Chương 37: Vẫn yêu nàng …
Trên đường phố, một xe ngựa chạy nhanh về phía trước, thân xe dùng gỗ lê thượng hạng làm thành,Hoa văn điêu khắc tinh tế cẩn ngọc quý, đi ngang qua đường lóng lánh hào quang, làm cho người đi đường đều tranh nhau ngắm nhìn.
Mộc vương phủ.
Sư tử trước cửa mạnh mẽ ngẩng đầu hướng lên trời, miệng ngậm minh châu, nam tử tuấn tú đứng một mình trước đại môn rộng mở, thân mặc trường sam màu lam, thắt lưng đeo mĩ ngọc, đầu buộc kim quan. Một đôi mắt tối đen mỉm cười tiến đến xe ngựa, tay cầm quạt nhẹ lay động.
Đây chẳng phải là Thập tam Vương gia phong lưu phóng khoáng Mộc Xuân Phong sao?
Chỉ nghe phu xe “thở dài” ngựa liền dừng lại, màn xe bị nhấc lên, Lâu Lan bên trong đi ra, gió thổi qua, vải hồng tóc đen cuồng loạn bay múa, hắn đi về phía Thập tam đệ, đôi mắt xếch nguy hiểm hé lên: “Ngươi vội vã tìm bổn vương, là có chuyện gì?”
“Ai da! Đều là anh em bà con, tự xưng bổn vương chẳng mới lạ rồi?” Mộc Xuân Phong phóng khoáng múa quạt nói, duỗi tay ra dáng thỉnh cầu: “Làm đệ đệ qua sinh nhật mới mời vương huynh đến ăn một bữa cơm, vương huynh chả lẽ không nể mặt đệ sao?”
Ánh mắt Lâu Lan lóe lên, giẫm chân tại chỗ trong triều, vốn hôm nay là có thể về phủ ai ngờ mới ra cửa cung có một thái giám liền vội vàng cầm một phong thơ cho hắn, nói Thập Tam Vương gia có đại sự tìm hắn, làm hắn kêu phu xe quay đầu ngựa lại đến nơi lại không biết là sinh nhật hắn, nghĩ tới nàng hắn quyết tâm đè nén nỗi nhớ mãnh liệt, ngày mai, ngày mai ngựa không ngừng vó liền trở về xem nàng.
Dùng xong cơm, sau khi uống xong rượu, Mộc Xuân Phong kêu mọi người ra ngoài, chỉ để lại hắn cùng với hai người Vương huynh.
Lâu Lan thản nhiên liếc hắn một cái, môi đỏ mọng hé mở: “Ngươi muốn nói cái gì?”
“A, ta sợ ta nói ra vương huynh lại lật bàn còn không thì tàn nhẫn đánh ta một bữa, cho nên do dự rốt nên nói hay không nói.” Mộc Xuân Phong vừa phất quạt vừa cười, bộ dáng ngao du.
“Ngươi đã không nói, bổn vương đi trước.”
“Ai da! Huynh đừng đi nha, tốt, ta nói, ta nói……” Mộc Xuân Phong thấy hắn vội đi vì thế có chút nôn nóng, đành phải thật nhanh vào vấn đề chính, chân thành nói: “Vương huynh, huynh là không phải, vẫn rất yêu nàng?”
Lâu Lan nghe được chữ “Nàng” mắt phượng nhanh chóng nheo lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt giống hàn kiếm, nhìn thẳng hắn: “Ngươi muốn nói gì?”
“A, chớ khẩn trương nha, ta chỉ nói tới nàng một chút.” Mộc Xuân Phong chê cười, thần sắc lại dần dần nghiêm túc, cầm cây quạt trong tay cụp lại: “Vương huynh, nữ nhân kia làm nhiều chuyện tổn thương ngươi như vậy, vì sao Vương huynh còn khoan dung lần nữa với nàng?! Ta hoài nghi yến tiệc Trung thu tại nhà Vương huynh sát thủ là nàng cùng Gia Luật Hằng cấu kết, Nếu không Vương huynh cũng không trúng tên do cứu nàng còn bị rắn độc cắn một cái! Vương huynh có biết hay không! Nếu không phải ta liền gọi ngự y vào Vương huynh sớm đã ch.ết!!!”
Lâu Lan lẳng lặng nghe hắn nói, môi đỏ tươi dần dần mất máu biến sắc tái nhợt, có một số việc không phải hắn không hiểu, chỉ là hắn không muốn hiểu. Cho dù hắn hận nàng đến tận xương tủy hận đến muốn giết nàng ngàn vạn lần thì thế nào, khi thích khách xuất hiện một khắc hắn vẫn lo lắng của an nguy của nàng……