Chương 99: Phục dụng
Gào ~~, gào ~~~~! Rầm ~~~~, rầm ~~~~~, rầm ~~~~~……!!
Tiếng gào và va đập vang lên không dứt ở nơi con ma thú và ba tên đệ tử Thiên Kiếm Tông, khiến Dương Kiệt lúc nãy bỏ chạy tới khu vực khá xa mà vẫn còn nghe thấy, đủ hiểu trận chiến giữa hai bên khốc liệt như thế nào rồi.
“ Con ma thú nổi điên rồi, cầu trời phù hộ cho ba thằng nhỏ được toàn mạng.” Dương Kiệt không ngừng làm dấu thánh phù hộ cho đối phương.
“ Càn Khôn Trúc Thể Quả ~~~!!” Nhìn chằm chằm vào cành cây giống như ngọc bích cao gần một mét, trên thân cây có treo lơ lửng sáu trái quả giống hệt như trái nho phóng to, nhưng thân trái lấp lánh tia sáng bảy màu trông vô cùng bắt mắt, phấn khích tột cùng.
Một trái có thể thăng 6 cấp phòng thủ, nhưng đó chỉ là những trái Càn Khôn Trúc Thể Quả đã chín mùi, còn những trái trên tay Dương Kiệt vẫn còn đang xanh, lực thuốc chắc chắn sẽ bị suy giảm, thăng được thêm 2, 3 cấp là mừng lắm rồi.
Mặc dù hơi tiếc nuối chút, nhưng nếu như nó đã chín mùi, chắc chắn đã nằm gọn trong bụng con ma thú kia rồi, ở đâu mà còn cơ hội để hái trộm nữa chứ?
Càn Khôn Trúc Thể Quả chỉ có thể phục dụng một lần, nếu phục dụng lần thứ hai sẽ không có tác dụng, hoàn toàn uổng phí.
Mưu kế thực hiện trộm quả của Dương Kiệt vô cùng hiệu quả, trước tiên xuất hiện thu hút mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình, giả vờ bị đánh bay ra xa, khích hai bên kia giao chiến với nhau. Trong lúc giao chiến chắc chắn sẽ khó có thể phân tâm quá nhiều, chỉ có thể chia bớt thần thức để quan sát mình có động đậy gì không, còn Càn Khôn Trúc Thể Quả chắc chắn sẽ bị bỏ qua vì đã nằm ngay phía sau lưng con ma thú, ai có thể tàng hình xuyên qua đó mà hái trộm chứ?
Lợi dụng suy nghĩ đó của đại đa số người, Càn Khôn Tháp đã được tế ra trước đó mai phục sẵn trong bụi cây sẽ phóng ra chụp thẳng vào Càn Khôn Trúc Thể Quả một cách dễ dàng. Vì lúc này hai bên vừa phải tập trung giao chiến vừa phải tập trung theo dõi mình. Và kết quả thành công mỹ mãn.
Càn Khôn Tháp hái trộm thần quả xong lập tức được điều khiển bỏ trốn vào bụi cây, và cũng là lúc bản thân cũng thừa cơ bỏ chạy về hướng khác so với Càn Khôn Trúc Thể Quả để tránh bị phát hiện ngay tức khắc. Đợi tới khi chúng phát hiện thần quả bị đánh cắp, mình cũng đã bỏ chạy từ lâu rồi. Có đuổi cũng đuổi không kịp, đành trút giận vào nhau mà thôi.
Tất nhiên, nếu như con ma thú có trí tuệ hơn người, chắc chắn sẽ nghĩ ra Dương Kiệt là thủ phạm và truy sát. Tiếc rằng trí tuệ của nó có hạn, nó quan sát từ đầu tới cuối thấy mình không nhúc nhích, chắc chắn sẽ cho rằng mình không phải là người đánh cắp. Còn ba tên đệ tử Thiên Kiếm Tông kia tất nhiên là nghĩ ra mình là thủ phạm rồi, nhưng muốn đuổi theo ư? Hỏi qua con ma thú có đồng ý hay không đã.
Còn âm mưu này đổ bể hay không đổ bể cũng không còn quan trọng nữa rồi, vì đã có người gánh tội thay. Muốn gì đi kiếm tên Tư Mã Phong Vân mà đòi á!
Thế là kế giương đông kích tây đã tái hiện thành công một cách mỹ mãn ở thế giới này.
Mỗi người chỉ có thể phục dụng một quả, hiện giờ trên cây có tới 6 quả, Dương Kiệt đã có tính toán của mình. Một quả để dành cho Phong ca, một tặng Hoàng Dung, một tặng Diệp Tuyền, vẫn còn dư tới hai quả.
Suy qua nghĩ lại, tên mặt đá chắc chắn phải tặng hắn một quả rồi, dù gì cũng từng là chiến hữu “đồng sanh ra tử” qua, không thể bỏ qua hắn được.
Còn quả cuối cùng, trong đầu Dương Kiệt không tự chủ xuất hiện thân hình bốc lửa trần truồng trắng như tuyết, “tiểu Dương Kiệt” thậm chí có dấu hiệu ngẩng cao đầu.
“ Không được, không được, giáp mặt với ả không bị ả chém ch.ết mới là lạ á, ở đó mà đòi tặng quà cho người ta. Thôi dẹp qua một bên, quả còn lại tính sau, nếu như không có ai để tặng, đem đi bán đấu giá vậy.” Dương Kiệt nhanh chóng lắc đầu liên hồi, tựa như vừa uống xong thuốc lắc, rũ bỏ hình ảnh “đầy khích thích” của Mộ Dung Tuyết trong đầu.
“ Tìm nơi an toàn phục dụng trước rồi tính sau.” Không chút chần chừ do dự, vội vã chạy đối diện với khu vực đang xảy ra giao chiến ở phía xa, đi tìm một nơi trú ẩn an toàn để phục dụng Càn Khôn Trúc Thể Quả.
Và không quá khó khăn để tìm thấy một nơi như thế, tất nhiên không quên việc rải phân ma thú cao cấp ở xung quanh để tránh bị những con ma thú khác ghé thăm khi đang hấp thụ thần quả rồi.
Không chút do dự từ trên thân cây hái xuống một quả, trực tiếp bỏ vào miệng nhai.
Càn Khôn Trúc Thể Quả có vị ngọt ngọt chua chua như một trái nho, vừa mới cắn nhẹ một miếng, nước quả đã phủ đầy khoang miệng, nhanh chóng từ cổ họng thực quản chảy xuống dạ dày, sau đó hình thành một luồng sức mạnh kỳ lạ chạy khắp cơ thể.
Một cảm giác ngứa ngáy khó chịu vô cùng bao phủ toàn thân, ngay cả một người có ý chí và đạo tâm kiên định như Dương Kiệt cũng không kềm được díu mày cắn răng vì khó chịu. Có cảm giác tựa như hàng ngàn, hàng vạn con kiến đang bò khắp người vậy.
“ Hít hà, hít hà ~~~!!” Cảm giác khó chịu đó gần năm phút đồng hồ sau mới hoàn toàn biến mất, thay vào đó là cảm giác lâng lâng dễ chịu vô cùng, có cảm giác như vừa đạt xong cực khoái vậy( Sau khi mộng tinh).
Tiếp theo là cảm giác một luồng sức mạnh kỳ bí đang không ngừng thay đổi cơ thể của mình. Tế bào trở nên hoạt bát, cơ bắp càng lúc càng trở nên săn chắc lớn mạnh. Có cảm giác như một cú đấm có thể đánh vỡ một tàng đá khổng lồ vậy.
“ AAAAAAAAAAAAAAAA ~~~~!!” Dương Kiệt mở to đôi mắt ra, cơ thể không tự chủ đứng bật dậy vươn vai gào lớn một tiếng, kết thúc quá trình trúc thể của mình.
Lúc này sức phòng thủ đã thăng thêm ba cấp, nhưng thực ra chỉ tương đương với cơ thể một chân nguyên tầng thứ 1, gần bằng một chân nguyên tầng thứ 2 mà thôi.
Vì dù sao cũng là cách biệt một cảnh giới lớn. Nên hiệu quả chắc chắn sẽ bị giảm xuống gấp đôi. Trừ khi anh ta đạt tới cảnh giới chân nguyên, mới có thể sánh ngang với cơ thể một chân nguyên tầng thứ 3, thứ 4.
Lấy một ví dụ đơn giản, như tên Lăng Hàn Phong sở hữu võ hồn cấp 6, theo lý thuyết thì có vượt 6 cấp giao chiến với những người không có võ hồn. Nhưng nếu như Lăng Hàn Phong chỉ đạt tới tiên thiên tầng thứ 10, khi kích hoạt võ hồn cấp 6, có thể dễ dàng đánh bại một chân nguyên tầng thứ 1 không có võ hồn, gặp phải một chân nguyên tầng thứ 2 không có võ hồn cũng có thể chiến thắng nhưng hơi khó khăn chút, và khi gặp một chân nguyên tầng thứ 3 không võ hồn, hắn chỉ có thể đánh ngang ngửa với người ta mà thôi. Còn gặp đúng chân nguyên tầng thứ 4 ư? Bị người ta đánh tới ba mẹ cũng không nhận ra thì có.
Chỉ khi hắn đột phá tới cảnh giới chân nguyên, một chân nguyên tầng thứ 1 mới sánh ngang với một chân nguyên tầng thứ 6 không võ hồn.
Vì khi từ tiên thiên chuyển hóa thành chân nguyên, chân khí chuyển hóa thành dịch thể, là một sự thay đổi không chỉ về lượng, mà cả về chất. Một kẻ mạnh chân nguyên khi sử dụng chân nguyên thi triễn cùng một môn tuyệt học so với sử dụng chân khí, sẽ phát huy uy lực gấp đôi, thậm chí gấp ba.
Ngoại trừ kỹ năng Huyền Vũ Hộ Thể của Dương Kiệt, tất cả những tuyệt học, võ hồn, hiệu quả lực thuốc sẽ bị suy giảm gấp đôi nếu khiêu chiến vượt gấp lớn.
Kỹ năng Huyền Vũ Hộ thể của Dương Kiệt thì chỉ cần không vượt quá 4 cấp, sẽ không phá vỡ được sức phòng thủ của anh ta, cộng thêm 1 cấp vừa đạt được từ Càn Khôn Trúc Thể Quả, nghĩa là ít nhất phải là một chân nguyên tầng thứ 6, mới có thể gây ra sát thương đối với anh ta.
“ Cái gì thế này?? Nơi này là ~~~~~~~!!!” Vừa mở to đôi mắt ra nhìn cảnh vật xung quanh, Dương Kiệt không kềm được kêu thót lên vì kinh ngạc.
Cảnh vật vừa quen thuộc vừa xa lạ lọt vào đôi mắt anh ta. Quen thuộc là vì phát hiện mình đang đứng trong căn phòng mà mình đã từng sinh sống 18 năm từ lúc lọt lòng. Xa lạ chính là rõ ràng anh ta đã xuyên không tới Huyền Thiên Đại Lục, sao có thể xuất hiện ở trong căn phòng mà mình đã không được nhìn thấy suốt cả năm qua chứ!
“ ảo giác, chắc chắn là ảo giác do Hoạn Giác Thú gây ra ~~~!!” Dương Kiệt không những không chút vui vẻ ngược lại còn cảnh giác vô cùng, cho rằng mình đã rơi vào ảo giác.
Bốp ~~~!! Úi da~~~, đau ~~~~~~!!
Dùng tay vỗ mạnh vào má một cái, một cảm giác đau đớn tột cùng truyền thẳng vào não, má bên phải thậm chí sưng vù lên, chứng tỏ tuyệt đối không phải là ảo giác hoặc nằm mơ, tất cả những gì ở trước mặt là sự thật ~~~!!
“ Đồ điên, làm gì mà mới sáng sớm đã gào thét um sùm vậy?” Một giọng nói quen thuộc mà hằng đêm mình vẫn hằng nằm mơ mong muốn được nghe thấy một lần nữa vang lên.
Rầm ~~~~!!
Ngay sau đó là tiếng tông cửa vang lên, chỉ thấy một thân hình tròn trịa phước hậu từ bên ngoài phóng vào, không đợi Dương Kiệt kịp phản ứng, trực tiếp lao tới túm lấy cổ áo của anh ta, tặng cho vài bạt tai vào mặt.
Bốp ~~~!! “ Này thì la với hét ~~!!” Bôp ~~~~~!! “ Này thì phá làng phá sớm ~~~!!” Bốp ~~~~!! “ Có biết tao vừa bị hàng xóm mắng vốn vì cái tiếng hét như con heo bị giết thịt của mày không hả, đồ khùng ~~~~!!! Bốp bốp bốp ~~~~!!
Dương Kiệt bị bàn tay thô to nhám nhám tát tới nỗi mặt mày choáng váng, nước mắt không tự chủ chảy dài trên mép mắt.
Anh ta khóc không phải vì những cơn đau đáng sợ do những cú tát đang không ngừng chiếu cố vào má mình, mà là vì quá xúc động.
Mẹ ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!
Đúng thế, bóng người to tròn phước hậu không kém gì Dương Kiệt vừa tông cửa vào tát lia địa vào anh ta không ai khác chính là người mẹ ruột đã đơn thân nuôi dưỡng anh ta trưởng thành suốt 18 năm nay, bà Dương.
“ Mẹ ~~~~~~~~~~~!!” Dương Kiệt khóc lóc gào thét ôm chặt lấy bà Dương vẫn còn đang ngơ ngác trước biểu hiện thất thường của con trai cưng mình vào lòng. Mùi hương và cảm giác thân hình ấm áp quen thuộc không thể nào quên được xộc thẳng vào mũi, khiến anh ta không kềm được run rầy toàn thân. Hai tay ôm chặt lại mẹ mình, nếu là giấc mơ, chỉ mong giấc mơ này không bao giờ kết thúc, mãi mãi nằm trong vòng tay ấm áp của mẹ mình mà thôi.
Cái gì mà Huyền Thiên Đại Lục, cái gì mà kẻ mạnh số một dưới bầu trời sao, dẹp mẹ hết sang một bên đi. Bố mày chỉ muốn mãi mãi được sống bên người mẹ vĩ đại của mình mà thôi.
“ Ơ thằng này, hôm nay bị sao thế này? Có bị sốt không?” Đẩy Dương Kiệt ra khỏi người mình, khẽ dùng tay để lên trán của anh ta để kiểm tr.a xem thử có bị nóng đầu hay không.
“ mẹ ơi, con nhớ mẹ quá, cả năm nay không ngày nào mà con không nhớ mẹ cả, nhớ những món ăn khoái khẩu của mẹ, nhớ những tiếng chửi đầy yêu thương của mẹ, nhớ những cú tát đầy tình thương của mẹ, con chỉ mong giấc mơ này mãi mãi không bao giờ chấm dứt mà thôi.” Dương Kiệt vừa khóc vừa thổ lộ những nỗi nhớ nhung cô đơn của mình sau khi đi tới Huyền Thiên Đại lục.
Bà Dương díu chặt đôi lông mày nhìn chằm chằm vào con trai cục cưng của mình một hồi, trực tiếp quay đầu rời khỏi phòng của Dương Kiệt.
“ Mẹ, mẹ đi đâu thế??” Dương Kiệt giật mình hoảng hốt khi thấy bà Dương rời khỏi, vội vã chạy đuổi theo phía sau, sợ một lần nữa phải rời xa bà mẹ thân yêu của mình.
“ A lô, xin hỏi có phải bệnh viên tâm thần ở Biên Hòa không? Đúng, đúng, nhà tôi có một bệnh nhân đang bị bệnh vô cùng trầm trọng, chắc suốt ngày cắm đầu vào chơi game nên đầu óc có vấn đề rồi, bên các anh còn chỗ không, có thể tới hốt nó về bên dưới điều trị được không? Vâng, vâng, địa chỉ nhà tôi là…..”
Dương Kiệt: “……………………..”