Chương 17
CHƯƠNG 17– Lao ngục tai ương
Huyết sắc dần thối lui khỏi gương mặt của Hoa Phi Thất. Khuôn mặt tái nhợt khiến Mông Nghi vô cùng lo lắng.
Tiêu mỹ nhân là ai? Là tú bà của Xuân Phong Lâu, có sóng gió nào mà chưa thấy qua? Am hiểu nhất là sát ngôn quan sắc (thăm dó ý tứ qua lời nói và sắc mặt), nàng thấy sắc mặt Hoa Phi Thất đột biến, trong lòng nhất thời minh bạch hắn đang cố kỵ chuyện gì.
“Ngươi xác định đêm đó Mông Nghi thật sự ở cùng ngươi?”
Hoa Phi Thất cả người run lên. Không thể thừa nhận, một khi thừa nhận Mông Nghi sẽ lập tức chịu tử hình. Thế nhưng nếu không thừa nhận, chịu tội trộm cướp…Hiện tại tới không được mà lui cũng không xong.
Sự trầm mặc của Hoa Phi Thất càng làm cho Tiêu mỹ nhân đác ý, đồng thời ngực cũng nỗi lên chua xót. Hôm nay đối với Tiêu mỹ nhân mà nói là một ván cá cược. Nàng nghĩ thật lâu mới quyết định thực hiên kiến nghị của Ân Phượng Trử, mô phỏng chuyện cướp dâu được truyền miệng trong dân gian từ xưa đến nay. Nàng đánh cược, đánh cược Hoa Phi Thất không tình nguyện chấp nhận hôn sự này; đánh cược tình cảm Hoa Phi Thất dành cho nàng; lựa chọn như vương tử giải cứu tình nhân trong truyền thuyết. Nàng vốn nghĩ rằng sau khi Mông Nghi bị bắt, Hoa Phi Thất sẽ vui sướng mà chạy về hướng nàng. Dù thủ đoạn chẳng thơm tho gì, nhưng nàng nghĩ Hoa Phi Thất sẽ tha thứ.
Ai biết, nàng cư nhiên thua thê thảm như vậy.
Một phen hảo tâm đổi lại ánh mắt lạnh băng. Trong lòng Hoa Phi Thất, nàng còn kém cả một tên man di phương bắc thấp kém, ba năm ái mộ cư nhiên so ra còn không bằng mấy tháng. Trái tim Tiêu mỹ nhân băng giá tượng như mùa đông.
Không!
Tiêu mỹ nhân nắm chặt nắm tay.
Thân thân nhất định là bị làm cho mờ mắt, hắn không muốn rời xa Mông Nghi là vì “tình huốn xử nam”. Ân Phượng Trử nói đúng, chỉ cần tên man di ghê tởm này tiêu thất, thân thân nhất định trở lại bên cạnh ta!
Tâm Tiêu mỹ nhân càng thêm cứng rắn. Nàng thúc giục quan sai mau chóng đưa Mông Nghi đến nha môn.
Hoa Phi Thất khó có thể chấp nhận mà trừng mắt nhìn Tiêu mỹ nhân, lần đầu tiên hắn nghĩ khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành này lại ghê tởm như vậy. Đầu óc cấp tốc chuyển động, hắn bức bách chính mình nhanh nhanh nghĩ ra phương pháp giải quyết.
Mông Nghi từ nãy đến giờ vẫn trầm mặc không đành lòng nhìn Hoa Phi Thất khó xử, cũng không đành lòng rời xa thê nhi, ngực nảy ra chủ ý. Y trừng mắt hổ, đẩy ra hai quan sai. Đan điền hồi chuyển, toàn thân nhất thời tràn đầy chân khí, đầu khớp phát ra âm thanh giòn tan như tiếng pháo nổ. Mọi người có mặt kinh ngạc lui lại, quan sai vây quanh nhận biết tình thế, cảnh giác Mông Nghi sẽ gây khó dễ. Tình hình hết sức căng thẳng.
“Mông Nghi!” Hoa Phi Thất quát.
Mông Nghi sửng sốt, khó hiểu dừng lại nhìn Hoa Phi Thất.
“Không thể liên lụy Cửu Chương và Tương Tương.” Hoa Phi Thất giải thích, Mông Nghi thay đổi sắc mặt, thật lỗ mãng, suýt chút nữa là hại đến hai người vô tội.
“Quan gia.” Hoa Phi Thất khôi phục lãnh tĩnh, hắn hướng trướng phòng (nhân viên phòng thu chi) ra hiệu, trướng phòng lập tức tiến lên, thần sắc dấu diếm đứng cạnh đầu lĩnh quan sai, len lén đưa một thỏi bạc vào tay gã.
“Mong các người chậm rãi, nhượng phu quân ta thay đổi xiêm y. Ngươi xem, vận hỉ phục mà đến nha môn thật không hợp…”
“Chuyện này…”
Nghĩ đến thỏi bạc trong tay, quan sai có chút do dự.
“Không được, lập tức dẫn y đi, nếu phạm nhân chạy trốn, ngươi nghĩ tri phủ đại nhân sẽ tha tội cho ngươi sao!” Tiêu mỹ nhân nghe vậy lập tức la lối om sòm.
“Pháp lý bất ngại nhân tình, quan gia chúng ta vừa mới…thỉnh cấp chút thời gian.” Hoa Phi Thất tiếp tục ra hiệu, trướng phòng lại nhét thêm một thỏi bạc vào tay quan sai “Nếu quan gia lo lắng, có thể theo chúng ta đến cửa phòng đợi.” Hoa Phi Thất bảo chứng, viền mắt ướt át như thể sắp chảy xuống nước mắt.
Người chung quanh cũng bắt đầu ồn ào, giúp đỡ Hoa Phi Thất thuyết phục quan sai. Vài lão nhân đức cao vọng trọng cũng tiến lên khẩn cầu.
Dưới lời khẩn cầu kêu gọi của mọi người, tiếng nói của Tiêu mỹ nhân có vẻ không quan trọng gì.
Đầu lĩnh quan sai suy nghĩ một chút liền đáp ứng. Thu hồi thiết liên (xích sắt) cho phép Mông Nghi trở về phòng thay y phục.
Trong phòng, hỉ chúc (đèn cầy vào ngày cưới) yên lặng thiêu đốt, từng giọt nến đỏ chảy xuống như ai thán một đội phu thê sắp phải chia lìa.
Mông Nghi cũng không vội thay hỉ phục, y ngồi trên giường vuốt ve lên hỉ bị (trải giường) đỏ thẫm thêu hình uyên ương hỉ thúy (uyên ương nghịch nước), nhìn hai chén rượu nạm vàng chạm hoa trên bàn mà rơi vào trầm tư. Hoa phụ Hoa mẫu hứa hôn, trù bị việc hôn nhân, thú Tiểu Hoa, bái đường thành thân, Tiêu mỹ nhân đến phá hoại. Tất cả tựa như một giấc mộng, Mông Nghi nghĩ nếu là đang trong mộng, y muốn nhanh chóng tỉnh lại.
“Mông Nghi…” Hoa Phi Thất than nhẹ. Mông Nghi ngây ngốc bên giường có vẻ thật yếu đuối, hắn yêu thương. Kết quả như vậy, hắn chưa từng cảm thấy tiếc nuối…
Hoa Phi Thất cầm lấy rượu giao bôi trên bàn, yên lặng đưa đến bên môi Mông Nghi. Mông Nghi ngửa đầu, dòng chất lỏng ấm nóng tràn vào yết hầu. Y đột nhiên đè lại Hoa Phi Thất, hung hăng hôn lên môi hắn, đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng khai thác lãnh địa, lời lẽ dây dưa không rõ.
Rời ra, một sợi chỉ bạc nhẹ nhàng đọng lại bên môi hai người.
“Mông Nghi, ta sẽ nghĩ biện pháp. Hoa Phi Thất ta cũng không phải kẻ để người khác khi dễ.” Hoa Phi Thất ôm đầu Mông Nghi, chăm chú nói.
“Ta có thể thấy hài tử ra đời chứ?” Vành mắt Mông Nghi ửng hồng, trong lòng có chút hoang mang, nếu như không thể, y sẽ vượt ngục.
“Có thể.” Hoa Phi Thất khẳng định, đưa thân thể cao lớn của phu quân ôm vào trong ngực.