Chương 93: Nhiệm vụ
Editor: Vệ Tử Y
"Tiểu thư, ngài làm sao vậy?" Hỉ Nhi, Thảo Nhi đều đứng ở bên giường lo lắng hỏi, họ ở bên ngoài nghe được nàng la to, hai người bị hù đến nỗi vứt cả việc đang làm chạy vọt vào, đến khi phát hiện Tiêu Tương Phi bị ác mộng nằm ở trên giường thì lúc này mới song song thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Tương Phi ổn định tâm thần, toàn thân đều là mồ hôi, hai cái tay đang nắm thành quả đấm đặt ở bên người, cả người căng cứng.
"Ta không sao, gặp ác mộng." Nàng lau đi mồ hôi trên trán, nặn ra một nụ cười ý bảo mình rất tốt.
Hỉ Nhi vội vàng cầm một cái khăn tới, vạch đám tóc mái trên trán nàng lau mồ hôi, sau đó lo lắng hỏi: "Tiểu thư, đang tốt đẹp sao lại mơ thấy ác mộng."
Nàng lắc đầu, giọng nói lơ đãng: "Không có gì, chỉ là mơ thấy Uyển Nhi." Nói xong, nàng từ trên giường ngồi dậy, giờ cũng không ngủ được nữa, chắc trời cũng không còn sớm nữa.
Uyển Nhi? ! Hỉ Nhi cùng Thảo Nhi nghe, song song sắc mặt đại biến, mơ thấy người ch.ết cũng không phải là điềm tốt gì, "Tiểu thư, Uyển Nhi nàng tìm ngươi làm gì?" Hỉ Nhi đánh bạo hỏi, nếu như không được, họ tính toán đốt chút tiền vàng bạc xong việc.
"Không có gì." Nàng không muốn nhiều lời, bò dậy mặc quần áo, một bên mặc bên hỏi: "Bây giờ là lúc nào rồi hả ? Cho ta chuẩn bị thức ăn, ta đói bụng." Nàng không muốn nhiều chuyện, không thể làm gì khác hơn là dời đi chú ý của các nàng lực.
Hỉ Nhi, Thảo Nhi nghe xong đồng thanh nói: "Tiểu thư, bây giờ là buổi trưa rồi, tiểu thư còn chưa bao giờ ngủ muộn thế này đấy."
"Tiểu thư, Thảo Nhi đi chuẩn bị cơm cho ngài." Bởi vì có Hỷ Nhi ở đây cho nên Thảo Nhi phân công công việc, nhanh chóng quay người ra ngoài.
Nàng không nói một lời, để mặc cho Hỉ Nhi rửa mặt cho mình sau đó ăn cơm được Thảo Nhi bưng lên. Ăn xong, nàng kêu Hỉ Nhi mang giấy bút tới để vẽ một vài loại vũ khí hiện đại đơn giản mà tiện dụng.
Hỉ Nhi không hỏi nhiều, dường như đối với nữ nhân chốn thâm cung, thư họa rất là bình thường, cho nên nhanh chóng soạn bút mực, mài mực.
Tiêu Tương Phi suy nghĩ một chút, vũ khí tùy thân giản tiện lại lợi hại thật sự là không nhiều lắm. Suy nghĩ thật lâu, mới vẽ ra mấy loại. Một loại tơ vàng mảnh như tóc, một loại khác là châm, một người là chủy thủ, còn có một cái móc câu.
Nhân lúc không có nhiệm vụ, nàng nhất định phải chế tạo mấy đồ tốt, nàng chỉ có thể cận chiến, không thể đánh xa. Súng lục của nàng không có nhiều đạn, nếu như đạn dược đầy đủ, chỉ cần một khẩu súng là có thể giải quyết, đơn giản lại dễ dàng. Nhưng nơi này là cổ đại, không phải hiện đại.
Nàng phải tìm một ngày xuất cung tìm Liên Gián, bảo hắn giúp nàng chế tạo mới được, không có vũ khí, nàng không cách nào hoàn thành bất kỳ nhiệm vụ gì. Mấy kỹ xảo cầm nã thủ, kiếm đạo, Taekwondo, thuật cận chiến, đều chỉ có thể dựa vào ở gần mới có thể sử dụng.
Suy nghĩ hai ngày, nàng quyết định xuất cung, trước kia không có việc gì, giờ thực sự muốn làm gì đều không dễ dàng, nàng thật sự hối hận vì đã vào cung rồi.
"Hỉ Nhi, ngươi đi nói cho Viên đại nhân, hôm nay ta muốn xuất cung." Nàng là một chủ tử không chịu ngồi yên, trong lòng một khi nghĩ ra cái gì là nhất định phải làm.
Hỉ Nhi đáp một tiếng, vội vàng chạy đi tìm Viên Quân, chỉ chốc lát sau liền vội vội vàng vàng chạy trở về, nói cho nàng biết Viên đại nhân sẽ ở cửa cung chờ nàng.
Lần này, nàng chỉ dẫn theo Hoàn Nhi, bởi vì Hỉ Nhi hôm nay không thoải mái nên không đi. Mặc dù trong lòng nàng có nghi ngờ, nhưng bởi vì phải xuất cung làm việc nên không thể làm gì khác hơn là vội vội vàng vàng mang theo Hoàn Nhi xuất cung.
Hai người gặp Viên Quân ở cửa cung rồi cùng xuất phát. Trên người mang theo sơ đồ, nàng không biết liên lạc như thế nào với Liên Gián, chỉ có thể nghĩ cách đến Hoa Mãn Lâu tìm Tiếu Ngữ, chỉ có thông qua nàng mới có thể tìm được Liên Gián.
Một đường tâm sự nặng nề đi ở trên đường cái, kinh thành bất kể là lúc nào cũng đều phồn hoa như gấm, tiếng người huyên náo, người đông như nêm, hàng hóa phong phú, đủ loại người đi lại chứng minh cho một vương triều phồn vinh thịnh vượng.
Nhưng Tiêu Tương Phi cũng không có tâm tình mà cảm thụ, nàng không phải đi du lịch hay di chơi, nàng là bởi vì phải giết người mà đến chế tạo hung khí.
Ba người tiêu sái chậm rãi, Hoàn Nhi đỡ nàng, Viên Quân đi theo phía sau các nàng. Đột nhiên phía trước mấy người bộ dáng quan quân chạy về hướng họ, vừa thấy được Viên Quân liền lộ ra thần sắc cao hứng, cùng nhau chạy vội tới trước mặt.
"Viên đại nhân, gặp ngài thật sự là quá tốt." Một người quan quân trong đó hưng phấn kêu lên.
Viên Quân nhàn nhạt hỏi: "Chuyện gì?"
Một người quan quân khác thấy hắn hỏi như thế, vội vàng giành nói: "Viên đại nhân, phụ cận kinh thành có một đám cướp, hôm nay chúng tôi đi tiễu trừ, nhưng thủ lĩnh của bọn họ lại chạy mất, hơn nữa còn trà trộn vào trong kinh thành, xin đại nhân hiệp trợ chúng ta."
Mấy quan quân đều mong đợi nhìn hắn, chờ đợi mệnh lệnh của hắn.
Viên Quân khó xử, thủ lĩnh đạo tặc trà trộn vào kinh thành, đối với người dân kinh thành là một nguy cơ hắn không thể không diệt, nhưng hiện tại hắn đang đi cùng Tiêu Tương Phi, nhất thời lại không đi được.
Tiêu Tương Phi nhìn thấu sự khó xử của hắn, liền cười nói: "Viên đại nhân, có công vụ ngươi trước hết đi lo đi, chúng ta đi dạo một chút rồi về."
"Không được, hoàng thượng giao phó thần bảo vệ tiểu thư, thần không thể rời khỏi tiểu thư." Viên Quân không chịu, hắn nghĩ không bằng trước tiên đưa nàng trở về, sau đó sẽ đi lùng bắt cái tên thủ lãnh đạo tặc kia.
"Viên đại nhân, ngươi cũng đã thấy thuật phòng thân của ta, ngươi nghĩ nơi này ai cũng có thể gây tổn thương cho ta được sao? Ta cam đoan với ngươi, ta nhất định sẽ an toàn hồi cung, nhất định sẽ không để cho ngươi khó xử. Hiện tại, an nguy của dân chúng so với ta quan trọng hơn, ngài vẫn nên đi nhanh đi." Thật là cơ hội tốt trời ban, không tống được hắn đi nàng sao có thể làm việc đây? Cho nên, nàng vô cùng vô cùng nghiêm túc bảo đảm.
Lúc này, ai cũng không ngờ, Hoàn Nhi cũng gật đầu liên tục phụ họa: "Viên đại nhân, Hoàn Nhi sẽ bảo vệ tiểu thư, ngài yên tâm, chỉ cần có Hoàn Nhi ở đây, tiểu thư sẽ không bị chút tổn thương nào. Hơn nữa, tiểu thư gần đây tâm tình không tốt lắm, lúc này mới ra ngoài lại phải quay về, tiểu thư sẽ khó chịu ." Hoàn Nhi một bộ gà mẹ che chở gà con nói.
Viên Quân vẫn không nói gì, mấy quan quân bên cạnh lại gấp rút thúc giục: "Viên đại nhân, nhanh lên một chút, sợ chậm tên tặc kia không biết sẽ chạy đến đâu."
"Được rồi, các ngươi cẩn thận một chút, nếu có gì thì phải lập tức trở về hoàng cung." Hắn trước khi đi lo lắng dặn dò, hắn vẫn rất không yên lòng.
"Biết." Lần đầu Tiêu Tương Phi khéo léo nói chuyện như thế, tất cả cũng quá thuận lợi, thuận lợi đến mức nàng thấy khó tin.
Viên Quân vừa đi, chuyện tình sau đó còn khiến nàng kinh ngạc hơn, trong lúc nàng đang suy nghĩ làm sao cắt đuôi Hoàn Nhi, Hoàn Nhi đã giành nói trước.
"Tiểu thư, chúng ta đi thôi, ngài không phải là muốn đi Hoa Mãn Lâu sao?" Hoàn Nhi thật là lời nói ra không làm cho người ta kinh ngạc ch.ết thì không ngừng, thản nhiên cười hì hì như vậy nói với nàng.
Tiêu Tương Phi đời này làm người chưa từng kinh ngạc đến thế này, tại sao nàng vẫn cho rằng người đơn thuần nhất, không nhất hiểu chuyện nhất, không tim không phổi nhất không tâm cơ Hoàn Nhi lại nói cho nàng một bước kế hoạch của nàng.
"Ngươi. . . . . ." Nàng á khẩu không trả lời được, rất muốn hỏi ngươi làm sao biết, nhưng Hoàn Nhi lại lôi kéo nàng đi về hướng Hoa Mãn Lâu, dáng vẻ ý là ngươi đừng có hỏi nhiều.
Dọc đường đi bị Hoàn Nhi lôi kéo, đầu của nàng cấp tốc hoạt động, ngàn vạn loại ý tưởng không ngừng xoay chuyển, chẳng lẽ Hoàn Nhi là người của Độc Lang? Chỉ có nghi vấn này, người của Độc Lang chỗ nào cũng có, chỉ sợ sớm đã biết thân phận của nàng.
"Tiêu tiểu thư, ngài tìm Tiếu Ngữ có chuyện gì?" Cho đến khi tiếng của Tiếu Ngữ vang lên, nàng mới sực tỉnh, họ đã tới Hoa Mãn Lâu, Tiếu Ngữ đang hỏi nàng.
"À, ta đem mấy bản vẽ muốn nhờ Liên công tử giúp ta chế tạo vài món vũ khí, bên trong đã ghi chú thuyết minh rõ ràng." Nàng móc từ bên hông một tập giấy đưa cho Tiếu Ngữ.
Tiếu Ngữ cũng nhìn tới liền nhận lấy, thận trọng cất xong, sau đó liếc mắt nhìn Hoàn Nhi mới nói: "Tiêu tiểu thư, về sau có chuyện gì, chúng tôi sẽ có người liên hệ, ngài không phải cần phải lo lắng chúng ta không tìm được ngài."
Nàng nhìn Hoàn Nhi bên cạnh, cũng gật đầu.
Chuyện không ngờ tới trên đời này rất nhiều, người bên cạnh nàng, không biết người nào là của Thái hậu, không biết người nào là của Hiên Viên Vũ, không biết ai là người của ai. Nàng có thể tin tưởng ai? Có thể dựa vào ai?
Trên đường về hai người cũng không nói chuyện, Hoàn Nhi như cũ đỡ nàng, thái độ một mực cung kính, nàng cũng không muốn hỏi, Hoàn Nhi là địch hay bạn, vẫn không rõ.
Trở về Hướng Dương cung, nàng mệt mỏi nằm trên ghế dựa, nhắm mắt nghĩ rõ lại từng việc, Hoàn Nhi đưa nàng về rồi vội đi làm chuyện khác, ngược lại Hỉ Nhi, Nộ Nhi một mực bên cạnh hầu hạ.
Buổi tối bảy ngày sau, nàng mới vừa nằm lên giường không bao lâu, Hoàn Nhi lặng lẽ không tiếng động tiến vào, một mực cung kính thi lễ đưa một cái bọc cho nàng và một trang giấy.
Nàng không rõ chân tướng nhìn Hoàn Nhi, mở cái bọc vải ra thấy một dây tơ vàng dài mỏng như sợi tóc, một đôi móc câu, môt cây chủy thủ, mười cái châm bạc, một bộ y phục dạ hành. Xem ki thấy đúng là nàng vật cần tìm, thoả mãn gật gật đầu rồi cất đi. Xong xuôi mới xem đến tờ giấy kia, phía trên ghi kín mấy nhiệm vụ, tất cả đều là nhiệm vụ giết người.
Nàng ngẩng đầu nhìn Hoàn Nhi vẫn còn đang chờ đợi, lại cúi đầu nhìn kỹ nội dung trong đó, chuẩn bị chọn một cái.
Khi nhìn thấy một nhiệm vụ là ám sát Vương đại nhân, nàng kinh ngạc lại ngẩng đầu lên nhìn Hoàn Nhi. "Giết Vương đại nhân? Tại sao?"
Hoàn Nhi nhẹ nhàng nhìn nàng nói: "Có người mời Độc Lang ám sát Vương đại nhân, tổ chức đã tiếp nhận nhiệm vụ. Tiểu thư, ngài có muốn nhận nhiệm vụ này hay không?" Hoàn Nhi cũng biết Vương đại nhân, bởi vì Thái hậu đã từng kêu tiểu thư đi tìm Vương đại nhân.
Nàng do dự một chút, không biết có nên nhận nhiệm vụ này hay không, bởi vì trong danh sách nàng chỉ quen thuộc có mình Vương đại nhân này, chỉ có người quen xuống tay mới mới dễ.