Chương 39: Sos 39
Sự phản bội đã tồn tại ngay từ đầu”. Câu danh ngôn kinh điển đắng lòng này của nhân vật phản diện ai cũng biết, Per nói với thần quan, giữa các nhân vật phản diện với nhau, bị phản bội là điều nhỏ nhặt không đáng kể, không đủ để trở thành lý do coi nhau như kẻ thù. Thần quan nửa ngờ nửa tin, chung quy vẫn hoài nghi Per có thể đâm sau lưng đồng đội bên cạnh hoặc bạn bè thân thích. Per không để bụng đối với thái độ của thần quan.
Trên thực tế, Per xác thực dự định đâm Dionysus một đao.
Kỳ thực làm người đến mức này không phải ai cũng muốn, Per cũng muốn làm người tốt, cũng muốn đỉnh đầu tỏa ánh sáng thánh mẫu, không bị lương tâm trách cứ. Tuy rằng Per không rõ cái loại tâm linh cảnh giới của thánh mẫu cứu vớt vạn vật cho lắm, nhưng với cương vị một người bình thường, Per vẫn có lương tâm.
Giết người không dễ dàng, thoải mái chút nào, thương tổn càng nhiều người, trái tim càng biến thành ch.ết lặng. Có người nói, ngươi đâm người khác một đao, thứ ngươi giết mất đó, là một phần của bản thân. Đó không chỉ là lương tri, còn có nhân tính và linh hồn.
Linh hồn cùng nhân tính, Per không tin lắm, thế nhưng có thể vui vẻ, sảng khoái mà giết người, điều này cũng cần dũng khí rất lớn. Chỉ có ý chí hùng mạnh mới có thể đảm bảo mình sẽ không vì vậy mà bản chất bắt đầu vặn vẹo.
Per từ trước đến nay không cho rằng mình là người xấu, cho dù ở giết rất nhiều NPC trong trò chơi, hắn cũng như trước vậy.
NPC không phải con người, bọn họ là cơ chế tích điểm của trò chơi.
Tích điểm tăng lên cùng với việc bọn họ biến mất mới là thứ Per cần nhìn thấy. Hắn không cần thấy những tình cảm và hi vọng trong lòng NPC, càng không muốn thấy những người nhà, bằng hữu phía sau họ. Trung khuyển quân từng để cho Per mềm lòng một lần. Song lúc này đây, Per phát thệ sau này tuyệt đối, chắc chắn sẽ không làm như vậy nữa. Làm người tốt nhiều sẽ mất mạng.
Nếu như cho mỗi anh hùng sau khi ch.ết một cơ hội sống lại, bọn họ phỏng chừng sẽ nói ‘Ta muốn làm nhân vật phản diện’, chứ không phải cái vinh quang sau khi ngỏm củ tỏi.
Con người có lúc chỉ là một phút nổi lên bản năng thánh nhân, phần nhiều là vì tư lợi dơ bẩn của bản thân.
Chỉ là hư cấu, bịa đặt. Nhiều lời chúc tốt đẹp, hào hoa ẩn giấu thái độ âm hiểm ở bên trong. Ngược lại, rất nhiều chuyện nhìn như ác độc, phía sau đều có nỗi khổ bất đắc dĩ.
Vì vậy, tuyển thủ Per • Mortis tận sức với công lược NPC, đã định trước có một ngày phải đâm Dionysus một đao. Per cho rằng Dionysus có lẽ là có thể cảm giác được dục vọng đang rục rịch này của hắn.
Nhưng Dionysus không biết tại sao hắn muốn làm như vậy. Việc làm không có tính mục đích, khiến Dionysus lầm đem việc này phân loại thành cảm giác không tín nhiệm giữa đồng loại.
Đồng loại, hoặc có thể nói rằng là bằng hữu, hay là tri kỷ. Bất kể là từ ngữ tốt đẹp đến thế nào, đều là sự tồn tại do cái thế giới đặt ra thông dụng là ‘chỉ cần vì bằng hữu, giúp bạn có thể không tiếc cả mạng sống’, đúng là thân phận không hay ho chút nào. Thân phận này đặt lên trên thuộc tính của BOSS nhân vật phản diện, thì lại càng sánh ngang với cỗ máy giết người khủng khiếp.
Cỗ máy Per lúc này đang mài dao xoàn soạt, mặt mỉm cười, mong sau khi đâm Dionysus một đao, ở lúc thiết yếu lại có thể thuận lợi một đấu hai, cứu lại Dionysus một mạng. Làm sao cứu? Alpi có thể khiến hắn phản bội, Per cũng có thể khiến Naosica như vậy. Hắn còn có thể làm tốt hơn so với Alpi, âm thầm không để lại dấu vết. Trong đầu đảo qua đảo lại những dự định xấu rất nhanh, vẻ mặt của Per cũng âm thầm nham hiểm. Một đám người từ hành cung Obeli theo tới đây sớm đã thành thói quen thích ứng với tính tình thâm hiểm bất định của Per. Mọi người không có hứng thú đoán rằng trong lòng BOSS Per lúc này muốn giết ai, hay là giết ai, hay là lại giết ai?
“Ngươi cười thật biến thái.” Đứa bé trai, Per lại quên tên của nó, tới gần Per, không tình nguyện mà đưa cho hắn một cây đại đao: “Có thể dạy ta dùng đao không? Ngươi cũng không muốn bởi vì sai lầm của ta mà mất điểm chứ?”
Trên thực tế, Per tuyệt không chú ý việc nó mất điểm hay mất mạng. Nhưng vẻ mặt thỉnh cầu khó xử lại bất đắc dĩ của đứa bé khiến nhân vật phản diện nhìn hết sức sảng khoái.
Per tiếp nhận đao trong tay đối phương, so sánh một chút, nhếch môi nở nụ cười. Cậu bé trễ miệng xuống, giấu ánh mắt bất mãn, cúi đầu không nói gì.
Đao này còn dài hơn so với chiều cao cậu bé, nhìn tựa như đứa nhóc mặc y phục của người lớn vậy, đứa bé nếu như cầm ở trong tay, tình cảnh nhất định hết sức hoạt kê.
“Tiểu quỷ thì nên có bộ dạng của tiểu quỷ, cây đao này không thích hợp với ngươi.” Per ước lượng đao xong, liền đem đao cất vào túi không gian chứa tinh thạch.
Trong nháy vũ khí bị mất, cậu bé mở to mắt, kịp phản ứng lại, bật người nhào tới, tức muốn phát điên muốn cướp vũ khí về: “Trả lại cho ta! Đó là thứ ta vất vả lắm mới cướp được!”
Ngón trỏ Per chống đỡ đầu của cậu bé, nhẹ nhàng đẩy đối phương đẩy ra xa vài bước. Per ấn một cái trên pha lê, từ mặt tinh thể sóng sánh rút ra một thanh đoản kiếm sắc bén, sau đó chuyển tay, đem chuôi kiếm hướng phía cậu bé, đưa tới.
Đây là vật Per lấy từ chỗ Dionysus khi còn ở Aeolus. Lúc đó dùng thuận tay, Per liền lấy thản nhiên trước mặt Dionysus. Thanh đoản kiếm này, tựa đao tựa kiếm, hai bên thân sóng đao uốn lượn, đả thương người thì đôi bên mở lưỡi, nơi bị đâm vào sẽ tạo thành sát thương rất nặng, lúc rút ra còn có thể rút luôn cả máu thịt ra ngoài. Thân đao dài nhỏ, nhẹ mà sắc bén, khi lật qua lật lại, ánh sáng lấp lánh mang theo hơi lạnh lóng lánh dưới ánh mặt trời. Chuôi kiếm không có quá nhiều hoa văn trang sức, chỉ có một vòng da phòng trơn trượt. Đây là một thanh vũ khí có tính công kích và tính thực dụng vô cùng cao.
Cầm chuôi kiếm tiếp nhận, cậu bé ngây ngốc nhìn Per, tựa hồ không cách nào chấp nhận thiện tâm đột phát của Đại ma vương.
“Này, nắm giữ thật chắc chuôi kiếm, ta dạy cho ngươi làm sao phanh ngực móc bể bụng. Dù sao với thân cao này, ngươi đòi chém tới cổ của kẻ địch vẫn có chút khó khăn đấy, tiểu quỷ.”
Cậu bé nghe xong đầu tiên là run lên, sau đó xù lông: “Không được gọi ta là tiểu quỷ! Ta có tên, ta là Galani.”
Per nhún vai: “Ngươi là Bavaria cũng tốt, Lát-vi-a cũng được, sống không quá ngày mốt, đều là người ch.ết. Tên với chả họ, quan trọng như vậy sao?” Per vô tình cười cười, tự tôn của đứa bé luôn khiến người ta cảm thấy kỳ lạ. “Như vậy hiện tại, ngươi rốt cuộc có muốn theo ta học phanh ngực mổ bụng nữa hay không?”
Cậu bé cúi đầu, tay nắm chặt chuôi kiếm, đang do dự: “Nếu học, đến lúc đó, nếu như Karla muốn giết ta, làm sao bây giờ? Có khi nào ta sẽ không cẩn thận mà giết mất em ấy không?”
Khi không có sức mạnh thì theo đuổi sức mạnh, khi có sức mạnh lại sợ người khác bị thương tổn, chính phái thực sự là sinh ra để chịu tội mà. Per cảm thán, vỗ vỗ vai của cậu bé: “Không cẩn thận chém mất thì cũng đã chém rồi, tùy ý mà làm.”
Cậu bé trừng mắt với Per, vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn phẫn nộ, cả nửa ngày không biết phải xử lý thế nào, mãi mới rít được vài tiếng từ trong kẽ răng: “Ta chưa từng nghe qua an ủi người khác như vậy bao giờ.”
“Vậy ngươi bây giờ nghe rồi đấy.” Dù sao Per căn bản không cho là cậu bé có cơ hội sống đến cuối cùng. Trong kịch bản, shota tay cầm đao nhuốm đầy máu không hề có khả năng xuất hiện.
“Có lúc, ta cảm thấy, ta có thể thực sự muốn giết Karla, nhưng đó là việc không đúng…” Cậu bé chán nản cúi đầu, rơi vào thật sâu trong hố tự mình khinh ghét và trách cứ.
Per ngồi trở lại, dùng pha lê mài đao một lần nữa: “Con người không phải sinh vật vì thấy sai mà không làm. Họ làm một chuyện nào đó, chỉ chia ra làm hai loại muốn làm và không muốn làm, có năng lực làm và không có năng lực làm. Cái gọi là đúng sai, chẳng qua là mượn cớ.”
“Vậy ta sẽ thực sự giết Karla?” Cậu bé căng thẳng.
Per chịu không nổi, trợn mắt: “Ta biết làm sao được! Ngươi cứ đi theo bản năng đi. Đến lúc đó nếu như ngươi muốn giết, thì ngươi giết, không muốn giết, ngươi sẽ không giết, chỉ đơn giản như vậy thôi. Chỉ có điều trước đó, ngươi phải sống sót trước, mới có cơ hội lựa chọn.”
Galani nghe câu trước thì mơ mơ màng màng, nhưng câu phía sau nó nghe hiểu rồi. Nhe răng trợn mắt, trừng mắt nhìn Per, căm tức cái thái độ hoàn toàn không để nó vào trong mắt này. Nhưng sau cùng Galani vẫn hai tay nâng, vùi đầu, khom người thỉnh cầu: “Ta cầu xin Ngài, xin dạy ta phương pháp sống sót.”
Per ngừng tay, quay đầu lại, mỉm cười: “Ngươi xác định?”
Hại người không biết mỏi mệt, điều giáo shota, dẫn thiếu niên thuần khiết về phía đường đi tà ác, là thành tựu mà mỗi nhân vật phản diện cần phải làm. Per tiến hành theo đúng trình tự dụ dỗ, vô cùng thành công.
Mà quá trình tập huấn cho Galani thì vô cùng thê thảm.
Có mỗi hai ngày thì chẳng làm được cái gì đột phá cả, cũng không thăng cấp thần tốc được, nhưng những thứ công kích và bảo mệnh cơ bản Per đều dạy hết, mà Galani cũng nắm được đại để.
“Ngươi không đủ cao, không công kích được chỗ hại đối phương như cổ, cứ tập trung hạ bàn của đối phương là được rồi, chỉ cần động tác đối phương chậm chạp một giây, ngươi sẽ có cơ hội né ra.” Per rất có tính nhẫn nại của thầy giáo tốt, mỗi bia ngắm đều là người sống thật. Chương trình học sinh động, nhưng không thú vị. Cuộc tập huấn này cực kỳ tàn ác.
“Ngươi trước đây. . . Cũng như vậy phải không?” Galani nhìn tạp binh của Obeli sau khi bị đoản kiếm công kích, tứ chi đứt lìa, máu phun xối xả, ngã xuống đất không dậy nổi.
Per một tay ngắt một bông hoa xinh xắn, một tay vẩy máu dính trên thân kiếm, cười ngất: “Ta trước đây? Ta trước đây không bao giờ công kích hạ bàn người ta, ta thông thường trực tiếp hớt rụng đầu của đối phương.”
“Không phải. . . Ta nói, ngươi trước đây cũng đối với đồng bọn ngươi như vậy sao?”
“Đồng bọn gì?” Per không liên hệ được với bất cứ vấn đề gì.
Galani: “Không. . . Không có gì, ta không hỏi gì hết.”
Một đêm trước khi bắt đầu thi đấu sinh tử, thần quan, Per và Naosica gặp mặt tại Thiên Điện bên cạnh điện Giáo Hoàng. Nơi đây tới gần điện Giáo Hoàng, có thể lợi dụng càng đầy đủ hơn năng lượng của địa mạch. Trong ánh mắt chăm chú của Naosica, thần quan lặng yên nhắm mắt niệm chú. Ánh sáng màu xanh ngập tràn, giải chú nguyền rủa qua đi, ràng buộc vô hình cởi ra, lan tràn từ trái tim tới tứ chi, Per cảm thấy cả người nhẹ nhàng.
Naosica thần sắc bình tĩnh, phân phó thần quan: “Dựa theo ước định, ta nguyện ý đem tính mạng phó thác cho Per • Mortis.”
“Điện hạ. . . ” Thần quan bước về phía Naosica một bước, không chịu chấp hành giao dịch kế tiếp. Ánh mắt bình tĩnh của Naosica rơi vào trên người thần quan, lặng yên gây áp lực vô hình.
Per tinh thần sảng khoái, đem suối tóc dài màu đen hất về phía sau. Tay trái một trảo hất lên không trung, trường tiên thoáng hiện, sau đó tùy ý vung, trường tiên cuốn lấy thần quan kéo lại.
“Giao dịch nhé?” Tay cầm trường tiên cạo nhẹ lấy cổ của thần quan, Per nhếch miệng lộ ra một nụ cười với Naosica: “Không cần cái gọi là thề thốt nguyền rủa nữa. Cho ta người này, ta và ngươi cùng nhau đối phó Alpi, thế nào?”
Trong lòng Per sớm đã chuẩn bị xong một đống lí do thuyết phục, từ tàn nhẫn và tâm kế của Alpi, cho đến lý tưởng của Naosica, đều chuẩn bị rành mạch chực chờ bên mép miệng rồi. Song —
“Được.” Naosica đáp ứng dứt khoát, cũng không hỏi vì sao.
Per ngẩn người, lập tức nói: “Vậy thì quyết định vậy đi. Chúng ta ký một điều ước trung thành trên danh nghĩa của Thần.”
Điều ước do Song Diện Thần làm tiêu chí, song phương một khi đã ký kết không được vi phạm. Bằng không phương còn lại có quyền khởi xướng chế tài trên danh nghĩa của Thần, cái gọi là chế tài cũng chính là chinh chiến. Dù không sợ chinh chiến, nhưng trong lịch sử, người ký điều ước lại không tuân thủ, luôn luôn bị vận khí xấu lạ lùng đeo bám ở trong chiến tranh. Mọi người tin tưởng đây là nghiêm phạt của Thần. Nhưng ngay cả như vậy, cũng vẫn có người dù ký lại không tuân thủ lời hứa như cũ. Người như thế, thông thường là người Obeli và bên quân tà ác. Chính phái vẫn rất thủ tín. Per cảm thấy, Naosica sẽ chọn cự tuyệt. Thế nhưng —
“Được, ta ký.”
Này… Sự tình quá thuận lợi, trái lại có chút vượt qua khả năng khống chế. Nhưng Per chung quy cũng không thể hỏi ‘ơ, thế ngươi không muốn biết vì sao ta làm như vậy à’. Hắn nheo mắt quan sát Naosica, muốn nhìn ra những manh mối từ trên khuôn mặt kia. Nhưng trên gương mặt nghiêm nghị chính khí lại bất đắc dĩ, không có bất kỳ tâm tình dư thừa nào tiết ra ngoài. Per ngẫm lại cũng có chút hiểu ra, phải vậy chứ, mạng của mình và mạng của người khác, chung quy lại vẫn là của mình quan trọng hơn. Thành tựu vinh quang của mình hay là vinh quang của người khác, tất nhiên là vinh quang của mình càng hấp dẫn hơn. Naosica đáp ứng, cũng không có gì đáng trách, hợp tình hợp lý.
Thần quan dựa lưng vào vai của Per, bất chấp dây bạc cuốn trên cổ, vẻ mặt như thấy quỷ. Y không tin Naosica điện hạ bán đứng nước đồng minh như vậy, đương nhiên y cũng không tin mình có năng lực gì để Per • Mortis ưu ái đến thế.
Thủ hạ của Per • Mortis chỉ có hai loại, một loại là quân thí tốt giúp hắn bán mạng, loại còn lại là sủng vật để hắn tiêu khiển. Nếu không phải loại đầu tiên, vậy chỉ còn một loại khả năng thôi.
“Ngươi!…” Huyết khí thần quan dâng lên. Người da mặt mỏng tức giận lên đặc biệt dễ mặt đỏ, thần quan không chỉ có da mặt mỏng, mà còn rất trắng. Khuôn mặt tuấn mỹ của y trong nháy mắt biến sắc, tức giận đến nói không ra lời.
Per khoát khoát tay với Naosica, kéo thần quan không muốn dịch bước đi ra khỏi Thần Điện. Ánh trăng chảy ra thứ ánh sáng nhu hòa bao phủ bầu trời đêm. Phía sau, Per nghe được âm thanh của Naosica truyền ra từ trong điện thờ, âm thanh ở nơi trống trải càng thêm vẻ lạnh lẽo tịch mịch.
Naosica nói: “Cẩn thận Dionysus • Sia.”
Ở một khía cạnh nào đó, đây xem như là lấy lòng rồi. Chỉ là Per kỳ quái, tại sao Naosica muốn lấy lòng hắn, phải biết rằng hắn và Naosica vĩnh viễn cũng không đến mức đứng cùng một trận tuyến. Bọn họ không phải là bằng hữu, hơn nữa chính xác hơn, vẫn là kẻ địch. Thế giới này, thực sự là càng ngày càng kỳ diệu.
Per suy tư nửa ngày, cảm thấy câu nói kia có lẽ là Naosica bán thần quan tặng thêm cho. Đúng, nhất định là hàng tặng kèm.
========== Hết chương 39 =========