Chương 69: Thái tử

Sau này Vương gia làm Hoàng thượng, cuối cùng sẽ có Hoàng hậu, phụ trách dạy dỗ con cái hắn, phụ trách làm mẫu nghi thiên hạ.
✾▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬✾


Lý Sâm im lặng một hồi: “Nhắc tới, đúng là vì ta giao hảo với Trình Văn Kiệt, người ta mới muốn bắt đầu thông qua ông ta. Tội Trình Lăng Quân không đáng ch.ết, chờ mai người họ Trình tới, em gặp đi.”


Tề Vân Nhược gật đầu, lát sau nghĩ tới một việc, khó xử nói: “Vương gia, mấy bữa nay nhị tiểu thư hơi mệt trong mình, vài thái y xem qua đều nói không sao. Con còn bé như vậy không nên dùng uống thuốc này nọ, Người nghĩ nên làm sao?”


Nhị tiểu thư cũng đã hai tuổi hơn, tuy bé không thân thiết với mẹ ruột, nhưng bé đã chứng kiến bệnh trạng của mẹ những ngày qua, rồi sau đó cũng chẳng thể giấu bé chuyện tang ma phủ Thái tử. Không biết do mệt mỏi hay quá buồn đau, đứa trẻ đã gục.
Lý Sâm đứng lên: “Giờ ta qua xem.”


Vốn nhị tiểu thư Sơ Nhi cũng là bé gái hoạt bát đáng yêu, gần đây lại mang vẻ uể oải cả ngày, ít ra khỏi cửa. Thời tiết lúc này đang đẹp, trong viện Hoạ Mi sắc màu rực rỡ, em gái bé mới học đi đã bám lấy nhũ mẫu đòi ra hái hoa, còn bé thì thà đứng trong phòng.


Tề Nghê Quần có dung mạo xinh đẹp, con gái nàng ta cũng đẹp rạng rỡ. Sơ Nhi mới mấy tháng đã gầy một vòng.


available on google playdownload on app store


Tề Vân Nhược nhìn quanh khắp, cảm thấy ở đây tuy đủ lớn, tôi tớ cũng đủ, nhưng dẫu sao vẫn thiếu sự đồng hành của cha mẹ. Nhị tiểu thư có địa vị cao quý, những người còn lại cũng không biết phải xoa dịu thế nào nên thành ra thế này.
Sơ Nhi nằm trên giường, rưng rưng nói: “Phụ thân ơi…”


Lý Sâm cười cười, lấy tay lau đi nước mắt trên mặt con gái hai, hỏi: “Sao con không đi chơi cùng em gái?”
Sơ Nhi nghẹn nào: “Phụ thân… con không muốn ra ngoài…”
Lòng Lý Sâm nhói đau song không biểu lộ trên mặt, đưa tay bồng ngang con gái vào lòng, nhẹ đong đưa: “Con nghe em con cười vui chưa kìa.”


Bé nói: “Phụ thân ơi, có phải mẫu thân … sẽ mãi mãi không đến gặp Sơ Nhi nữa ạ…”
Hắn khẽ thở dài: “Đúng vậy.”


Sơ Nhi khóc rấm rứt, bé nằm sấp trên ngực Lý Sâm, cơ thể bé bỏng cũng rung rung. Lý Sâm vỗ vỗ lưng bé, thì thầm vỗ về: “Nhưng vẫn còn phụ thân, phụ thân có thể cùng con…” Hắn nhìn Tề Vân Nhược.


Tề Vân Nhược nói: “Để em về bảo tỳ nữ của Yên Nhi chuẩn bị chút đỉnh để Yên Nhi ở cùng với hai em gái.”
Hắn gật đầu, thế nhưng Tề Vân Nhược lại phát hiện Yên Nhi quay đầu qua, nhìn y rất là đề phòng.


Hôm sau Tề Vân Nhược đi Hòn Vọng Sen chờ người nhà họ Trình đến, chốc sau một nội thị báo rằng thiếu phu nhân nhà họ Trình đã vào phủ.


“Là Tề Đan Hà…” Tề Vân Nhược hơi bất ngờ, nhưng chỉ chốc lát y đã hiểu. Trình Lăng Quân là con một của Trình Văn Kiệt, loại chuyện thế này để Trình Văn Kiệt ra mặt không hay, chỉ phái một quản gia tới thì quá không nể nang phủ Thái tử, cho con dâu lấy lý do thăm hỏi anh lớn để ghé qua thật sự là hợp nhất.


Lần lần nhất gặp Tề Đan Hà đã là chuyện xảy ra rất lâu, khi ấy cô ta mới được cưới gả không lâu, gương mặt còn mang vẻ hồng hào đắc chí, ăn diện, mang mặc đều tinh tế. Cô ta luôn duyên dáng yểu điệu, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp, hay vô tình làm lộ móng tay sơn đỏ dưới cổ tay áo. Mà lúc này khi y gặp lại Tề Đan Hà, rõ ràng vẫn là cô gái mười chín, thế nhưng trên khuôn mặt đã có sầu khổ lẫn bi thương. Y để ý thấy cô ta cầm một hộp gỗ trong tay, đôi tay chẳng còn được quan tâm chăm sóc, không còn thon mảnh như đã từng.


Cô cúi mặt bước vào, phúc thân: “Thiếp kính chào huynh trưởng.”
Y sững sờ: “Ngươi đứng dậy đi, mời rồi.”
“… Vâng.”


Tề Vân Nhược sai người dâng trà, biểu cảm của Tề Đan Hà quá mất tự nhiên nhưng y không thấy. Sau khi tỳ nữ dâng trà đi xuống, Tề Đan Hà lại đứng lên, thình lình quỳ xuống trước Tề Vân Nhược, hai tay nâng hộp gỗ kia lên, giọng run run: “Đây là … là đồ mẫu thân huynh trưởng để lại, trước đây thiếp không hề biết…”


Tề Vân Nhược hỏi: “Phu nhân nói cho ngươi nghe à?”
Cô nhìn Tề Vân Nhược bằng ánh mắt bối rối.


Y thở dài một tiếng, mở hộp ra, bên trong có mấy món trang sức và đồ ngọc. Thậm chí y còn hiểu được lý do Triệu phu nhân nói cho Tề Đan Hà biết, chắc là muốn mình giận chó đánh mèo với Tề Đan Hà.”


Tề Vân Nhược đóng hộp lại, cười nói: “Đứng lên đi, lúc ngươi thành thân ta cũng chẳng cho ngươi thứ gì, mấy thứ này xem như ta thêm đồ cưới cho ngươi. Ngồi xuống rồi nói cho ta nghe chuyện cô nữ Thám Tử nước Tân Nguyên quốc kia.”


Nội tâm Tề Đan Hà đương nhiên vừa khiếp sợ vừa kinh ngạc. Cô ta đối xử không tốt với Tề Vân Nhược, khi còn trong phủ chưa từng xem y như anh lớn mà đối xử. Cô ta là con gái Tử Dương Bá yêu thương, sau này được gả cho con trai trưởng đại quan nhị phẩm, cuộc sống suông sẻ. Bởi vì chuyện mẹ ruột nên cô ta giận chó đánh mèo với Tề Vân Nhược, hận y! Thấy y sống không tốt thì cô ta mới vui sướng … Sau khi Trình Lăng Quân xảy ra chuyện, bản thân cũng chẳng thể dựa dẫm nhà mẹ ruột, cha chồng bảo cô đến xin xỏ người cô xem là kẻ địch. Mà lúc này mẹ cả – bà Triệu lại đưa tin nói Tề Vân Nhược cũng là người ghi thù, cho dù khi đó Tề Nghê Quần vẫn là Thuần Vương phi, y cũng dám đòi di vật của mẹ mình, đừng nói chi cô ta – một người phụ nữ không phẩm cấp, chồng còn ngồi tù…


Y thản nhiên: “Ngươi đừng nghĩ ta là người công tâm, không phải ai ta cũng tha thứ được. Chỉ là giữa ngươi và ta, thật sự không tính là kẻ thù. Những năm chúng ta ở phủ Tử Dương Bá, lúc ta rời đi ngươi mới mười bốn, một cô nhóc mười bốn tuổi sao sẽ kết thù sâu hận lớn với người ta.”


Tề Đan Hà run run gật đầu.
Y trả lại đồ cho cô: “Khi nào thì cô kia quen được Trình Lăng Quân? Trình Lăng Quân nạp thiếp vào thời gian nào?”


Cô đáp: “Đã được nửa năm rồi, chỉ có điều thiếp không thích ả… Không sợ huynh trưởng cười chê chứ, thiếp thường soi mói lỗi của ả khi còn trong phủ, nhưng chẳng phát hiện chút gì. Chỗ cha chồng không phải ai cũng vào được, nếu không phải người Bộ Hình tới bắt người, cả thiếp cũng không dám tin ả là thám tử.”


Tề Vân Nhược gật đầu, hỏi: “Rốt cuộc phủ Thượng thư đã mất thứ gì?”
“Chẳng mất thứ gì cả! Huynh trưởng, nhưng chỗ nào trong Bộ Hộ bị thâm hụt ả lại rõ như lòng bàn tay, còn bảo là đã nghe lén lúc cha chồng và chồng nói chuyện với nhau! Khi này Bộ Hộ mới bắt chồng đi!”


“Nói vậy hẳn là có người phía trên nắm rõ hoạt động của Bộ Hộ, truyền tin cho ả. Chỉ cần chứng minh những tin cơ mật ấy không phải do ả thám thính từ chỗ Trình Lăng Quân, Trình Lăng Quân sẽ không bị giam nữa.”
“Thiếp nghe nói ả ta rất cứng mồm cứng miệng, chẳng chịu khai gì.”


Y suy nghĩ: “Vì là con cái nhà lành, ả không thể lẻ loi đơn độc. Ả không có thân nhân nào sao?”
“Người nhà ả trốn rồi…”
Y chau mày: “Rời kinh rồi à?”


Cô lắc đầu: “Này thì không thể, kinh thành đã bị giới nghiêm từ lâu. Có nhiều người từng tiếp xúc với gia đình này, nhưng không tr.a ra vấn đề nào.”
“Đúng vậy, làm thám tử, không thể chỉ cần tr.a cả gia đình là vạch trần được tất cả.”
Bộ Hộ, thiếp nhà họ Trình … Dung Vương.


Y lẩm bẩm: “Có đánh ch.ết Tô Viễn cũng không khai ra là Dung Vương sai khiến. Ta đoán … thực ra những thám tử đó đều được thuộc hạ Dung Vương ghi chép lại.”


Tề Đan Hà im lặng, đây mới là nguyên nhân cha chồng cô không thể ra mặt. Một Cảnh Vương, một Dung Vương, chỉ cần Hoàng thượng chưa bãi phong hiệu của họ, Bộ Hình cũng không cách nào tr.a tới họ, cứ như thế … Trình Lăng Quân rơi vào cục diện ch.ết.


“Ta biết rồi, chuyện này, có lẽ xuất phát từ tay hai vị Vương gia. Cảnh Vương giám sát Bộ Hộ vài tháng, có thể giấu Thượng thư Trình rút ra một số tiền đáng kể như vậy, gã đã sắp xếp không ít trong Bộ Hộ … Cảnh Vương dùng nhiều tiền như vậy vào việc gì?” Tề Vân Nhược nhớ lại, gã bận cứu trợ thiên tai hết nửa năm, tiền bạc cứu trợ biến động, khi này có rất nhiều cơ hội để gian lận. Sau đó Cảnh Vương và Dung Vương bắt đầu liên lạc…


Tề Vân Nhược nói: “Chuyện này chắc sẽ tr.a từ Giang Nam, tr.a xét họ Xà…”


Tề Đan Hà bối rối: “Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ để chồng thiếp trong lao vậy? Huynh trưởng … nhà lao Bộ Hình đều để giam loại người phạm pháp, chồng thiếp chỉ là thư sinh đọc sách, căn bản không chịu nổi ẩm thấp nơi đó.”


Y nhìn cô ta, không khỏi nghĩ. Cô ta lo lắng cho chồng như vậy, nhưng Trình Lăng Quân nạp thiếp lại không quan tâm thể diện của cô ta, bởi vì háo sắc gây chuyện, vẫn cần Tề Đan Hà thu dọn. Tề Vân Nhược nói: “Ta thấy cô ả đã bị ghi nhận là thám tử rồi, lời của ả không thể tin hoàn toàn, trừ cái này ra cũng không có chứng cứ nào nói lên Trình Lăng Quân sai ở đâu. Để ta hỏi Vương … Thái tử xem Người có thể để ý tới Bộ hình chút không, nhanh chóng thả Trình Lăng Quân.”


Tề Đan Hà quỳ trên đất, cảm kích: “Thiếp cảm tạ huynh trưởng, cảm tạ Thái tử điện hạ.”
“Ừm…” Tề Vân Nhược cười cười: “Ngươi mau đứng lên đi. Nếu Trình Lăng Quân có được thả, ngươi phải nhớ kỹ, nói hắn sau này hãy sống yên ổn.”
Cô rưng rưng gật đầu.


Y cho người tiễn Tề Đan Hà ra ngoài, đứng dõi theo bóng dáng xa dần của cô ta. Y trở về viện Mặc Liên, kể lại cuộc đối thoại giữa mình và Tề Đan Hà.


Lý Sâm gật đầu: “Đúng là thả được, trước đây ta có gặp Trình Lăng Quân, gã không có gan móc nối với giặc. Chỉ có cái vỏ bọc văn nhân, thích con gái yếu đuối nhưng lại khinh thường họ, cho rằng phụ nữ rất vô dụng.” Dứt lời, hắn viết cho y một mảnh giấy: “Bây giờ cho gã một bài học, khiến gã phải nhớ kỹ.”


Y mỉm cười: “Vương … Thái tử gia, bây giờ cụ Âu Dương còn ở Giang Nam, có thể để ông ấy tr.a xem Cảnh Vương chuyển số tiền đó đi đâu không?”


Vẻ mặt Lý Sâm cũng trở nên nặng nề, hắn nhắm mắt suy nghĩ: “Cảnh Vương có rất nhiều sắp xếp trong ngoài kinh thành, không chỉ mỗi Giang Nam, các nơi khác cũng có người của gã.”
“Vậy phải làm sao?”
Hắn thản nhiên: “Giờ ta không thiếu thời gian, từ từ tới, tr.a từng người một là được.”


Sau khi Tề Nghê Quần sinh bệnh, đã nới lỏng quản thúc với hậu viện. Y không thể không để tâm, bắt đầu quản lý nơi đây. Tới bây giờ, Tề Nghê Quần mất, y do dự đôi phần, không biết có nên đề cử ai ra giúp quản lý hậu viện không.


Trong lòng y cũng thấp thoáng nỗi lo, không biết Hoàng thượng có chỉ định một Thái tử phi tới phủ Thái tử không.


Lý Sâm nghe y nói xong, buồn cười bảo: “Hoàng thượng dù muốn chỉ định hôn phối cũng phải chờ ta qua một năm tang vợ…” Thấy sắc mặt y khá tệ, nghĩ ra rốt cuộc y đang lo điều gì, hắn bèn kéo luôn người ta vào lòng: “Đừng lo nữa, ta sẽ không lấy thêm vợ đâu.”


Giọng y buồn buồn: “Nhưng nếu Hoàng thượng nhất quyết muốn định ra cho Người một chính thê, thì Người làm thế nào đây…”
Lý Sâm im lặng một lúc, cúi đầu thì thầm mấy câu bên tai Tề Vân Nhược.
“Thật?!” Tề Vân Nhược trợn mắt


Lý Sâm đáp: “Ừm… không khác mấy…” Thần sắc hắn thường thường, thế nhưng y càng nghĩ càng rầu.
Hắn thò tay ra bẹo mặt y. Y chả cần nghĩ đã hất văng tay hắn, chờ khi nhận ra mình vừa làm gì thì thình lình sững người, len lén ngẩng đầu nhìn phản ứng của ai kia.


Hắn thì lại bị phản ứng của y chọc cười, lại thò tay ra lần nữa, vờ giận: “Gan em to nhỉ, cả đương kim Thái tử cũng dám đánh.”
“Sao Người có thể vô lo thế!”  – y hỏi.
“Việc đã tới nước này ta cũng chẳng có gì để lo.”


Y ngồi kế bên, im lặng. Cảm xúc của y đối với từ “phụ thân” quá phức tạp, từ trông mong, sùng kính thuở nhỏ, đến khi tan vỡ hi vọng ở tuổi thiếu niên, y đã coi Tử Dương Bá Tề Túc Tiêu thành người dưng. Rồi sau đó trãi bày ân oán giữa mẹ ruột Thuỷ Linh Lung và ông ta, y bắt đầu hận ông ta. Đến giờ phút này thì y không muốn tốn thì giờ trên người người dưng là ổng nữa.


Nhưng Vương gia thì sao? Có lẽ người nhà trời thật sự chẳng có bao nhiêu tình thân. Hoàng thượng có rất nhiều con trai, năm này rồi năm tới vẫn có đống người đủ mười lăm có thể rời cung nhận phong vương. Con trai nhỏ nhất của ông mới hai tuổi, và ông còn có vô số con gái…


Lý Sâm từ tốn kể: “Khi sinh ra ta, quan hệ giữa phụ hoàng và tổ mẫu bắt đầu chuyển xấu. Tuy tổ mẫu trả lại quyền lực cho phụ hoàng, nhưng phụ hoàng vẫn giữ sự kiêng dè với tổ mẫu trong lòng. Ta sống tại cung Từ An, chẳng được mấy dịp gặp phụ hoàng như người khác. Còn giữa mẫu hậu và tổ mẫu đã đến mức giương cung tuốt kiếm, mẫu hậu thà cáo ốm cũng không chịu thỉnh an tổ mẫu.”


Tề Vân Nhược tựa vào hắn, lẳng lặng ôm hắn.
“Ta trở lại bên cạnh mẫu hậu, bề ngoài mẫu hậu hiền hoà với ta, lại thầm yêu cầm tứ đệ làm gì cũng phải vượt ta… phụ hoàng thì lo tổ mẫu sẽ lợi dụng ta để đoạt quyền. Mấy năm trước ta ở Bộ Hộ, chẳng nắm được bao nhiêu quyền hành.”


Y nói: “Thật ra em thấy Lam Thái hậu không hề quan tâm quyền thế.”


“Đúng, tổ mẫu không để bụng những thứ đó. Trước kia ta hay nghe bà kể, hồi trẻ, cả ngày bà bận đấu đá với các thần tử, lơ là phụ hoàng, làm phụ hoàng cảm thấy bà là người trầm mê tranh đấu triều chính. Lúc đó Ngoại tổ phụ ta là Chu thái phó chịu trách nhiệm giáo dục phụ hoàng, thường xuyên nói dăm ba câu như tổ mẫu ôm đồm quyền hành, bảo phụ hoàng tự mình chấp chính sớm đi. Lâu dần phụ hoàng bắt đầu sinh ra oán giận tổ mẫu.”


Lòng y thấy phức tạp: “Có lẽ hiện giờ Hoàng thượng đã hiểu…”
Lý Sâm cười lắc đầu, không nói gì.


Cuối cùng Tề Vân Nhược vẫn không nói về chuyện để phi thiếp nào quản lý nhà trong, tiếp tục tự mình quản. Có hôm đang đi trên đường, y bỗng dưng nghĩ, sau này Vương gia đăng cơ, mình sẽ được đặt ở vị trí nào?


Nói thế nào thì vương phủ cũng là nhà riêng, là lãnh địa của Vương gia, Vương gia có thể phân vương phủ ra viện trong viện ngoài, viện trong sắp xếp thê thiếp ở, viện ngoài mời phụ tá lưu trú. Địa vị của Tề Vân Nhược có thể tăng lên liên tục dựa theo sự yêu thích của Lý Sâm, dù cho không có chức quan Trưởng sử, y cũng có thể tự nhiên đi lại khắp nơi trong vương phủ.


Nhưng nếu Vương gia thành Hoàng thượng, thì không thể đem hoàng cung ra đánh đồng với nhà riêng của hắn … Mỗi một góc trong hoàng cung đều bị người ta dòm ngó. Hoàng thượng mới là người không có sự riêng tư nhất trên đời này.


Vài năm trước, lúc Tề Vân Nhược vào phủ Thuần Vương, y chỉ là một thiếu niên mười lăm, dáng dấp nhỏ xinh, còn có thể xếp y vào trong hàng luyến đồng. Hiện tại y đã gần trưởng thành, tuy không có vóc người cao gầy như Lý Sâm, nhìn sơ qua cũng đã là thanh niên phong độ hiên ngang, bản thân có chức quan ngũ phẩm, địa vị chẳng thấp… ( luyến đồng có nghĩa là nam thanh niên trẻ làm bạn tình cho người đồng giới)


Đây là lần đầu tiên Tề Vân Nhược nghĩ đến vấn đề như vậy, nhưng vấn đề này đã bị y bác bỏ một cách nhanh chóng.


Y vẫn luôn hy vọng Vương gia có thể bước lên cái vị trí cao nhất đó, y cảm thấy Vương gia có năng lực trở thành đế vương, y cũng một lòng hiến hết năng lực và trí tuệ ít ỏi của mình cho Người… Sau đó thì sao? Sau này y sẽ thế nào? Tề Vân Nhược hốt hoảng. Y nhớ tới Quý Hoàn, nhớ tới Dung Tam Nương… Quý huynh đã thấu hiểu toàn bộ từ lâu, ngay từ đầu anh ấy đã biết mình phải đi, cho tới giờ cũng không nghĩ sẽ mãi mãi ở lại. Dung Tam Nương nói với mình, đến khi Vương gia thành Thái tử, mình hãy rời xa Người…


Nhưng rời đi rồi, mình có thể đi đâu?


Bởi vì Tề Vân Nhược gặp được Vương gia, mới trở thành dáng hình hiện tại, trở thành Tề Ngọc Trạch, trở thành Tề Trưởng sử đối đầu năm trăm quân chẳng nao núng. Nếu lúc trước không bị đưa tới phủ Thuần Vương làm của hồi môn, y sẽ mai một sâu bên trong sân nhà kia cho đến ch.ết ch.ết — Tề Túc Tiêu sẽ cho y một chén cơm ăn, cho y cưới một cô vợ của một hộ nhỏ, sau đó y sẽ sống cả đời bình thản như thế.


Tề Vân Nhược phát hiện, chắn ngang giữa y và Vương gia là một rãnh trời.
Mình sẽ biến thành một đại nịnh thần ư? Sẽ bị ghi tên truyền lại trong sách sử gian nịnh ư? Tựa như Đổng Hiền và Di Tử Hà. Không ấy về sau mình từ quan không làm nữa … Trên đường về y cứ miên man nghĩ, lòng đầy đắng chát.


Sau này Vương gia làm Hoàng thượng, cuối cùng sẽ có Hoàng hậu, phụ trách dạy dỗ con cái hắn, phụ trách làm mẫu nghi thiên hạ. Hội, tết, nàng ta sẽ bước đi bên cạnh Vương gia, được vạn dân cúi lạy.
“Tề đại nhân, sao ngài còn ở đây, Vương gia tìm ngài đã lâu rồi đấy.”


Tề Vân Nhược ngẩng đầu, nhận ra là Lục Lam. Y gật đầu, đứng lên khỏi bồn hoa, vỗ vỗ đất trên người, theo cô ấy trở về viện Mặc Liên.
“Đại nhân, ngài từ hậu viện về sao lâu vậy?”
Tề Vân Nhược thờ ơ đáp: “Suy nghĩ chút chuyện nên quên mất thời gian.”


Về tới viện Mặc Liên mới phát hiện thời gian đi dài quá, giờ này đã bày cơm nước xong xuôi, không biết Vương gia đã chờ mình bao lâu rồi. Tề Vân Nhược gượng cười, rửa tay bên cạnh Lý Sâm.
Lý Sâm hỏi: “Hôm nay nhiều việc lắm hả?”


“Đâu có, em thấy phong cảnh hoa viên khá đẹp, ngồi đó một hồi quên mất giờ giấc.”
Hắn không nói nhiều, gắp món cho y: “Đậu hủ sốt cà này khá ngon, em nếm thử đi.”
“Ơ, dạ cảm ơn Vương gia…” Tề Vân Nhược lấy ăn.
Nghe y vẫn gọi sai như cũ, hắn cười lắc đầu.


Tề Vân Nhược giấu rất tốt, tận nhiều ngày sau Lý Sâm mới phát hiện y giấu tâm sự. Tề Vân Nhược không biểu hiện ra mặt, chỉ thỉnh thoảng thẫn thờ không biết đang suy tư gì, cho nên Lý Sâm không phát hiện ra ngay từ đầu. Hơn nữa, sau khi hắn phát hiện cũng không sốt ruột hỏi nguyên do, hắn thấy Tiểu Tề đã không muốn nói, tất nhiên có lý do của y, có lẽ không lâu nữa y sẽ bằng lòng mở lời.


Chỉ là, hắn đợi hoài, đợi cho đến một ngày trong cung báo tin xấu, thế mà vẫn chưa hiểu được sự lo âu của Tề Vân Nhược.


Ngày gần hè, vừa hay hôm ấy Tề Vân Nhược chưa ngủ say nhưng lại quay lưng lại với Lý Sâm để băn khoăn suy nghĩ. Bỗng dưng cả hai nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, rồi sau đó vang lên tiếng gõ cửa. Sắc mặt Lý Sâm chùng xuống, bèn đứng lên mặc quần áo.


“Vương gia… có thể là…” Mặt mày y trắng bệt.
Hắn đáp: “Em cứ bảo vệ Vương phủ tốt đi, chớ để người ta nhiều chuyện.”
Tề Vân Nhược bình tĩnh gật đầu.
Hắn hít sâu một hơi, ôm chầm y.
Nước mắt y bỗng dưng tuôn ra, Lý Sâm cười hỏi: “Sao thế?”


Y lắc đầu: “Vương gia, em ở đây chờ Người về.”
“Ừm.”


Lý Sâm dẫn người vào cung, Tề Vân Nhược ngồi trong bóng tối một mình rất lâu mới đứng dậy. Y không ngủ tiếp mà lặng lẽ chờ bình minh lên. Bầu không khí trong Vương phủ căng thẳng hơn nhiều so với trước đây, bọn tôi tớ đi đứng đều cẩn thận, dè dặt.


Khi này cách trời sáng hãy còn rất sớm, đồng hồ cát đã hiển thị đến canh năm (3h.am), Túc Cát tiến vào nói: “Kinh Thành giới nghiêm rồi”.
Tề Vân Nhược gật đầu, y đi ra ngoài cửa, thì thầm: “Ba vạn tiếng chuông chùa, không biết khi nào mới đánh xong.”






Truyện liên quan