Chương 28: "Heo mập" hiến thân ký
“ Tên heo mập này rốt cuộc là quái vật phương nào thế nhỉ? Chậc chậc, bí pháp, pháp khí, chẳng lẽ là cậu ấm của những gia tộc hùng mạnh ở U châu?”
“ Khoan kết luận vội, tuy hắn có thể đánh bại Trương Tuấn, nhưng Trương Tuấn chỉ là một tên tiểu đội trưởng của Huyết Lang Bang, phía trên hắn còn đại đội trưởng, đường chủ, phó bang chủ, lần này Huyết Lang Bang bị vỗ mặt như vậy, tuyệt đối không thể yên chuyện dễ dàng như thế này được đâu.”
“ Đúng thế, đúng thế, lúc nãy hắn chỉ có thể đánh ngang ngửa với Trương Tuấn, nếu như không phải Trương Tuấn phạm sai lầm để võ hồn của mình bị tổn thương, thắng thua như thế nào còn chưa rõ,thực lực của hắn cao lắm chỉ có thể sánh ngang với tiên thiên tầng thứ 6 là cùng, thậm chí không cần đường chủ ra tay, chỉ cần một đại đội trưởng có cảnh giới tiên thiên tầng thứ 7 ra tay, chắc hắn sẽ bị trấn áp mà thôi.”
“ Cứ chờ xem.”
không ít người thì thầm to nhỏ bàn luận với nhau, có người tỏ ra kính phục, có người tỏ vẻ dửng dưng, thậm chí có người tỏ vẻ khinh thường chế giễu.
Nhưng cho dù như thế nào, sau trận chiến ngày hôm nay, tên tuổi của Dương Kiệt chắc chắn sẽ lan truyền khắp khu vực ngoại môn.
Nhìn thấy tài sản và điểm tích lũy bị lấy đi gần hết, Trương Tuấn lòng đau như cắt, cộng thêm nội thương khá nghiêm trọng, tức tới nỗi phun máu ra, hai mắt trợn ngược ngất xỉu tại chỗ.
Trước khi ngất đi, trong lòng hắn không ngừng gào thét: “ Mẹ kiếp, rốt cuộc hôm nay là ngày gì mà xui xẻo thế này, sáng ra khỏi nhà quên xem lịch, chỉ muốn ra oai ra oai một chút, ai ngờ lại đụng trúng tên ác ma trời đánh này, tài sản tích góp gần cả năm trời bị lấy sạch, giờ con biết đi than khóc với ai đây trời ~~~!!”
Luộc sạch tài sản của Trương Tuấn xong, Dương Kiệt đứng dậy quay người lại nhìn chằm chằm về phía Tư Mã Thiên và đám thuộc hạ của tên Trương Tuấn, đôi mắt rực sáng như bóng đèn pha, tựa như con sói nhìn thấy cô bé quàng khăn đỏ, trên môi lộ ra một nụ cười thèm khát.
“ Ngươi …. Ngươi muốn gì?” Tư Mã Thiên giật mình hoảng hốt khi thấy Dương Kiệt mang theo ánh mắt như muốn lột sạch hết đồ trên người mình nhìn chằm chằm vào mình, hai tay che lại trước ngực, toàn thân run rẩy nói.
Không chỉ hắn, ngay cả những tên thành viên Huyết Lang Bang cũng đều có hành động tương tự, trong lòng không kềm được ớn lạnh xương sống.
Con heo mập đó không có thứ sở thích kỳ lạ đó chứ? Nếu như hắn yêu cầu bọn mình, có nên chống cự hay nhắm mắt chịu trận đây?? Không được,tuyệt đối không được nhắm mắt chịu trận một cách dễ dàng như vậy được, ít nhất cũng phải phản kháng đôi chút chứ nhỉ!
Nếu như để Dương Kiệt biết được những gì chúng đang nghĩ, chắc chắn sẽ mỗi người tặng cho một chùy vào đầu, để phá hủy những suy nghĩ bẩn thỉu trong đầu chúng.
“ Muốn gì ư? Chẳng lẽ các ngươi còn không hiểu ta muốn gì sao?” Dương Kiệt cười một cách khoái trá ɖâʍ đảng, không ngừng có những động tác nuốt nước bọt.
Tư Mã Thiên và đám thành viên run bắn người lên vì sợ sệt, không ngừng bước lùi về phía sau.
“ Sợ rồi hả? Sao lúc nãy hùng hổ lắm mà, giờ các ngươi có gào thét cỡ nào cũng không ai giúp các ngươi đâu.” Dương Kiệt từng bước từng bước bước về phía trước, cười một cách khoái trá.
Nhìn thấy Dương Kiệt mang theo dáng vẻ của một tên tội phạm hϊế͙p͙ ɖâʍ đang dồn ép mấy ‘cô gái” đáng thương vào đường cùng.
Cơ mắt và mép miệng của Lâm Thu Nguyệt khẽ co giật vài cái, còn Diệp Tuyền quay đầu nhìn ra hướng khác, tỏ vẻ “ tôi không quen biết tên này”, không ít người nhìn thấy cảnh đó đều không nhịn cười được.
Tất nhiên, cũng có không ít người sắc mặt trầm đen như than, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Đồi phong bại tục, tuyệt đối là đồi phong bại tục ~~~!!”
“ Tất cả hãy nghe đây, giờ cho các ngươi hai lựa chọn. thứ nhất: Ta sẽ khiêu chiến các ngươi sau đó đập cho một trận thân tàn ma dại rồi lột sạch tài sản trên người các ngươi.
Thứ hai: Các ngươi tự nguyện giao hết tài sản trên người và một nửa điểm tích lũy cho ta, sau đó cút ra khỏi nơi này.
Cho các ngươi một chén trà thời gian suy nghĩ, cơ hội chỉ có một lần, dám lựa chọn con đường thứ một hoặc quá thời gian suy nghĩ vẫn chưa có quyết định đừng trách ta độc ác à nha!!” Nói tới sau cùng, trên môi Dương Kiệt lộ ra một nụ cười gian hiểm vô cùng, khiến không ít người nhìn thấy phải run bắn người lên.
Trấn lột! Tuyệt đối là trấn lột một cách trần trụi ~!
Nghe xong lời yêu cầu của Dương Kiệt, cả Tư Mã Thiên và các thành viên trong Huyết Lang Bang đều thầm thở phào nhẹ nhõm.
May quá, cướp tài chứ không phải cướp sắc!!
nhưng ngay sau đó lập tức thay đổi bằng sự phẫn nộ tột cùng. Toàn bộ tài sản? Một nửa điểm tích lũy? Làm thế chẳng khác nào ép người vào thế đường cùng sao?
“Ngươi … ngươi đừng có quá đáng à nha. Anh hai của ta là một trong thập đại cao thủ của khu vực ngoại môn, phó bang chủ của Huyết Lang Bang, nếu như ngươi dám đụng tới ta, anh hai ta sẽ không tha cho ngươi đâu.” Tư Mã Thiên cố gắng kềm nén bối rối trong lòng, cắn răng hăm dọa.
“ Quá đáng?”
Dương Kiệt cười lạnh một tiếng: “ Mới sáng sớm ta còn chưa kịp đánh răng súc miệng, các ngươi đã chặn ngay trước cửa trang viên của ta, đòi đánh đòi đập, bắt ta phải quỳ xuống khấu đầu, chui qua háng ngươi, rốt cuộc là ai mới là người quá đáng đây?”
Không đợi Tư Mã Thiên kịp phản bác, lạnh lạnh nói tiếp: “ Giờ ta quá đáng đấy, làm gì được nhau nào? chẳng lẽ ta tha cho các ngươi lần này các ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao? Không thể chứ? Vậy thì tại sao ta phải tha cho các ngươi nào? Muốn chơi thì bố mày sẽ chơi tới cùng với Huyết Lang Bang của các ngươi, đừng nói nhiều, chọn một trong hai yêu cầu của ta, sự kiên nhẫn của ta có giới hạn đấy.”
Bỏ qua? Tất nhiên là không thể bỏ qua rồi.
Dương Kiệt không phải đơn thuần là đánh bại Vô Nghĩa Hy và Trương Tuấn, mà là tát thẳng vào mặt của Huyết Lang Bang, nếu như bỏ qua, sau này Huyết Lang Bang làm gì có uy quyền để trấn áp mấy tên khác nữa chứ?
Giữa Dương Kiệt và Huyết Lang Bang lúc này chỉ có thể nói là một mất một còn mà thôi.
Nếu như đã xác định như thế, thì còn gì phải lo sợ đắc tội Huyết Lang Bang nữa chứ?
Tư Mã Thiên hối hận vô cùng, biết thế chẳng thèm đi thêm nhóm để gây sự với tên điên này rồi.
Giờ không chỉ mất mặt, thậm chí mất hết tài sản trong người và 1 một nửa điểm tích lũy, cho dù phía sau có ông anh đỡ lưng, tài nguyên tu luyện không thiếu, nhưng cũng cảm thấy tiếc đứt ruột gan.
Nhưng bảo hắn vùng lên phản kháng thì lại không dám, bộ không thấy ngay cả Trương Tuấn cũng bị đập như con chó sao?
“ Ta đếm từ một tới mười, nếu như còn chưa quyết định, ta sẽ trực tiếp khiêu chiến các ngươi, không có cơ hội từ chối nữa đâu đấy. một ~~~, hai ~~~~, ba ~~~~ …”
Diệp Tuyền định lên tiếng khuyên bảo, nhưng nghĩ tới tính cách không sợ trời không sợ đấ, chỉ sợ không có lợi để kiếm như Dương Kiệt, có khuyên cũng bằng thừa, nên ngậm miệng lại không nói nữa.
“ sáu ~~~,bảy ~~~~, tám ~~~~~….” “ Tôi đưa, tôi đưa, đừng đếm nữa.” Cuối cùng cũng có người chịu không nổi bầu không khí đáng sợ như thế này, trực tiếp chạy tới trước mặt Dương Kiệt, giao túi càn khôn treo trên eo cho anh ta, sau đó lấy thẻ bài môn đồ quét qua thẻ bài của Dương Kiệt, một nửa điểm tích lũy lập tức nhảy vào thẻ bài của anh ta.
Có một người mở đầu, những người tiếp theo nhanh chóng học theo, chạy tới giao hết tài sản và một nửa điểm tích lũy cho Dương Kiệt, gần hơn 15000 điểm tích lũy, khiến anh ta vui tới nỗi díp cả đôi mắt, mỡ thịt trên hai má rung chuyển liên hồi.
Tổng cộng 26000 điểm vào tay, quả thật là áp phê quá đi.
Chỉ còn lại duy nhất mỗi Tư Mã Thiên vẫn còn do dự, đôi mắt sắc lạnh của Dương Kiệt quét vào người hắn, lạnh lạnh nói:“ Còn ngươi thì sao? Muốn khiêu chiến hả?”
“ Không, ta giao!” Tư Mã Thiên nghe thấy từ “ khiêu chiến” lập tức run bắn người lên, mang theo vẻ mặt như đưa đám bước tới giao hết tài nguyên tu luyện và một nửa điểm tích lũy cho anh ta.
Quả không hổ danh là đại thiếu gia của nhà Tư Mã, có anh trai là một trong thập đại cao thủ trong khu vực ngoại môn, gần cả trăm viên tích khí đan trung cấp, các loại đan dược khác cũng không ít, đặc biệt là điểm tích lũy, gần bằng cả nhóm cộng lại, gần 25000 điểm.
Quả thật là một con dê béo bở!
“ Cám ơn cám ơn, mong Thiên thiếu gia lần sau lại ghé qua chỗ tại hạ tiếp tục gây sự ạ.” Dương Kiệt cười tới nỗi típ cả đôi mắt, thái độ vô cùng thân thiện vỗ vỗ lên vai Tư Mã Thiên nói.
Tư Mã Thiên hừ mạnh một tiếng, vội vã quay đầu bỏ đi, không muốn tiếp tục nhìn thấy bản mặt đáng ghét kia nữa, chỉ sợ mình kềm chế không nổi lao tới liều mạng với đối phương.
“ Khoan đi đã!”
“ Muốn gì đây? Ta đã giao nộp hết toàn bộ tài sản rồi, còn muốn gì nữa đây?” Nghe thấy tiếng gọi của Dương Kiệt, Tư Mã Thiên phẫn nộ quay đầu lại gào thét.
Dương Kiệt tỏ vẻ dửng dưng chỉ về phía Trương Tuấn và Vô Nghĩa Hy, cười nói: “ Làm phiền mang hai tên rác rưỡi này về cho, nơi này không phải là bãi rác, muốn quăng đâu thì quăng.”
mất mặt!!
Tư Mã Thiên cảm thấy mất mặt vô cùng, một tiểu đội gần chục người của Huyết Lang Bang xuất trận, thế mà cuối cùng bị đại bại trấn lột hết tài sản, đã vậy còn bị gọi là rác rưỡi, chắc chắn chuyện này sẽ lan truyền tới khắp khu vực ngoại môn, Huyết Lang Bang sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ cho mà xem.
“ dẫn đi.” Tư Mã Thiên cắn chặt răng ra lệnh cho những tên thành viên khác, trực tiếp quay đầu bỏ đi.
Đám thành viên không dám cãi lời, ba chân bốn cẳng hấp tấp dìu lấy Trương Tuấn và Vô Nghĩa Hy, dẫn về đại bản doanh của Huyết Lang Bang.
“ Chuyện này chưa xong đâu, hãy đợi đấy ~~!!” Trước khi rời khỏi, Tư Mã Thiên không quên phóng ánh mắt đầy căm hận về phía Dương Kiệt, cắn răng hăm dọa nói.
“ Hoan nghênh, vô cùng hoan nghênh các ngươi tới báo thù!!” Dương Kiệt hí hí cười nói, bỏ ngoài tai những câu hăm dọa của đối phương.
“ Về đi, về đi, hết phim để xem rồi, ai nấy tự về nhà với mẹ mìn, đừng có lảng vảng ở đây nữa.” Dương Kiệt bắt đầu xua đuổi những người tụ tập xem phim ở xung quanh.
Không ai dám phản bác tên ác ma này, nên nhanh chóng tản ra về nhà hoặc đi làm công chuyện của mình.
Mang theo vẻ mặt nịnh bợ lấy lòng chạy tới trước mặt Diệp Tuyền và Lâm Thu Nguyệt, chắp tay thi lễ với Lâm Thu Nguyệt cười nói: “ Sư đệ đa tạ sư tỷ trượng nghĩa ra tay, lúc nãy nếu như không phải sư tỷ kịp thời ra tay, e rằng cái mạng của sư đệ không giữ nổi rồi, ơn cứu mạng lớn như núi, không thể không báo đáp. chỉ là ngoại trừ tấm thân thể này là niềm tự hào duy nhất của sư đệ, không còn thứ gì quý giá cả, đệ nguyện được hiến thân cho sư tỷ để báo ơn cứu mạng hôm nay, mong sư tỷ sau này đối xử dịu dàng, mà có bạo lực chút cũng được, đệ nghĩ đệ chịu được ạ …”
Nói xong, mang theo vẻ mặt của anh “ Trư” nhìn chằm chằm vào Lâm Thu Nguyệt.
Lâm Thu Nguyệt sắc mặt trầm đen như than, không biết nên trả lời như thế nào, mép miệng khẽ co giật vài cái.
“ Đồ khùng, ai mà thèm cái thân thể đầy mỡ thịt của ngươi chứ, biến ~~~!!”
Diệp Tuyền trực tiếp tặng cho Dương Kiệt một cú đá đá bay ra xa, phẫn nộ tột cùng.
Mất mặt, làm bạn với tên trời đánh này quả thật là mất mặt quá đi.
“ Dzô dzuyên, ngay cả Lâm sư tỷ còn chưa lên tiếng từ chối, liên quan gì tới cô mà giận dữ đá tôi chứ …”
Dương Kiệt từ dưới đất bò dậy, vừa dùng tay xoa mông vừa lí nhí nói nhỏ.
“ Cái gì?? Ông vừa lảm nhảm cái gì??” “ Không có, ý tôi muốn nói là đã suy nghĩ kỹ lại rồi, trao thân như thế không ổn chút nào, đang suy ngẫm đèn đáp thứ gì đó cho sư tỷ đó thôi.” “ Hừ hừ ~~~!!”
“ Cho dù ta không ra tay, đòn tấn công của Trương Tuấn cũng sẽ không làm hại được sư đệ, nên không cần phải khách sáo làm gì. Vả lại, lần này ta tới đây là theo lời mời của Diệp sư muội, sư đệ muốn cám ơn thì hãy cám ơn Diệp sư muội đi.”
Nói xong, không thèm đợi Dương Kiệt kịp lên tiếng, lại quay sang Diệp Tuyền nói: “ Sư muội, mọi chuyện đã giải quyết xong, chắc hai người lâu ngày mới gặp lại sẽ có nhiều chuyện muốn nói, sư tỷ không tham gia nay, sư tỷ phải quay về trang viên của mình trước đây, phải tranh thủ đột phá cảnh giới tiếp theo để tham gia tỷ võ tông môn hằng năm mới được.”
“ Làm phiền sư tỷ quá, muội cảm kích vô cùng.”
Diệp Tuyền chắp tay thi lễ đưa tiễn Lâm Thu Nguyệt rời khỏi.
“ Tạm biệt Lâm sư tỷ, sư tỷ hãy về nhà suy nghĩ lại nhé, nếu như cảm thấy cần đệ hiến thân thì đêm tối hãy tới tìm đệ, đệ lúc nào cũng sẵn sàng đấy ạ.”
Lâm Thu Nguyệt đi chưa được vài bước, phía sau lại vang lên giọng nói đáng ghét của Dương Kiệt, khiến cô ta loạng choạng suýt chút té ngã xuống đất, quay đầu lại hừ mạnh một tiếng, nhanh chân rời khỏi cái nơi khó chịu này.