Chương 33

Bình thường dịp Tết qua mùng năm là bắt đầu nhạt vị, bất quá hiện tại bây giờ đã mùng tám rồi, Tết nguyên tiêu lại tới, mọi người vẫn còn ưa náo nhiệt, đường phố lại khôi phục không khí vui mừng.


Mọi người nhà họ Giản tụ họp, tiện thể cho Giản Tân mời khách phương xa đến dùng cơm. Cậu và Giản Dật Thu hai người, hai nhà bác cả bác hai, còn có anh chị họ dẫn theo cháu trai cháu gái, còn có bà nội, cả phòng không ít rôm rả.


Cả đoàn đi tới nhà hàng, Giản Tân ôm cháu gái ngồi ở trong góc, thức ăn còn chưa dọn lên, cháu trai chạy giỡn lung tung suýt chút nữa va phải. Bác hai túm cháu trai đến bên cạnh dạy dỗ, Giản Tân và cháu gái nhỏ nhìn có chút hả hê.


“Để Yếm Yếm gọi món trước, gọi nhiều món nó thích.” Lão thái thái ý bảo đưa thực đơn cho Giản Tân trước, tất cả mọi người ồn ào vẫn chính là cháu trai có địa vị nhất.


Cậu gọi vài món ăn nhẹ nhàng thanh đạm, để lão thái thái và trẻ nhỏ ăn dễ tiêu. Chờ đồ ăn được mang lên hết, mọi người bắt đầu cùng nhau kính rượu, Giản Dật Thu buồn bực uống một ly, trong lúc ăn uống vẫn cười cười, nhưng không nói gì.


Giản Tân trong bụng hiểu rõ, mọi người trong gia đình vui vẻ, con cháu đầy đàn, hai cha con  bọn họ đơn phương. Cũng khó trách Giản Dật Thu ba phiên bốn bận muốn cậu quay về, thường ngày có một mình một nhà, hẳn là rất cô đơn.
Giản Tân nâng ly rượu đầy: “Ba, con kính ba một ly.”


available on google playdownload on app store


Giản Dật Thu gật đầu, chỉ nói một câu “Con vất vả rồi”, sau đó ngửa đầu uống cạn.


Rượu qua ba vòng, mọi người không ăn uống nữa, chỉ ngồi tán gẫu chuyện trong nhà đến chuyện học tiểu học của cháu trai, chị họ nói lúc thầy chủ nhiệm của cháu trai kết hôn, phụ huynh bọn nhỏ đều nhân cơ hội tặng lễ vật cho thầy giáo.


“Xã hội bây giờ thế đấy, phụ huynh khác đều tặng mà mình không tặng thì không hay lắm.” Bác cả gái bất đắc dĩ nói, nói xong chuyển đề tài, thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, Giản Tân có người yêu chưa? Cũng đến tuổi kết hôn rồi, ba con sốt ruột chờ đó.”


Bỗng nhiên bị gọi tên, Giản Tân chưa phản ứng kịp, đành ngây ngô cười trầm mặc. Bác cả nói: “Nhìn dạng này chắc chưa có rồi, cũng là, tìm người yêu ở vùng khác về sau sẽ khó quay lại đây, vẫn là quay về Tô Châu tìm đi.”


Nói thế này đều nhớ tới chuyện trước đây của Giản Dật Thu và Tân Hủy, nhất thời không khí có phần gượng gạo, Giản Tân cũng không nở nụ cười nữa. Bác cả gái trừng mắt liếc bác cả, bác cả tự động giảng hòa nói: “Không sao, có người thích hợp bác sẽ giới thiệu cho Giản Tân, yên tâm đi.”


Lão thái thái bổ sung nói: “Người bình thường quá không đươc, không xứng với Yếm Yếm.”
Ở bên kia đang phải chạy sô kiếm tiền, Phí Nguyên sắp xếp show tổng hợp cho Uông Hạo Diên đều là loại thi đấu thể thao ngoài trời, bởi vì tham gia show chẳng có cảm xúc gì nên phải lấy thần kinh vận động bù lại.


“Sao cô trang điểm cho tôi trông ác thế?”
Người trang điểm còn đang bới tóc cho anh, nói: “Nguyên ca phải có cảm giác của Ninh Châu, tạo cảm giác ngầm ấy.”


“Không tạo,” Uông Hạo Diên nhíu mày, kiểu gì cũng không chịu, bắt bẻ nói: “Tôi quay xong còn phải đi chúc Tết trưởng bối, làm kiểu này trông không được đứng đắn, làm kiểu đơn giản cho tôi.”


Từ lúc nhân khí tăng lên chưa có chính thức ra ngoài, quay tiết mục trong nội thành cứ phải chạy trốn người khác, xém chút nữa dọa khóc Uông Hạo Diên, người qua đường và thông tấn tới bao quanh, vây lấy anh cùng cameraman không di chuyển được.


Uông Hạo Diên lo liệu cuộc gặp mặt sắp tới xong, bắt đầu ký tên cho fan, mặt mũi lại cực kì mất hứng: “Anh sẽ thua thôi, so với người ta anh chậm chạp lắm.”
“Ký tên cho tụi em quan trọng hơn hay là thắng trận đấu quan trọng hơn a?”


Tui đệt này là fan kiểu gì vậy, Uông Hạo Diên ra sức ký tên, trong lòng thật sự tủi thân rồi. Fan được ký tên thét chói tai, khoe chữ ký của anh với người khác, chữ đẹp muốn ch.ết luôn.
“Anh giai, «Không thấy Trường An» chiếu mười bốn tập rồi, anh đã giết ba mươi lăm người rồi á.”


“Phát điên luôn rồi, người ta đi ngang qua liếc nhìn vợ anh một cái anh liền giết.”
“Ngày càng thích anh đó anh ơi!”


Chạng vạng tối thì xong việc, vì để tránh phóng viên, Uông Hạo Diên và Phí Nguyên đổi xe, sau đó đi thẳng đến Tây Miên thăm Tân Hủy. Anh rất tự giác, Giản Tân không có nhà liền vội vàng gánh vác trọng trách gia đình.


Tân Hủy đang ăn cơm với dì Tần, anh vào bằng cửa sau tự nhiên ngồi xuống chờ được lấy thêm bát đũa: “Dì, lễ mừng năm mới cũng chưa chúc Tết dì, hôm nay tan làm con tới đây cọ cơm, hihi.”
Tân Hủy nói: “Ăn, nhiều chút. Bận, sao?”


“Cũng được, mấy ngày nay dì thấy thế nào? Giản Tân không có nhà, có chuyện gì cứ bảo con là được, dì Tần chăm sóc dì đã quen chưa?”
Tân Hủy gật đầu, bà không ăn được nhiều, liền ngồi nhìn Uông Hạo Diên ăn.


Chín giờ dì Nhâm tới đổi ca, dì Tần không có ai đưa về, Uông Hạo Diên chào tạm biệt Tân Hủy rồi tiện đường đưa dì Tần về, trên đường đi dì Tần nói: “Tôi nghĩ hai người là thân thích đi, hiện tại con cái hiếu thảo thế này không nhiều.”


Uông Hạo Diên không muốn để lộ cái gì, nói sang chuyện khác: “Dì từ bệnh viện quân y tới, lương hưu khẳng định không ít, sao còn phải vất vả làm việc như vậy.”


Dì Tần cười cười: “Cậu cấp tiền lương nhiều lắm, rất có giá nha. Hơn nữa ông nhà tôi không còn nữa, bọn nhỏ cũng không nghe lời, tôi tìm chút việc làm cho đỡ phiền tâm.”


Dì Nhâm ổn định cho Tân Hủy nghỉ ngơi, như nhớ tới cái gì: “Đứa nhỏ Tiểu Uông kia, hình như là ngôi sao đó, gần đây tôi ở nhà cùng cháu xem TV đã nhìn thấy cậu ấy.”
Tân Hủy nói: “Không phải, đâu, Giản Tân, làm sao, quen, ngôi sao.”


“Không phải ngày xưa hai đứa học chung sao, bất quá cũng là, Tiểu Uông không có tự cao tự đại chút nào.” Dì Nhâm đắp mền cho Tân Hủy, đứng dậy nói: “Hôm nào xem thử tìm tên mấy diễn viên, được rồi, bà ngủ nhé.”


Đưa dì Tần về tới nhà, chạy được nửa đường nhận được điện thoại của Giản Tân, Uông Hạo Diên tắt nhạc trên xe đi, dồn tinh thần nghe Giản Tân kể lể khó chịu.
“Hôm nay lì xì cháu trai cháu gái, cháu trai em đặc biệt lì lợm, đốt một cây pháo nhỏ, muốn nổ nhà.”


Uông Hạo Diên giảm tốc độ chờ đèn đỏ: “Hồi bé em có lì không?”


“Không hề, từ bé em đã rất ngoan, bà nội em thương em nhất, mỗi lần bà đi dạo với các cụ khác đều khoe khoang về em, Yếm Yếm nhà tôi chưa bao giờ quậy phá, không cho chạm vào phích cắm sẽ không chạm, không cho sờ vào ấm nước nóng liền tránh đi thật xa.”
“Yếm Yếm?”


Giản Tân cười khờ dại một tiếng, bán đứng tình trạng hơi ngà ngà say của cậu: “Nhũ danh của em đó.”
Đèn xanh rồi, Uông Hạo Diên mạnh mẽ nhấn ga phóng đi, trong lòng ngứa ngáy, sao anh lại không biết Giản Tân có nhũ danh moe thế này, anh còn tưởng nickname của Giản Tân cùng lắm là Tân Tân thôi.


“Này? Anh vẫn đang nghe chứ?”
“Nghe đây, em nói đi.”
Giản Tân mơ mơ màng màng nói: “Hôm nay em bị ép kết hôn.”
“Cho nên?”
“Cho nên, anh nhanh gả cho em đi.”


Uông Hạo Diên đánh tay lái đậu sát bên đường, bóng đêm đen kịt nhìn không thấy xe, người cũng bị nhấn chìm trong bóng tối, thanh âm mềm mại dính người của Giản Tân như đang quấn quýt bên tai,


Trong nhà một mảnh vắng vẻ, Phí Nguyên đeo headphones chơi game, di động bên cạnh sáng lên, không ngủ được sẽ chờ tên vương bát đản vô tâm vô phế kia gọi tới, cầm lên nhìn thì không phải.
“Chuyện gì?”
Uông Hạo Diên ở bên kia nói: “Đặt vé máy bay qua Mỹ đi, em đặt giúp anh.”


Phí Nguyên đen mặt: “Cậu có bệnh à.”
Uông Hạo Diên nhẹ cười thành tiếng: “Đang có chương trình mua một tặng một, tặng em vé đi Tô Châu đi.”
“Cậu mẹ nó,” Phí Nguyên hiểu ra, mắng: “Yêu đương hại nước!”






Truyện liên quan