Chương 50: Sos 50
Per không có roi, trong tay chỉ có một con dao găm mà Dionysus tư đã cho. Hiển nhiên, đoản đao gặp gỡ roi – loại vũ khí xa gần đều có thể công kích, không thể chiếm phần thắng. Per mấy lần giữ được roi, nhưng lại không cách nào tới gần Per nhỏ. Ngược lại Per nhỏ dùng roi, có thể vừa phòng ngự lại vừa công kích.
“Thật sự là một cuộc gặp mặt thú vị.” Per nhỏ vung một roi định cuốn lấy dao găm của Per, lại bị Per trở tay chém một nhát, cắt đứt một đoạn roi. Phần roi rơi xuống mặt đất vặn vẹo giống như ngân xà đau đớn phát ra tiếng kêu. Per nhỏ vẫn không thèm để ý. Dùng tốc độ nhanh như cắt cập sát Per.
“Bởi vì một quyết định ngu xuẩn của ngươi, ta phải lưu lạc ở trong này hơn mười năm.”
Roi lại nhanh chóng phóng tới, Per đưa tay lên đỡ, roi vút trúng nền đá cẩm thạch, đá vỡ nát ra thành từng khối nhỏ, sau đó trên đất nứt ra một rãnh thật sâu.
“Ta mất đi phụ mẫu.” Cặp mắt màu đỏ trong màn mưa bụi li ti tràn đầy thù hận: “Ta không thể đứng trên đất nước của ta, vì mạng sống mà bôn tẩu khắp nơi.”
Per vung một roi nữa xuống đất xong kéo trở về, đá vụn theo quán tính bị roi kéo theo, đánh úp về phía Per.
Theo bản năng dùng dao găm chém vào viên đả bay đến, Per lập tức đoán được roi bạc sẽ vung về phía mình. Khi hắn phá vỡ tảng đá, ngọn roi đã bay đến chỉ cách mũi hắn vài cm. Per lập tức lùi về phía sau, roi đánh rớt vài sợi tóc của hắn, khó khăn lắm mới né được roi này, cả người Per đều toát ra mồ hôi lạnh.
“Đây không phải là quốc gia của ta, không phải là người nhà của ta, à còn cái này, thậm chí không phải là cơ thể của ta.”
Per nhỏ túm chặt vạt áo trước ngực, giận dữ nhìn Per tránh thoát một roi kia, nhưng ngay lập tức, nó cong khóe miệng, cười lớn tiếng: “Bất quá, ta cũng có một ưu đãi. Bởi vì, bọn họ không hề liên quan đến ta cho nên ta có thể tùy ý mà trả thù bọn họ.”
“Giày xéo bọn họ, làm nhục bọn họ, nghe bọn họ cầu xin, rên rỉ dưới chân ta, dùng máu của bọn họ bù vào phần thiếu khuyết của ta.”
Per ôm rổ lui về một góc, không rãnh mà để ý thằng nhóc này lên cơn. Cả đại điện, nơi nơi đều là đá vụn lởm chởm, tìm không ra được chỗ nào bằng phẳng để đứng. Chỉ có tượng thần vẫn hoàn hảo đứng vững giữa một đống phế tích hoang tàn, có một chút gì châm chọc.
Per nhỏ ngửa đầu nhìn tượng Thần Hai Mặt mặc áo bào trắng cầm trong tay cán cân công lý nhìn về phía tương lai, cười trào phúng.
“Ngươi tin tưởng thần sao?” Per nhỏ quơ quơ cây roi trong tay, không chút để ý khoa tay múa chân, bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu như vậy.
“Vậy có lẽ ngươi nên cầu nguyện, cầu thần tới cứu ngươi.”
Quệt mồ hôi hai bên thái dương, Per ôm chặt rổ trong tay, cười một tiếng: “Thật chất ta vẫn tin vào bản thân mình hơn.”
Hai người cách một đống phế tích, cười lạnh nhìn nhau.
Per nhỏ động trước . Nó lấy tốc độ rất nhanh cùng lúc vung roi và dao nhỏ ra.
Tượng thần ở giữa hai người bị tàn phá thảm hại, bệ đứng gần như tan nát, chỉ cần một đợt tấn công nữa, cả pho tượng sẽ sụp đổ. Lúc này dao của Per nhỏ lại phóng về cái bệ kia, mà mục đích dĩ nhiên làm cho pho tượng đè lên Per vốn đang đứng dưới nó.
Per bị buộc lui về phía sau rồi hắn mới phát hiện tượng thần đang chuẩn bị đổ về phía mình. Hắn đang muốn né ra, lại phát hiện Per nhỏ vung roi về phía cái rổ trong tay mình. Nếu buông tay ngay lúc này, cái rổ chắc chắn sẽ bị Per nhỏ cướp mất. Nhưng nếu còn đứng ở chỗ này, nhất định sẽ bị pho tượng đè lên. Đá vụn không ngừng rơi xuống, miếu thờ hình như có dấu hiệu chuẩn bị sụp xuống, Per vừa vung kiếm chém bay đá rơi loạn xạ trên đầu, vừa phải giao đấu với tiếu Per.
Đúng lúc này, ở cửa miếu thờ có người hô to một tiếng: “Per!”
Per nhỏ còn đang chìm trong khoái cảm hủy diệt và báo thù, không hề quay đầu lại.
Per lại nhịn không được quay đầu, nhìn thấy người tới là Dionysus, chẳng biết sao lại thở dài nhẹ nhõm. Hắn lật ngược cái rổ trong tay, đứa bé bọc trong chăn bông dầy rơi xuống. Per dùng chân giữ lấy Osi Nash, rồi tung y về phía Dionysus đang chạy đến.
Thời gian như mảnh chỉ treo chuôngc, Per thả cái rổ không xuống, nhanh chóng nhảy ra, tránh khỏi tượng thần đang đổ ập xuống.
Tiếng “rầm rầm” đinh tai nhức óc từ mặt đất lan ra tứ phía, gần như làm cho hơn phân nửa cư dân trong thành bừng tỉnh. Per đứng gần chỗ đó, che lại hai tai đang bị ù, lảo đảo đi vài bước.
“Ngươi có sao không, Per?” Giọng nói của Dionysus từ trong không gian khói bụi mịt mờ truyền đến, xem ra cũng không hề bị thương. Per vừa định trả lời, bỗng nhiên cảm thấy trước mặt có một luồng sát khí vọt đến, giữa màn bụi dày đặc, một ngọn roi đánh úp về phía hắn. Phía sau là gương mặt tràn đầy thù hận của Per nhỏ. Per không kịp tránh, chỉ đành giương mắt ngọn roi đánh tới. Lúc này hắn chỉ có một suy nghĩ, lần này tiêu thật rồi thì một luồng ánh sáng trắng hiện lên. Áng sáng trắng từ từ bao trùm cả không gian rộng lớn, mọi thứ gần như chậm lại, nói cho đúng là trong mắt Per, mọi thứ gần như chậm lại. Per bị một loại năng lượng không rõ hút về phía trung tâm luồng sáng trắng đó.
Dưới luồng ánh sáng trắng biến mất, Per nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Per nhỏ và Dionysus ôm Osi Nash trong tay đang chạy đến. Per thấy miệng Dionysus mở ra rồi lại khép vào, ở phía xa nhìn hắn thét lớn cái gì đấy, nhưng hắn lại không nghe được. Vùng ánh sáng bên cạnh hắn nứt ra, từ từ mở rộng về phía Dionysus. Xung quanh là vùng sáng trắng xóa, tiến hay lùi cũng trở nên không còn ý nghĩa. Không xác định được phương hướng, thời gian, ngay cả bản thân hắn cũng trở nên vô tri vô giác.
Per đờ đẫn nhìn từng điểm ánh sáng chuyển động rất nhanh, vây kín lấy hắn. Hắn lơ lửng giữa luồng ánh sáng trắng, có rất nhiều thứ chạy vụt ra, nhưng hắn lại không kịp nhìn kỹ.
Thời gian như đã trôi qua một giây, hoặc cũng có thể là một năm, Per cảm thấy hắn đột nhiên đi vào một giấc mộng hỗn độn, chưa kịp nắm rõ tình huống thì đã tỉnh lại.
Per choàng tỉnh, hít sâu một hơi, từ trên mặt đất đứng dậy, xem xét xung quanh.
Gần như chỉ trong một cái chớp mắt, cảnh tượng đã thay đổi, nơi này không có phế tích, không có miếu thờ, không có Per nhỏ, cũng không có Dionysus.
Đập vào tầm mắt chỉ có một vùng đất đỏ, toàn những khe rãnh sâu hun hút, cả bầu trời cũng bị nhuộm một màu đỏ tươi như máu. Per đứng lên, gió từ những khe sâu cuốn bay từng hạt bụi li ti, tản ra xung quanh. Trong không khí là mùi đất đỏ cháy khét, nếu như chụp một bức hình về nơi này chắc chỉ có một tiêu đề thích hợp là địa ngục trần gian.
“Nơi này làm sao vậy?” Per nhìn vùng đất đỏ kéo dài vô tận trước mắt, thầm tự hỏi.
Gió cuốn câu nói như có như không của Per đi xa. Per bất an nắm chặt tay mới phát hiện mình vẫn còn cầm con dao của Dionysus. Hắn im lặng cúi đầu nhìn con dao găm đó một lúc lâu rồi mới cất nó vào bao dao đeo bên hông.
Lúc này, cả vùng đất ch.ết trước mặt bỗng nhiên truyền đến một tiếng rên rỉ gần như gào thét.
Per xoay người, lúc này mới nhận ra, cách đó không xa, còn có một tòa công trình kiến trúc mái vòm.
Mái vòm màu trắng bóng loáng tựa như ánh trăng trên cao. Mà xung quanh mái vòm làm từ đá tảng nguyên khối màu trắng lại điêu khắc những con quái thú xấu xí, chúng nó quấn quanh nhau tạo thành một vòng tròn nhìn ra bốn phía. Dưới mái vòm là những cột trụ thật lớn màu trắng chống đỡ. Cả đền thờ màu trắng đứng sừng sững trên nền đất đỏ trải dài gợi lên một loại cảm giác linh thiêng và nguy nga.
Không hề do dự, Per đi về phía bên đền thờ vì đó là nơi duy nhất có tiếng người.
Đường vào đền thờ đầy những cơ quan đã bị người ta phá giải. Không có máu tươi, nhưng so với lúc có máu tươi lại có một cảm giác áp lực im lặng. Sàn màu trắng bóng loáng, cúi đầu có thể thấy phần kiến trúc tinh tế, hoàn mỹ của đỉnh đền thờ chiếu xuống. Đền thờ ngăn chặn những cơn gió lốc ở bên ngoài, nhưng trong cả không gian tràn ngập màu trắng này lại làm người ta có một cảm giác gần như là tuyệt vọng.
Đền thờ này rất lớn, dọc theo hai bên là những cửa sổ lớn sát tường, khắc những hoa văn chìm kéo dài đến tận sâu bên trong.
“A….a” Lại là tiếng rên rỉ gần như gào thét kia. Lúc này, Per thậm chí còn nghe được tiếng đao kiếm đánh nhau.
Rút kiếm ra, Per lập tức cẩn thận đi về phía có tiếng thét đó.
Quang ảnh ngoài cửa sổ lần lượt thay đổi, dừng trên người Per, nhưng hoa văn rời rạc kia trộn lẫn với thủy tinh nhiều màu tạo thạnh một loại sắc thái gần như là quái dị. Per có một cảm giác đằng sau cái cửa sổ kia, có một kẻ đứng trong góc tối của căn phòng, không ngừng thay đổi vai diễn để đùa giỡn cùng với trò chơi mình đặt ra. (Giống coi phim Saw ghê)
Nhưng đợi đến khi hắn dừng lại, nhìn về phía cửa sổ, phóng tầm mắt ra xa, cũng chỉ có một vùng đất đỏ.
Sự im lặng đáng sợ dần dần thâm nhập vào trái tim.
“A…aaaa” Tiếng gào thét kia càng thêm trở nên điên cuồng.
Giọng thét khàn khàn lại bi thảm, xé rách sự im lặng giữa vùng trắng mênh mang này.
Thủy tinh nhiều màu trong suốt bỗng chốc biến mất. Per giật mình nhìn về cửa sổ kia, rồi lại lui về phía sau từng bước.
“A.aaa…không có khả năng! Không phải như vậy! A aaaa” Tiếng gào thét kia cuối cùng cũng trở nên rõ ràng.
Gần như là trong nháy mắt, Per giậtt mình tỉnh lại, không dám nhìn về phía cửa sổ đó nữa, hắn xoay người gần như chạy trốn mà chạy về phía truyền đến âm thanh.
Những hình ảnh vụn vặt hiện lên sau cửa sổ tựa như đèn kéo quân, điểm ánh sáng cuối cùng xuất hiện gần như phá tan mọi thứ. Giọng nói của rất nhiều người hội tụ thành sự sợ hãi vô hình ở phía sau Per, đuổi theo hắn.
Một đường chạy như điên, thẳng đến khi két một tiếng, cửa trắng khép hờ kia bị mở toang ra.
Per thở phì phò, sợ hãi đứng trên vũng máu, những âm thanh kia bị ngăn cách ở bên ngoài, mãi quanh quẩn, không chịu rời đi.
Bên trong cánh cửa, máu từ bốn thi thể chảy đỏ một vùng, Per đờ đẫn nhìn người đứng trên vũng máu cắm thanh kiếm vào một trong những thi thể kia, há miệng nhưng lại nói không thành lời.
“Ngươi. . . . . .” Per hít thở một cách khó khăn, mùi máu tươi gay mũi từ khoang miệng lẻn vào xoang mũi, rồi lại vào phổi, làm người ta buồn nôn. Cảnh tượng trước mắt quá khó tin, Per chạy ra đến nỗi cả người toàn mồ hôi, vào lúc này lại cảm thấy lạnh lẽo từ trong xương cốt, đến nỗi cho hắn chỉ có thể hỏi một câu.
… Vì sao?
“Vì sao lại giết bọn họ?”
Vấn đề này thần quan đã từng hỏi, giờ phút này từ trong miệng Per phát ra, vẫn vô cùng châm chọc.
Giống như là đang cười cợt cho sự khờ dại của Per, người đàn ông đứng trong vũng máu bả vai run rẩy, phát ra tiếng cười khó có thể ức chế.
Đầu tiên là cười khẽ khanh khách, sau đó là lớn tiếng cười to.
Tiếng cười kia giữa đại điện trống trải làm người ta cảm thấy rợn cả người.
Điều này có chút không hợp lẽ thường. Trái tim Per vì khẩn trương mà đập liên tục không ngừng.
Cái gì là lẽ thường?
Lẽ thường chính là thói quen, là những lý lẽ mà người ta công nhận. Tựa như trắng đen, tựa như thời gian, tựa như chính nghĩa cùng tà ác. Chúng nó duy trì trật tự, trông coi sự vận động của thế giới, bảo đảm mọi thứ hoạt động bình thường.
Như vậy cái gì là thất thường?
Per cảm thấy được, cái gọi là thất thường chính là những thứ mà hắn nhìn thấy trước mắt.
Hắn nhìn người đàn ông đứng trong vũng máu, dựa vào thanh kiếm, quay mặt nhìn về phía mình, hít một hơi thật sâu.
Naosica đứng ở trung tâm đại điện, ngọn nên trên tế đàn không ngừng kêu tách tách, máu dưới chân gã vẫn còn chưa khô hẳn. Xung quanh là những phần cơ thể không trọn vẹn, cánh tay vẫn còn nguyên bào phục màu trắng. Trên bào phục màu trắng vẫn còn nguyên sợi tơ màu vàng đại diện cho chính nghĩa và quan mình, nhưng một nửa sợi tơ đã nhiễm máu đỏ tươi, dần trở nên cứng ngắc.
Per đi về phía trước từng bước, chất lỏng sền sệt dính vào từng bước chân của hắn.
“Đây là nơi nào, ngươi là ai?”
Có kinh nghiệm lúc trước, Per cũng không dám xác định người trước mắt này là Naosica.
Naosica nghe thấy câu hỏi như thế, khuôn mặt tươi cười nhìn Per cuối cùng cũng có chút hồi đáp.
“Đây là đâu?” Thanh âm mang theo ý cười hỏi lại.
Đó là gương mặt ôn nhu nhưng lại mang theo nụ cười vặn vẹo.
Per nhìn thẳng vào gương mặt tươi cười của Naosica, hắn cảm thấy người này sắp điên rồi.
“Ta là ai?” Người lặp đi lại lại một vấn đề có lẽ là do không biết rõ đáp án của nó.
“Ta là Per, ngươi còn nhớ ta không?” Per thấy Naosica có vẻ không được tỉnh táo, chủ động hỏi lại.
“Per • Mortis.” Đây là câu trả lời rất chắc chắc. Người mới vừa rồi còn đang phát cuồng trong khoảnh khắc lại như khôi phục bình thường. Per không vì câu trả lời này mà cảm thấy an tâm, ngược lại hắn còn cảm thấy có gì đó không bình thường. Naosica rút thanh kiếm từ trên mặt đấtra, cả người toàn là máu từ từ đến gần Per. Per lập tức nâng kiếm, cảnh giác nói: ” Trước khi ta biết rõ nơi này có chuyện gì xảy ra, ta không thể tin ngươi. Nếu ngươi đến gần, ta sẽ tấn công.”
Naosica nghe vậy đứng im tại chỗ. Gã nhìn chằm chằm về mắt Per, làm co hắn cảm thấy không thoải mái.
“Trả lời ta, nơi này là chỗ nào, vừa rồi xảy ra chuyện gì?”
Naosica khóe miệng cong lên, cười khẽ .
Per không hề gấp gáp truy hỏi, hắn nhìn Naosica đang cười rồi cúi đầu quét mắt một vòng về phía đại điện tràn đầy máu, sau đó bình tĩnh dùng âm thanh tàn khối tuyên bố: “Nơi này là tương lai.”
“Ngươi nói cái gì?” Không phải Per không nghe thấy câu trả lời mà là không tin nổi nên mới hỏi lại.
Naosica không để ý đến hắn, gã dùng một loại thanh âm bình tĩnh tuyên bố.
“Ta sáng tạo ra tương lai, nhưng lại không mang đến hi vọng, là một vị vua làm người ta thất vọng.”
“Ta là tương lai không nên tồn tại.”
Naosica kéo lê kiếm trên mặt đất. Kiếm ma sát với sàn tạo nên âm thanh bén ngót, gây đau đớn màng nhĩ của người khác.
Per bỗng nhiên hiểu được mình đang ở chỗ nào.
Nếu như nói hắn và Dionysus Sei vì dính dáng đến cột sáng mà quay về quá khứ, như vậy Naosica thông qua cột sáng đó sẽ đi đến tương lai.
Không phải tương lai lúc nào là hi vọng, tương lai cũng không có nghĩa là happy ending. Nhưng cho dù là tương lai thì cũng chỉ là một đoạn thời gian, nó cũng sẽ trở thành hiện tại và sau cùng là quá khứ. Về phần đó là quá khứ đang để người ta ghi nhớ, hay là làm người ta tuyệt vọng thì phải tùy thuộc vào người trải qua đoạn thời gian đó.
Nhưng mà giờ phút này đối mặt này tương lai, Naosica và đồng đội của gã lại đồng thời lựa chọn thất vọng.
Mà đồng đội của Naosica thậm chí còn chỉa kiếm về phía quân chủ ngày xưa của mình.
Mọi người không thể nào hiểu nổi, không trải qua lễ rửa tội thì không có chính nghĩa.
Cho dù là đúng đắn, cũng sẽ nhịn không được mà nghi ngờ bản chất của mình. Đã không có tà ác làm mốc thì làm sao có cái gọi là chính nghĩa.
Naosica cùng đồng đội của mình đi trên một con đường mà bọn họ chưa từng đi qua, không thể nào giữ vững những nhận thức mà họ cho là đúng.
Con đường này sẽ đi đến đâu và có những thứ gì, bọn họ chưa từng nghĩ đến.
Bọn họ mặc sức tạo ra thế giới, tuy nhiên chỉ có một nhánh kết cục là happy ending. Một khi kết cục không giống như bọn họ suy nghĩ, cảm giác phản bội sẽ làm họ hoảng loạn.
Đây mới là chân chính bi ai, đây mới là chân chính tuyệt vọng.
“Ta hẳn là nên biến mất.” Naosica đứng trước mặt Per, gằn từng tiếng tuyên bố án tử cho mình.
Không có gì so với việc con đường mà mình vẫn luôn tin tưởng bỗng chốc sụp đổ làm người ta tuyệt vọng hơn. Nếu nhất định là đường ch.ết, hà cớ gì phải cố gắng đến tận bây giờ?
Ràng buộc bản thân, từ bỏ tự do, dục vọng vì đại nghĩa, vì ngày mai tốt đẹp hơn, vẫn mãi tin tưởng đến tận bây giờ, nhưng đến khi cách thành công vài bước lại sụp đổ, quả là một chuyện nực cười.
Naosica vung kiếm về phía Per, máu tươi từ trên thân kiếm chảy tí tách rơi xuống đất. Trong mắt của Naosica đã không còn ánh sáng của sự sống.
Per nghiêng người, né lưỡi kiếm chém đến. Sau đó, hắn nghe Naosica lẩm bẩm: “Ta hẳn là kẻ bị bỏ rơi, vậy mà lại còn sống.”
===== Hết chương 50 ======