Chương 15
Tangất đi rất lâu sau đó, ta dường như trở về với thân phận Nguyễn Dân ngàytrước, ta ngắm mình trước cái gương rất to ở trong phòng ngủ màu xanh ngọc bích.Thật lâu lắm rồi ta mới có thể được ngắm nhìn được ngũ quan tinh tế, nét đẹpthanh xuân tuyệt hảo này. Ta đang mặc bộ lễ phục đẹp nhất nhìn lại vô cùng anhtuấn. Ta đi xuống nhà, thấy người đi đi lại lại rất nhiều, ta hỏi nhưng khôngai trả lời, dường như họ không nhìn thấy ta, họ không còn coi ta là cậu chủ nhànày nữa. Ta vừa đi vừa gọi to:
- Trương quản gia, người ở đâu…
Ta đi dọc xuốngphòng khách thấy mẹ ta đang ôm gì của ta khóc nức nở, tất cả đều trang trí bằngmàu đen trắng vô cùng tang thương. Ta nhìn thấy cha ta cầm tờ giấy rất nhỏ, mặtgục xuống khóc nấc lên. Ta lại gần, nhìn thấy bức thư mà ta đã viết cách đâyrất nhiều năm, trong thư ngày đó ta nói ta yêu cha yêu mẹ lắm, ta không muốn đihọc, ta muốn cha ta ngày ngày dẫn ta đi chơi, mẹ ta ngày ngày nấu cho ta món ănngon. Ta nhận ra rằng tất cả chỉ là một giấc mộng, ta là hồn ma và đây là đámtang của ta. Ta nhìn thấy ảnh ta nghi ngút khói hương, lòng quặn lại, vậy làmọi sợi dây níu kéo ta với thế giới này đã mất. Rồi thân hình ta lùi, xa dần xadần, tiếng khóc của họ cũng nhỏ dần, nhưng bất chợt cha ta gọi rất lớn:
- Dân nhi
Ta giật mình tỉnh dậy. Ta thấy mình đang nằmtrên giường, xung quanh không có ai. Ta nghĩ có phải ta lại xuyên không, ta đưatay lên ngực xem lần này ta có phải làm thân nữ nhi nữa không. Đôi chút thấtvọng, ta thấy giọng của một bé gái cất lên, ngạc nhiên và lạ lẫm:
- Tỷ tỷ đang làm gì vậy?
Ta chợt nhìn thấy hành động cùa mình thật kìquái, nhất là trước mắt bé gái bất ngờ xuất hiện như thế này. Ta dịu dàng nhìnnó:
- Có nhiều lúc có nhiều thứ rất dễ rơi nha.
Cô bé đó nhảy chân sao vào giường, tay chốngcằm nhìn ta, mắt ánh lên tia vui vẻ:
- Tỷ tỷ tình dậy thật may a, ngoài cổng có một huynh ngày nàocũng ngó vào nhìn xem tỷ tỉnh chưa. Cha ta đuổi mãi không được a, còn nói takhông được đến gần, còn nói huynh ấy không phải là người tốt. Nhưng huynh ấythật sự, haizzz...rất đẹp.
Tâm tình của một côbé mới biết rung động thật là đáng yêu…Ta nhất thời chưa nghĩ đến ai, rồi chợtnhớ ra mình đã thoát khỏi bờ sông như thế nào, mặt ta đen lại, đôi mắt đầy sátkhí, cô bé sợ hãi nói:
- Tỷ tỷ lại sốt aaa, nương ơi, cha ơi, tỷ tỷ lại sốt rồi…
- Sao tiểu Thương Gia tỉnh rồi ah…
Ta thấy một thân hình bay vút vào trongphòng, cô bé sợ hãi chạy vào trong giường nép nép vào ta:
- Ui gia, hái hoa đạo tặc aaa
Hắn cười khổ:
- Tiểu cô nương, không phải a, ta là bạn của tỷ tỷ này…
- Cha ta nói không tin ngươi, ngươi lúc ở bờ sông ngươi đã làmchuyện không phải với tỷ tỷ
- Hắn làm chuyện không phải với ta- Ta nghiến răng hỏi lại
Cô bé thành thật gật đầu – Người này còn ômchặt tỷ tỷ cơ, nhưng lúc đó mẹ ta không cho ta nhìn.
Ta nắm chặt lấy bàn tay, sờ quanh xem câysáo trúc của ta đâu, thì thấy hắn đeo cây sáo ở thắt lưng:
- Ngươi còn trộm cây sáo của ta
- A, hắn còn là ăn trộm nữa ạ…nương ơi, cha ơi có trộm…
- Đừng kêu đừng kêu nữa, ta trả lại cho ngươi là được chứ gì
Hắn vừa nghe thấytiếng của cha cô bé liền chạy vọt ra ngoài đứng trước hàng rào cổng, mắt nhìnvào ngây thơ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Sau một ngày nghỉ ngơi, ta cảmthấy khỏe hẳn, cô bé thì đi với mẹ ra chợ, cha của cô bé thì đi lên rẫy. Ta cảmthấy vô cùng thoải mái, ra sân vặn mình cho đỡ mỏi. Thấy trước cổng, tên MạnhHàn Tâm cũng vặn mình. Ta vặn sang trái, hắn cũng vặn sang trái, ta đứng chạytại chỗ, hắn cũng đứng chạy tại chỗ. Ta thấy quá ngứa mắt chạy lại hỏi hắn:
- Ngươi làm cái trò gì vậy, định bắt chước ta phải không?
- Ấy ấy tiểu Thương Gia cô nương thân thể thật tốt a…tại hạ họctheo cho thân thể giãn gân giãn cốt thôi.
Ta không để ý đến hắn nữa, tập thể dục tiếp,hắn cũng tập theo ta…Ta nhất thời hỏi hắn:
- Ngươi có bị thương không?
- Đạ tạ cô nương chiếu cố, ta tuy thật không bị thương nặngnhưng nằm ở ngoài có gió có sương không được thoải mái như cô nương.
- Tội khi dễ ta không nhẹ đâu
- Vâng, vâng.
Ta dừng việc làm vô nghĩa lại, mở cổng gọihắn vào rót trà, trầm ngâm rồi nói:
- Ngươi có tin tức gì mới không?
- Chỗ này cách xa thượng nguồn, thực sự không có tin tức mới,nhưng xem ra họ không sao, thấy mấy người trong thôn kháo nhau về phản loạn rấtlớn ở núi Đông Chu do họ Dương và Hàn cầm đầu.
- Đông Chu sao? Vậy là họ không sao.
- Muội lo lắng cho hắn sao?
- Một chút đồng cảm thôi.
Hai ta im lặng, đợiđến khi gia đình nhà họ về ta liền giới thiệu với họ rằng đây là bạn của ta.Hắn bình thường theo đuổi ta nhưng ta không thích nên lạnh nhạt với hắn. Hắncàng nghe ta bịa chuyện mắt lại càng đục ngầu. Cha của cô bé đứng dậy vỗ vaihắn cảm khái:
- Tán vợ phải dày mặt.
Ta nghe xong suýt nữa phun nước xuống đất.
Hắn và ta ở lại đâykhông tiện. Nhà người ta không giàu có gì nuôi thêm 2 kẻ ăn bám cũng thêm khókhăn. Trước khi đi, ta cùng tên họ Minh giúp gia đình nhà này xây dựng một hệthống máng nước lên tận rẫy coi như chút bù đắp cho những tháng ngày phiền hàvừa qua. Ta cải trang nam nhi cùng Minh Hàn Tâm trở về nhà. Trên đường đi, tathầm cảm khái, ta quả thật dung mạo tuấn mỹ đi đến đâu các cô nương nhìn ta vớiánh mắt ngưỡng mộ đến đấy. Đi được một đoạn, ta thấy một đám các mỹ nhân thẹnthùng chạy lại, ta vượt mặt đi lên trước tên họ Hàn,rồi ưỡn mặt đầy tự hào. Mộtlúc sau, ta thấy rất đông người sau đó, đẩy ta sang một bên không thương tiếcùn ùn chạy về phía sau ta, vừa chạy vừa hô lớn:
- Đây chẳng phải là Minh công tử hay sao, thật trăm nghe khôngbằng mắt thấy, công tử thấy tiêu sái anh hùng.
- Công tử biết không, hình của công tử nhà nào cũng có aaa, đếnngay cả cáo thị cũng có mặt công tử.
Ta mặc kệ hắn cónhiều người hâm mộ đến đâu, chạy ngay đến cáo thị, ta tưởng rằng tên hoàng đế đótreo cáo thị bắt người hóa ra, hắn còn vô cùng thâm nho, hắn treo cáo thị thôngcáo Minh Hàn Tâm công tử của Minh đại tướng quân được hoàng thượng cử đi làmkhâm sai giúp đỡ bá tánh thiên hạ đồng thời tìm kiếm tình duyên cho mình.
- Sao?- chẳng biết lúc nào hắn đã ở bên cạnh ta- thế này thậtrắc rối, hắn muốn ta có đi cũng không về được hay sao?
Chưa đứng được mộtlúc, ta đã thấy đoàn quân các bà mối chạy nườm nượp đuổi theo, hắn nắm tay tachạy trối ch.ết khiến lồng ngực suýt nữa thì nổ hết ra ngoài. Ta bảo hắn dừnglại, rồi nhanh chân chọn một quán trà, đẩy hắn vào trong, rồi thương lượng vớichủ quán mấy lời làm ăn. Ngay lập tức, chủ quán mời Minh công tử lên phòng, sắpxếp cho ta một cái bàn ở ngay cửa ra vào. Hắn thò đầu ra hỏi:
- Muội làm cái gì vậy.
- Muội kiếm tiền thuê nhà.
Một lúc sau ở ngoàiquán có treo biển, Minh công tử kén vợ lệ phí thi là 1 lượng bạc và phải quathẩm định của đệ đệ kết nghĩa của công tử. Ta rung đùi tâm đắc nghĩ, qua baonhiêu nguy hiểm, dây thần kinh kiếm tiền quả thật rất mạnh mẽ a a….Quả thật, takhông nghĩ rằng bản lĩnh của tên họ Minh này lại lớn như thế, chẳng mấy chốc tađã có một lượng bạc kha khá, Minh công tử thì không dám ra ngoài, ngồi lỳ ở bêntrong không ngừng nói xấu ta, ta vừa tuyển vợ vừa hắt xì như bị cảm cúm. Tacũng thỉnh thoảng phá lệ, người nào đút lót cho ta ngân phiếu ta sẽ cho cơ hộiđược gặp Minh công tử bàn chuyện, còn chuyện qua được hay không ta chẳng hứatrước được. Nhưng, tên kia thật sự không biết hợp tác, mấy cái ngân phiếu đóthưa dần vì những người ra khỏi phòng, mắt đều đỏ au như phải chịu đựng mỗi nỗiủy khuất to lớn vô cùng. Đang buôn bán phát tài, đám đông bỗng dãn ra, tiếnghét ra lửa ở đằng sau vang lên:
- Tránh ra cho Du công tử đến, tránh ra tránh ra…
Tên họ Du nhìn ta chằm chằm:
- Ngươi có phải là Minh Hàn Tâm không?
- Tại họ là đệ đệ kết nghĩa của Minh công tử, không biết côngtử có gì chỉ giáo.
Mắt hắn sáng lên, chạy đến nắm chặt tay ta:
- Không biết tên họ Minh đó thế nào, nhưng mới nhìn công tử,trái tim ta dường như muốn nổ tung. Ta yêu công tử
Ta thất kinh lùi xa phía sau, giằng tay ra,giọng run run:
- Ngươi là một kẻ đoạn tụ
- Ta nguyện đoạn tụ vì ngươi, người đâu đón công tử này về phủ.
- Dừng tay- Minh Hàn Tâm phóng ra- ngươi không thể dẫn người nàyvề.
Mắt tên họ Du sáng rỡ hơn:
- Ta lại trúng sét lần hai, người đâu dẫn cả hai về cho ta
Khung cảnh trở lênhỗn loạn, mấy tên du côn đó xông vào định bắt ta và Minh Hàn Tâm, nhưng võ côngcũng chỉ hạng xoàng, chẳng mấy chốc bị nằm bẹp xuống dưới chân. Nhưng tên họ Duđã vòng ra sau bắt lấy ta, hắn hò hét:
- Dừng tay lại không ta sẽ không khách khí với tiểu mỹ nam nàyđâu, dừng tay lại…
- Bỏ hắn xuống…
- Ngươi tự mình trói lại đã…
Minh Hàn Tâm suy nghĩa một lát, rồi tự dùngdây thừng vòng qua tay cho bọn tay chân trói lại. Du công tử ánh mắt nhu nhuậnnhìn chằm chằm vào họ Minh:
- Ngươi và hắn có quan hệ như thế nào mà sẵn sàng hi sinh vìhắn như vậy. Ngươi yêu hắn sao? Nếu người khiến ta cảm động ta có thể tha chocả hai ngươi đi, chung quy lại những kẻ đoạn tụ như chúng ta thật đau khổ a…
Ta và họ Minh giật giật đầu, chẳng ngờ cáitên này thật sự biến thái quá mức, tên họ Minh nhất thời không nói được câu gì,ta liền liến thoắng:
- Phải ta và hắn là đoạn tụ
Tất cả mọi người ở đây đều hét lên:
- Sao cơ?
Ta bình tĩnh nhìn sâu vào mắt Minh Hàn Tâmthốt ra ba tiếng:
- Ta yêu chàng
Rồi hơi quay đầu nói với tên họ Du:
- Ta và chàng biết rằng mối tình đoạn tụ quả thật không đượcdung thứ, ta liền cùng chàng chạy trốn, hoàng thượng muốn tìm chàng nên đànhlàm bảng cáo thị khiến chúng ta ra đi trong dằn vặt.- Ta vừa nói vừa chầm chậmchảy nước mắt- ngươi xem, chúng ta sao phải khổ như vậy.
Tên họ Du cũng sụt sùi theo, nhưng rồi,quyết liệt nói:
- Ngươi lừa ta…
- Ta không lừa ngươi, trái tim ta là thật, người không tin,được, ta ch.ết ở đây cho coi, ta nguyện ch.ết để giữ cho mình tình yêu này cònhơn thấy chàng vì ta sống những ngày tháng không vui vẻ gì- ta rút con dao cấtsẵn ở bao tay định đưa tay lên thì keng một tiếng.
Họ Du ôm chầm lấy ta, nước mắt chảy dài:
- Ta thật sự tìm được tri kỉ, ta sẽ không chia rẽ tình cảm tốtđẹp giữa 2 ngươi nữa, hay đến nơi nào có gió mát trăng thanh sống những thángngày hạnh phúc, rồi thỉnh thoảng về thăm kẻ cô đơn này.
Ta cũng ôm hắn, cũng chấm chấm nước mắt màrằng:
- Du huynh, huynh thật tốt…
- Được rồi thả Minh công tử ra, chúng ta đi thôi, hai ngươi nhớthỉnh thoảng đến thăm ta…
Họ Du chạy lại ôm Minh Hàn Tâm, rất lâukhông muốn buông ra, ta đành thất lễ:
- E hèm, hắn là của ta rồi
- Thất lễ, thất lễ
Tên họ Du vừa đikhỏi, hai chúng ta nhất thời đứng ngây ngốc không biết nói gì, nhưng có một thứđáng sợ hơn rất nhiều, đó là làn sóng các thiếu nữ ở đây. Các thiếu nữ và bàmối xông vào ta đòi lại tiền, chủ quán thì ném ta và Minh Hàn Tâm ra đường, tấtcả tiền bạc đều bị mất sạch. May quá còn một tấm ngân phiếu ta giắt lưng, tađịnh chu mỏ thơm vào tấm ngân phiếu đó thì bị một tiểu cô nương giằng lại, rồilừ mắt nhìn ta. Ta ngẩng mặt lên trời oán thán có gì đau khổ bằng nhìn thấytiền ra đi trước mắt mình.
Hắn nhìn ta như vậy cười rất lớn, rất lớn,hắn nói:
- Ta cũng yêu ngươi…lần sau nhất định đến lượt ta bán ngươi…