Chương 41: Vào chuồng ngựa dòm phu (1)
Trở về sau khi thăm phụ mẫu, Hữu Nhàn lại một lần nữa không thấy mặt hắn trong nhiều ngày.
Tử Ngọc từ chỗ thị nữ khác nghe được tin tức vội vàng về nói cho Hữ Nhàn, thuộc Phong mỗi ngày có thói quen cưỡi ngựa vào sáng sớm.
Sáng ngày hôm đó, Hữu Nhàn tỉnh dậy sớm, thừa dịp lúc Tử Ngọc còn chưa đưa điểm tâm đến, một người ôm tiểu ấm lô, vụng trộm đi vào phòng bên cạnh của mã phòng.
Nàng đã sớm coi rõ ràng cấu tạo của mã phòng rồi, tiểu phòng kế mặt trên còn có một tầng nữa, dùng để chứa cỏ cho ngựa.
Hữu Nhàn đi tới thang nhỏ, thuận thế leo lên trên, cả người ghé vào trên đống cỏ, cũng đem nó phủ lên trên người mình, chỉ lộ ra có mỗi đôi mắt.
Từ nơi này nhìn xuống, có thể thấy hết thảy phía dưới, hơn nữa không dễ bị phát hiện.
Nàng quyết định dùng phương thức này để nhìn hắn một cái, cho thỏa nỗi tương tư.
“Vương gia, sáng nay hàn khí rất đậm, người vẫn muốn cưỡi ngựa sao?”
Tần Tương đi theo phía sau hắn, hỏi.
“Ngự Trì hẳn là chịu được.”
Thuộc Phong lạnh nhạt nói, Ngự Trì là tọa kỵ hắn yêu nhất, đi theo hắn nhiều năm. Nếu hắn xuất chinh, nhất định sẽ mang theo nó.
“Ngự .”
Thuộc Phong tiến vào chuồng, Ngự Trì thân thiết phát ra tiếng kêu trầm thấp, lỗ mũi thở ra nhiệt khí.
“Ngự Trì, đêm qua có khỏe không?”
Thuộc Phong vỗ về lông bờm màu bạc ngăn nắp trên đầu nó, đối đãi thân mật như là bằng hữu của mình.
Hữu Nhàn lẳng lặng theo dõi hắn, hắn tuấn nhan ôn hòa như vậy, thật sự khiến nàng bị mê hoặc .
Nàng thật hâm mộ Ngự Trì, có thể được hắn quan tâm che chở.
Trong nháy mắt, nàng quả thực hi vọng mình biến thành con ngựa.
“Quân cơ xứ Tả đô úy mời ngài đến phủ hắn, thương nghị việc chuẩn bị tìm cách chiến đấu với Bắc phương, Vương gia, đừng quên việc này.”
Tần Tương cẩn thận nói hành trình hôm nay cho Thuộc Phong.
“Ngươi nhớ rõ lã được rồi.”
Thuộc Phong không cho là đúng, quệt quệt khóe môi, không rảnh để ý tới mấy loại chuyện nhỏ nhặt này.
Hắn dẫn Ngự Trì ra chuồng, phi thân lên ngựa, động tác gọn gàng linh hoạt.
Tư thế hiên ngang oai hùng rất nhanh xẹt qua thủy mâu của Hữu Nhàn, thân thể nàng hơi rung động một chút, khiến tấm ván gỗ không rắn chắc dưới thân phát ra tiếng kẽo kẹt.
Hữu Nhàn kinh ngạc che miệng lại, thân thể cương cứng, động cũng không dám.
“Thanh âm gì vậy?”
Hắn quả nhiên khả nghi, nhăn mày lại nói.
Tần Tương cũng quay đầu nhìn nhưng mã phòng rỗng tuếch, hắn không phát hiện có cái gì dị thường.
“Có thể là gió lùa qua cửa phát ra tiếng vang chăng?”
“Ngươi đem cửa khóa cho cẩn thận.”
Thuộc Phong bán tín bán nghi quay đầu lại, giơ roi muốn đi.
Hữu Nhàn như trút được gánh nặng thở ra một hơi, đầu gối hơi gập lại đã muốn run lên, không lường trước được mấy tấm ván gỗ dưới chân đã cũ kĩ, hơn nữa phải chịu thêm sức nặng của Hữu Nhàn, rốt cục duy trì không được, bắt đầu bấp bênh ——
Hữu Nhàn mở to mắt, thân mình lắc lư một trận theo tấm ván gỗ, ngay sau đó” băng” một tiếng vang thật lớn, tấm ván gỗ gãy, Hữu Nhàn thảm thiết ngã thật mạnh xuống mặt đất.
“Mẹ của ta nha!”