẫu nhiên ngụy biện vậy mà tèn tén ten tạo ra chân lý, vị vua thích chơi ngông ngẫu nhiên cũng có thể là vị vua thông thái. Dionysus nhìn Per bỗng nhiên cười thật thoải mái, cười thật vui vẻ, lộ ra biểu tình giống như vừa gặp quỷ, gã thậm chí nghe thấy Per nói cám ơn.


Dionysus còn đang kinh ngạc, Per cảm ơn xong đã thoải mái mà bò lại vào trong xe ngựa, ngủ một giấc thật bình thản. Trên bụi cỏ chỉ còn lại Dionysus tư một mình suy nghĩ mãi mà không hiểu nổi, lại một đêm phơi sương dưới ánh trăng.


Per không biết, sau khi mình nằm xuống, Osi Nash lại mở mắt, ánh trăng xuyên thấu qua cửa kính xe chiếu vào cặp mắt đen láy kia, khiến người khác nhìn không rõ. Hai người diễn cảnh 1vs dù lúc diễn có thích điên thế nào thì điên nhưng sau khi diễn xong thì chẳng để lời thoại vào tâm, nhưng người xem thì lại vì nó mà loạn tâm tư. Thế giới này vĩnh viễn là kẻ điên hát hí khúc, còn thằng ngốc thì xem diễn, không thể nào giải thích.


Đoàn xe xóc nảy ước chừng nửa tháng mới tới Loma. Chuyện này không phải không có lý do, tuyết lỡ nên làm rất nhiều con đường bị phong tỏa , mọi người chỉ có thể chấp nhận thứ nghiệt duyên này. Haiz, hẳn đây là con đường của số mệnh, dòng người từ bốn phương tám hướng đổ về đây. Những trận ẩu đả lớn nhỏ vì thế cũng nhiều vô kể, làm cho kẻ khác sức cùng lực kiệt.


Dưới chân cửa thành Loma có rất nhiều người hạ trại, có vẻ tính toán ở lại lâu dài.
Vương kì của Aoelus làm cho cửa thành thượng xôn xao một trận, sau đó cửa thành nặng nề từ từ mở ra trước mặt mọi người.


Từng làn khói bếp trong sương sớm dưới ánh hào quang của khe cửa biến thành màu vàng nhè nhẹ như từng điểm sáng bé nhỏ bảo vệ thành lũy. Thứ ánh sáng đó làm cho người ta sinh ra một cảm giác không chân thật.


Bước vào thành Loma, phía sau là nhóm người hò thét chen lấn muốn tiến vào nhưng lại bị đẩy ra, Dionysus cùng Per không hề quay đầu lại.


Nhân sinh tựa như tòa thành, người ở bên trong muốn đi ra còn người ở bên ngoài lại đòi đi vào. Bên ngoài muốn tiến vào vì cho rằng đây là nơi họ có thể sống sót, chỉ có nhân tài ở bên trong mới hiểu rằng hành động của bọn họ không khác nào là tới chịu ch.ết.


Vì không thể tìm thấy mà lắc đầu, Per thở dài, cmn, có thể hay không đừng hí kịch như vậy.
Nhưng mà chuyện hí kịch hơn còn ở phía sau kìa. Sau khi yết kiến giáo hoàng, là màn phân chỗ ngồi cho khách. Chỗ ngồi dựa vào cái gì để phân? Đương nhiên là quốc gia .


Sau khi Dionysus ngồi xuống chỗ có cắm cờ của Aoelus, Per mới đờ đẫn phát hiện, nơi này không có chỗ ngồi cho hắn. Hiện tại, chỗ ngồi dành cho vua lại có một pháp sư mà hắn mới gặp mặt chỉ một lần trấn giữ.


Hai vị vua liên tiếp của Obeli đều không phải quý tộc, xem ra là do được truyền cảm hứng từ chuyện cũ của Per, gần nhất Obeli thật thích chơi trò nghịch tập (đi ngược lại những khuôn sáo cũ).


Cũng may giáo hoàng bệ hạ đọc thánh kinh nhiều lắm, làm người rất nhân từ. Ngay lúc Per tính toán tự tay quét sạch chỗ ngồi của mình, thấy giáo hoàng bệ hạ ngồi phía sau rèm vung tay lên, một cái ghế dựa màu vàng hoa mỹ gần chỗ giáo hoàng nhất từ từ ngưng tụ ra.


“Ngồi.” Giáo hoàng bệ hạ dùng từ đơn giản đến không biết khách khí là gì.


Per cảm thấy được ngày đầu tiên không cần đánh nhau có lẽ tốt hơn. Hắn là đến tiến công chiếm đóng nhân vật, không phải đến đánh nhau. Vì thế dưới ánh mắt quỷ dị của mọi người, hắn ngồi xuống vị trí gần như cao nhất.


Người đến đông đủ, giáo hoàng đại nhân tỏ vẻ hội nghị có thể bắt đầu rồi. Không khí hơi hơi chấn động, tinh thạch quấn quanh cây cột phát ra ánh sáng nhè nhẹ, rồi đột nhiên bay trên không trung tự động gắn thành một chuỗi, vờn quanh tạo thành một vòng tròn.


Per xuyên qua màn hình tạo bởi ma pháp, nhìn đến người đối diện đang bày thế trận chờ quân địch.
Thì ra là bật video call.
Nhân dân trên lục địa cách màn hình nhắn gửi đến mỗi người nơi đây những lời chúc tốt đẹp và thân thiện nhất.


Cái ệch! Trên thực tế, mặc kệ là màn hình bên này hay là bên kia, tất cả mọi người bày ra biểu tình đáng ghét như kiểu ‘kỳ thật ta không muốn cùng ngươi nói chuyện nhưng nếu ngươi muốn nói vậy thì nói đi’.


Per nhìn tiểu đội phía trước rồi bảy tỏ tình cảm thân thiết, tỏ vẻ đã lâu không gặp. Yo, tóc đỏ-kun sau khi xa cách hơn hai mươi chương, cuối cùng người cũng đi ra đánh tương du (góp vui) .


Người hai phía đều xoa tay, biểu đạt khát vọng muốn cùng đối phương da thịt thân cận, đại BOSS của hai bên đồng loạt lên tiếng .


“Con đường cuối cùng của thế giới…” tựa như khống chế âm thanh rất tốt, đại BOSS nhóm một mở miệng, ngữ điệu nghiêm túc. Thanh âm lúc có lúc không kết hợp với tiếng vang lởn vởn vọng lại cực kỳ thích hợp để hù dọa các bạn nhỏ.


“Đi vào nơi này đồng nghĩa với việc tiến vào thành trì của sự đau đớn, đi vào nơi này, ngươi tiến vào nơi mà trọn đời ngươi sẽ đau khổ vì bị hãm hại, thông qua nơi này, ngươi tiến vào quân đoàn vạn kiếp bất phục…” Sau đó còn nguyên một đoạn văn dong dài, dài dòng mà ý chính có thể tóm tắt một cách đơn giản là: ngươi tới đây chính là để chịu ch.ết. Điều này làm cho những tuyển thủ khờ dại vốn muốn kiếm chút tiện nghi nhất thời tái mặt. Đồng chí Per vốn đã sớm biết điều này tỏ vẻ thích thú quan sát. Đồng chí Dionysus đã đoán được chân tướng thì dùng ánh mắt khinh bỉ những kẻ phàm nhân trước mắt đang trợn mắt há hốc mồm.


BOSS của hai phe nói chuyện ậm ờ một hồi, ngoài mặt tỏ vẻ đi đến một kết luận vì giữ gìn thế giới hòa bình mà tổ chức trận đấu nhằm phân định trật tự này, tuyên bố trận đấu bắt đầu. Dưới sự chỉ dẫn của đội ngũ thần quan, đi đến Henan chuẩn bị sắp xếp chỗ ở.


Ban đêm, trận đấu còn chưa có bắt đầu, đã có người động thủ. Tuy nói đem đối thủ bóp ch.ết từ trong nôi luôn luôn là tác phong của hắc đạo, nhưng khi Per quang minh chính đại đối mặt với người quen cũ ở Obeli, vẫn là cảm thấy áp lực rất lớn. Tinh thạch khống chế măng đá (phần đá phía dưới trong các hang động) bay lên, phá hủy nơi ở tạm thời của Per, giữa lúc không trung quay cuồng, vặn vẹo, Per nhìn thấy Osi Nash chạy tới, hắn cảm thấy cơ hội đã đến.






Truyện liên quan