Chương 46: Sos 46
Per phóng mắt nhìn cái thảo nguyên này – nơi cùng hắn có vô số nghiệt duyên, vòng vo một hồi cuối cùng cũng về tới rừng rậm hắc ám. Chờ hắn tìm được bọn Dionysus, phát hiện mọi người đã bình tĩnh mà ngồi cùng một chỗ, hoàn toàn không thấy đánh nhau loạn xạ như lúc trước.
Trước khi Per đi tới, Dionysus đã ngẩng đầu. Nhìn thấy đúng là Per, gã cười cười, quay qua tiếp tục chọc ghẹo trung khuyển quân nằm trong rổ. Tiểu Per thì vẫn cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Per, nó nhìn Per đến gần, sau đó ngồi xuống bên cạnh Dionysus, giành lấy cái giỏ trong tay Dionysus. Thấy Per cẩn thận mà kiểm tr.a đứa bé ngủ say trong rổ, nó nghiêng đầu tò mò hỏi,
“Con của ngươi hả?”
Per gần như muốn lật bàn..
Những lời này lực sát thương thật quá mạnh mẽ. Xem ra, Đại Ma Vương không chỉ có kỹ năng nói lái sang chuyện khác rất cao siêu mà năng lực đâm chọt cũng là trời sinh. Ỷ vào che mặt, Per có thể không hề lo ngại mà giật giật khóe miệng lắc đầu.
Tiểu Per thấy Per lắc đầu, nhìn vào giỏ thích thú cười cười, cũng không hỏi thêm câu nào nữa. Nó cúi đầu xử lý con thỏ bên chân.
Bầu không khí dưới tiếng củi lửa tách tách trở nên thật tế nhị.
Per không thể nói chuyện. Mà Dionysus thấy đùa trung khuyển quân thật nhàm chán, ngược lại đối với tiểu Per sinh ra hứng thú dạt dào. Gã nhìn chằm chằm vào gương mặt shota của người ta. Ảnh ngược của khuôn mặt kia dưới ánh lửa phản chiếu trong mắt Dionysus cực kỳ âm trầm.
Mà hàng chính hãng rốt cuộc vẫn là hàng chính hãng. Đối mặt với ánh mắt suy ngẫm trắng trợn của Dionysus, tiểu Per như cũ vẫn có thể hết sức chuyên chú, miệng không động, tay không run rẩy mà nướng con thỏ hoang.
Xong rồi, còn cười hỏi Dionysus một câu, “Ngươi muốn ăn sao?”
Dionysus nhìn nó một cái, không nói gì.
Thần quan đại nhân xét thấy tiểu Per vừa mới đánh nhau với chủ nhân lúc nhỏ của mình, hình như không muốn nói chuyện với nó. Về phần Per, trong mắt thần quan, thằng nhãi này chính là phiên bản thăng cấp sau mười năm sau của tiểu ác ma. Bản chất ác liệt chỉ có càng tăng, không có thay đổi.
Thần quan cùng Dionysus chưa từng có trực tiếp nói chuyện với nhau. Dionysus đối với thần quan đoan chính mà không có sức chiến đấu cho tới bây giờ vẫn mang theo chút coi thường vô ý. Trông cậy vào gã chủ động cùng thần quan nói chuyện, đó là chuyện khó có thể xảy ra.
Mà Harula vừa mới uy hϊế͙p͙ thần quan, dĩ nhiên không có khả năng lại đi tìm thần quan nói chuyện. Per cũng không thể mở miệng nói chuyện với y. Dionysus đối với Harula – thiếu niên từng làm luyến sủng, gầy yếu đến nổi không giết ch.ết được một con thỏ, không thể chống đỡ nổi một quyền thật sự là không để vào mắt. Làm gì có chuyện đi nói chuyện với y.
Nhìn trái, nhìn phải một lúc, Harula bị đè nén trong bầu không khí trầm lặng này sắp phát điên, cuối cùng quyết định nói chuyện với tiểu Per.
“Cái kia. . . Cần giúp gì không?” Harula thử thăm dò tới gần tiểu Per. Trước mắt, đối với Per nhỏ, y vừa tò mò vừa cảm thấy sợ hãi.
Tiểu Per lười biếng, nâng mí mắt lên, thấy một thiếu niên xinh đẹp đứng một bên không có gì làm, khóe miệng nở ra một nụ cười thật lớn, sau đó ném con thỏ còn tại co giật tới bên chân đối phương.
Tùy tay rút ra một cây dao, nhìn cũng không nhìn, vung tay một cáu. con dao cứa qua cổ con thỏ.
Tiểu Per cười đáp: “Vậy giúp ta lột da đi.”
Harula nhìn con thỏ trên mặt đất. Phần cổ bị cắt, mạch máu lộ ra ngoài, máu chảy lênh láng.
Harula cố gắng kiềm chế, không lùi về phía sau. Nhưng y cũng không dám cầm con thỏ đã ch.ết trên mặt đất.
Cứ như vậy ngồi ở bên cạnh tiểu Per, nụ cười trên khóe miệng Harula cũng cứng lại.
Per nhìn tiểu Per, đối phương cảm nhận được ánh mắt của hắn, nâng cằm, như là khiêu khích hoặc như là đang mỉm cười nhìn hắn.
Per bất đắc dĩ, thằng nhãi này có ý gì đây, muốn xem hắn có thể lột da thỏ hay không à? Hay là muốn biết, khi dễ bạn của hắn, hắn có tức giận không? Muốn đánh nhau à?
Tâm tư của trẻ con như sao trời, ngươi xem nhìn thấy, nhưng lại không hiểu. Per cảm thấy rằng chả cần thiết phải so đo với một đứa trẻ, vì thế chuẩn bị đi qua xách con thỏ kia lên sơ chế. Nhưng trước khi Per hành động, Dionysus đã ra tay cầm lấy con thỏ. Gã nhìn một chút, sau đó rút ra một con dao, nhanh nhẹn bắt đầu lột da.
Người thường lột da, thường sẽ phạm một ít vào cơ thịt, nhưng mà Dionysus lại không hề tốn sức chút nào. Tay cầm dao, thủ pháp gọn gàng lưu loát, dao cắt xuống, da ra da, thịt ra thịt, không hề dư thừa.
Per nhịn không được nhìn nhiều hơn một chút, sau đó cảm thấy con dao trên tay Dionysus có chút quen mắt.
Mũi dao hơi cong lên, lưỡi dao kép sắc bén.
Đó là con dao găm từng đâm Per.
Per mới vừa phản ứng, Dionysus đã cất nó đi.
“Được rồi, cho ngươi.” Gã đem thịt ném đến trước mặt tiểu Per. Tiểu Per đầu cũng không nâng, dùng tay tiếp được .
Dionysus cũng không quá để ý, đem da thỏ vừa mới lột xuống nhẹ nhàng đưa cho Per.
Per dùng vẻ mặt ghét bỏ ném da thỏ xuống mặt đất. Tuy rằng che mặt, nhưng chuyện này vẫn không ảnh hưởng đến việc hắn muốn dùng hành động bày tỏ thái độ của mình.
Nhìn thấy Per có vẻ xoi mói ném da thỏ như ném một món đồ chơi mình không thích, Dionysus có chút bất đắc dĩ.
“Ta nói này, trung khuyển của ngươi đã lên cơn sốt rồi kìa, nếu không giữ ấm cho y, y sẽ ch.ết.” Dionysus chỉ vào rổ, “Hay là ngươi đã bắt đầu chán ghét muốn vứt bỏ y?”
Per nghe vậy có chút giật mình, hắn ngồi thẳng người, sau đó không buồn lên tiếng, nhanh chóng cởi bao tay bằng da ra.
Đưa tay kéo tấm chăn mỏng đặt ngang rổ ra, mặc dù biết Dionysus sẽ không nói dối mấy chuyện như thế này, nhưng nhiệt độ nóng bỏng trên tay vẫn làm cho hắn kinh hãi. Dưới ánh mắt của mọi người, Per ôm người ra khỏi rổ, ôm vào trong lòng ngực, chuẩn bị đứng dậy.
“Từ nơi này đến thôn xóm gần phải mất hai ngày, mà trong thôn chưa chắc có thầy thuốc.” Tay phải Tiểu Per cầm một cây gậy cời lửa, cười như không cuời mà mở miệng.
Per chờ nó nói câu tiếp theo.
“Ta có thuốc, nói đúng hơn là ta biết làm sao để có thuốc, nhưng vấn đề là tại sao ta phải cho ngươi?” Tay trái Tiểu Per chống cằm, cực kỳ hứng thú mà đánh giá đại Per đang ôm chặt rổ.
Hai tên mặt than, một tên đang cười hì hì, một tên che mặt căn bản là nhìn không thấy biểu tình cách một đống lửa giằng co. Không khí so với lúc mọi người không mở miệng khi nãy còn gay go hơn.
“Nếu không như vầy, ngươi mở miệng nói tiếng cám ơn thì thế nào? Hoặc là, nhìn ta cười một cái?” Nói xong, nó nhìn Per vẫn không nhúc nhích.
Những người còn lại vây quanh ở một bên không lên tiếng, nhưng tầm mắt toàn bộ dừng trên người Per.
Per đang che mặt rốt cuộc cũng có động tác, dưới cặp mắt cũa những người còn lại, hắn đưa tay cởi bỏ băng vải ở dưới mũi. Đường cong tinh tế của cái cằm, đôi môi mỏng hồng nhạt mềm mại dưới lớp băng vải màu nâu cuối cùng cũng hiện ra. Mọi người bắt đầu im lặng tập trung vào hắn.
Cơ quanh vùng miệng của Per co lại, khóe miệng cong lên.
Một nụ cười sát khí bốn phương hiện lên trên khuôn mặt tái nhợt.
Trong không khí, âm thanh xé rách góc áo vang lên cực kỳ vang dội mà bén ngọt, tiểu Per miễn cưỡng tránh thoát roi bạc, cười ha ha , nhún vai tung ra một thứ tương tự.
Một sợi dây bạc trong suốt được vẽ ra giữa không gian hắc ám của rừng rậm, Per chộp tiếp được nó.
“Đó là thuốc hạ sốt, cướp từ thương đội đi ngang đây, ta đã dùng, hiệu quả rất tốt.” Nói tới đây, tiểu Per cười cười: “Có điều, ta cũng có thể nói dối, dùng không hay thì tùy ngươi.”
Per nắm cái chai trong tay, cúi đầu do dự khoảng ba giây.
Hắn buông cái rổ ra, bế Osi Nash nằm ở bên trong ra.
Per vụng về ôm Osi Nash tựa vào lòng ngực của mình, cầm chai thuốc nhưng không biết làm như thế nào đút thuốc cho trẻ em mới sinh. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Dionysus.
Dionysus cười khổ một tiếng, lắc đầu, “Đừng nhìn ta, cho tới bây giờ ta chưa từng cho đứa nhỏ uống thuốc cả.”
Mặt gã không chút thay đổi, kề sát mặt vào Osi Nash, sau một lúc xem xét, gã nhíu mày, “Sốt cao quá, không biết y còn tỉnh không, không thể miễn cưỡng đổ thuốc vào, bị sặc vào cuống phổi thì càng phiền phức.”
Per nghĩ phải xác nhận xem đối phương còn có ý thức không chỉ có một biện pháp, Per vùi đầu, ghé vào bên tai của Osi Nash nho nhỏ, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được ra lệnh: “Nghe thấy ta nói thì mở mắt to ra.”
Nếu Osi Nash còn ý thức nghe thấy hắn nói chắc chắn sẽ mở mắt thật to. Nhưng mà, Osi Nash trong ngực Per theo bản năng vặn vẹo một chút, lập tức lại khôi phục thành bộ dáng thở gấp suy yếu.
Tình huống thoạt nhìn có vẻ không được khả quan lắm. Tại sao lúc trước mình không hề phát hiện? Không ngờ đến nước này, đối phương vẫn nhẫn nại không khóc ầm ĩ?
Per dùng ngón tay cái gạt cái nút bịt chai thuốc ra, ngửi ngửi, thử cho đứa trẻ mới sinh trong ngực uống một ít.
Kết quả, Osi Nash nuốt vào một ít, nhưng rất nhanh lại phun ra. Per mím môi, nhìn chất lỏng màu xanh nhạt trong chai, ngừng một chút, cắn răng nín thở ngậm một ngụm, miệng đối miệng mà đem thuốc đút cho Osi Nash.
Cái gì gọi là môi mềm mại như trẻ mới sinh chứ, Per ngậm cả nửa ngày cũng chả có cảm giác gì. Thuốc ở trong miệng tựa như một ngọn lửa lan tỏa ra cả cổ họng, hắn thậm chí có chút hoài nghi, thứ này rốt cuộc là thuốc độc hay là thuốc hạ sốt. Nước thốt gần như thiêu cháy yết hầu, tràn ra khóe miệng, vừa tê dại vừa cay nồng.
Osi Nash nuốt một nửa thì lại phun hết một nửa, có điều một nửa bị phun ra vẫn bị Per cưỡng ép mà nuốt trở lại.
Thật vất vả đút hết thuốc, Per chà xát miệng, thấy Osi Nash tựa hồ không có việc gì, hắn nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn bốn phía xung quanh, Per phát hiện tất cả mọi người dường như đều choáng váng nhìn hắn. Hắn không thể mở miệng, cũng lười mở miệng hỏi sao lại thế này.
Trong tình huống mà tất cả mọi người không ai nói lời nào, Per mặt tấm da thỏ dưới mặt đất lên, xách ấm nước đang đun kế bên, bắt đầu cẩn thận rửa sạch.
Nước trong từ từ biến thành màu hồng chảy đầy đất, mùi máu trong không khí phiêu tán, làm cho một đám ăn thịt động vật rục rịch.
Dionysus dùng vỏ dao bên ngoài dao găm mang theo chọt chọt vào cái rổ mà Osi Nash đang nằm, nhăn mũi cảm thán nói, “A, thật đáng ngưỡng mộ nha…”
Per dùng sức rửa tấm da, trở mình cái xem, ngưỡng mộ cái đếch, thích như vậy ngươi cũng bị bệnh đi.
Con người đó mà, vĩnh viễn không bao giờ cảm thấy đủ.