Chương 68: Phản kháng
Những người đó chật vật không chịu nổi chạy mất, có thể nói bọn họ đã làm Tiêu Tương Phi phát hỏa, không giống lúc tới thì kiêu ngạo như vậy, lúc đi cùng lúc tới tương phản rõ ràng.
Viên Quân nhìn khuôn mặt giận dữ ngút trời của nàng, càng lộ vẻ hiên ngang mạnh mẽ, khác hoàn toàn với những cô gái nhu nhược tầm thường."Ngươi đừng tức giận, bọn họ chỉ vì một lúc hồ đồ thôi." Hắn an ủi, dù biết lý do này thực không chấp nhận được.
"Là ai đưa họ tới? Là ai xui khiến họ tới?" Tiêu Tương Phi không nghe lời của hắn, ánh mắt lạnh lùng mà xa lạ nhìn thẳng vào hắn.
"Ta không biết." Hắn dĩ nhiên không dám nhìn nàng, không dám nhìn thẳng ánh mắt của nàng, sự tức giận của nàng.
Không biết? Tiêu Tương Phi không phải dễ bỏ qua như vậy, suy nghĩ kĩ càng, nàng liền phát hiện ra, ở cái vương triều này, phàm là người có quyền thế thì bọn họ đều nhằm vào người của Tiêu gia, nhằm vào nàng.
Viên Quân nhìn khuôn mặt đang suy nghĩ của nàng, biết nàng đang hoài nghi, cũng đang suy đoán, hắn không ngăn cản được, nhưng hắn nhất định sẽ bảo vệ nàng.
"Ngươi chắc cũng biết, ta bẻ gãy cánh tay của Tương Phi, hôm nay Thái hậu cũng đã tới, sau đó đám người này cũng tới, không biết lần sau sẽ là ai? Ta - Tiêu Tương phi chưa bao giờ sợ cái gì, ai muốn đối đầu với ta, ai muốn đến tìm ta điều tra, ta theo đến cùng, muốn chơi, liền cùng nhau chơi đi, dù sao ta hiện tại ngứa tay, ngứa chân, rất lâu đã không có loại kích thích trong cuộc sống như vậy, không rèn luyện gì, ta sợ ta thành người tàn phế mất thôi." Giống như là tuyên chiến, hoặc như là hạ quyết tâm, vẻ mặt nàng nhẹ nhàng nói với Viên Quân như không có gì.
Nàng phải phản kích, ai không để cho nàng có một ngày tốt lành, nàng cũng sẽ không để cho đối phương có ngày nào tốt lành. Tất cả không phải nói nàng là người của Tiêu gia sao, không phải nói nàng chính là đại tiểu thư Tiêu Tương Phi của Tiêu gia sao, như vậy nàng liền làm một Tiêu Tương Phi của Tiêu gia như trong mắt họ. Nàng quyết định, bắt đầu từ hôm nay, nàng phải phản kích.
Viên Quân nghe được liền sợ hãi, bị lời của nàng làm sợ tới mức thật lâu không phục hồi lại tinh thần, nàng thật quyết định muốn cùng những người kia đối mặt, sẽ không hề không đếm xỉa đến nữa?
"Ngươi… ngươi đừng như vậy, có thể là bọn họ không biết, sau này bọn họ rồi sẽ biết ngươi không phải là Tiêu gia đại tiểu thư Tiêu Tương Phi kia, ta tin tưởng Hoàng thượng nhất định sẽ bảo vệ ngươi." Hắn nhẹ nhàng nói, không biết như thế nào để trấn an được sự tức giận của nàng.
Tiêu Tương Phi lạnh lùng nhìn hắn một cái, ở trong thế giới của nàng, nguyên tắc sinh tồn chính là, đừng dựa vào bất kì một ai, cầu người không bằng cầu chính mình. Bản thân mình mới chính là chỗ vững chắc nhất để dựa vào.
"Hôm nay cám ơn ngươi thật nhiều." Nàng lạnh nhạt hướng hắn nói lời cám ơn, trong lòng đối với người trong cái vương triều này một chút ấn tượng tốt đều không có.
Viên Quân không nghĩ đến, sau khi mình nhận được tin tức, một lòng một dạ chạy tới cứu nàng, thế nhưng đội lại được thái độ như vậy của nàng, trong tích tắc trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
"Đây là việc ta phải làm, tiểu thư không cần phải khách khí." Hắn hơi hướng nàng chào một cái, cung kính nói.
Tiêu Tương Phi không nói gì, ngược lại lại hướng bên trong tẩm cung đi vào, đi qua bên cạnh Hỉ Nhi mới nói: "Thay ta tiễn Viên đại nhân." Nói xong liền đi vào bên trong.
Đám người Hỉ Nhi liếc nhìn nhau, Hỉ Nhi lúc này mới mang theo bất đắc dĩ đi tiễn Viên Quân ra khỏi tẩm cung.
Tiêu Tương Phi đi tới trong phòng, hướng trên giường lớn nằm xuống, nhắm mắt lại bắt đầu làm rõ tất cả chân tướng, nàng nhất định phải thấy rõ ràng thế cuộc trước mắt, nắm chặt cơ hội, nhất định phải cho bọn họ một đòn phản kích thật mạnh.
Thái hậu có thể tin sao? Theo nàng thì cũng chưa chắc, ở chỗ này, một người để nàng tin tưởng cũng không có, đừng tưởng nàng đã mở miệng gọi Thái hậu một tiếng “cô” là được. Địch trong tối ta ngoài sáng, địch động nàng lại không biết, tất cả thoạt nhìn giống như một màn sương mù khổng lồ, nàng nên xuống tay từ đâu đây?
Không ai biết, Tiêu Tương Phi đang suy nghĩ gì, đám người Hỉ Nhi rất tò mò, không biết tiểu thư hôm nay nói những lời này, sẽ bắt đầu từ đâu?
Nơi nào đó trong Hoàng cung.
"Ngươi nói là nàng nói muốn phản kích? Nàng muốn bắt đầu trả thù?" Một nữ nhân với vẻ cao quý ung dung đang dùng cái miệng anh đào nhỏ nhắn uống từng hớp trong tách trà lài trên tay, lơ đãng nói.
"Đúng vậy." Phía dưới có một nữ tử đang cúi thấp đầu, một mực cung kính nói, làm cho người ta không thấy rõ dung mạo của nàng, nhưng thanh thúy thanh âm dễ nghe làm cho người ta thấy rất quen thuộc.
"Tốt, tốt, rất tốt. Ta chờ chính là giờ khắc này, chờ chính là cái thời điểm này. Ha ha ha, cứ để cho nàng phản kích đi, ta ngược lại muốn nhìn, nàng có thể làm ra những hành động gì." Nữ nhân sang trọng kia cất tiếng cười, giống như đang nhìn một bàn cờ, nhìn một con cờ trong tay đang từng bước từng bước tiến về phía vực sâu vạn trượng.
Nữ tử đang cúi thấp đầu ở phía dưới cũng nở nụ cười, nàng cười rất là vui vẻ, bởi vì tất cả đều đáng giá.
"Chúng ta hãy chờ xem." Nữ nhân sang trọng đang ngồi ở vị trí chủ tọa lại nhấp một ngụm trà, lúc này mới chậm rãi mà nói, mắt sáng như đuốc, hai mắt rất có hồn.