Chương 35

Giản Dật Thu một đêm không ngủ yên, bởi vì Giản Tân vội vàng rời nhà, không nhắn gì mà cả đêm lại không về nhà. Ông không nghĩ ra bạn bè nào có thể làm Giản Tân kích động đến thế, nghĩ tới nghĩ lui lại thấy mình lo xa rồi, dù sao Giản Tân cũng không phải con nít.


Cửa sổ bị che bởi mấy bức màn, thẳng đến giữa trưa trong phòng vẫn tối mờ không nhìn thấy rõ, Uông Hạo Diên tỉnh dậy trước, rút cánh tay bị đè tê rần ra, sau đó lại đặt lại chỗ cũ.


Giản Tân mơ màng mở mắt, không cựa mình cũng không muốn di chuyển, giọng nói và mình mẩy đều mệt mỏi đau nhức. Uông Hạo Diên dán đến phía sau lưng, hỏi: “Muốn dậy chưa?”
“Ừ.” Vô lực ậm ừ một tiếng, Giản Tân cảm giác mình như bị phế đi.


Uông Hạo Nhiên cư nhiên rũ bỏ trách nhiệm, tự động xuống giường đánh răng rửa mặt, xong xuôi còn đi lấy sữa chua uống. Giản Tân nghe tiếng hút sữa mà phát phiền, cắn răng dùng sức, gượng ngồi dậy.
“Nào, xuống giường đi hai bước, không sao thì đi thêm hai bước nữa.”


Uông Hạo Diên ngồi xếp bằng trên giường cười đến mức thiếu đánh, cười xong đi rót cho Giản Tân một cốc nước ấm. Giản Tân thoáng nhìn quần áo trên sàn nhà, vốn đã hỏng lại còn nhăn nheo, còn bị Uông Hạo Diên đi tới đi lui giẫm cho mấy đạp.
“Di động em đâu?”


Di động còn đang để trong túi áo khoác, tối hôm qua bị rớt ngay cửa, Uông Hạo Diên đi lấy, mở ra liền thấy mấy cuộc gọi nhỡ. Giản Tân gọi lại cho Giản Dật Thu, vừa chột dạ vừa xấu hổ.
“Ba, hôm qua con xem đá bóng với bạn rất ồn, không nghe thấy tiếng chuông, xem xong muộn quá nên ở lại ngủ luôn, làm ba lo lắng rồi.”


available on google playdownload on app store


“Không sao, lâu ngày trở về đương nhiên phải tụ họp với bạn bè, một lát nữa về sao?”
Giản Tân ngẩng đầu nhìn Uông Hạo Diên, trưng cầu ý kiến. Uông Hạo Diên không chút khách khí lắc đầu, cà rỡn, làm sao chịch anh cả đêm rồi bỏ đi được, nghĩ lại mà thấy sướng hà.


Giản Tân đành phải nói: “Ăn cơm xong sẽ về.”
Áo sơ mi triệt để hỏng, nửa tuýp bôi trơn rớt trên quần làm ống quần ẩm ướt, Giản Tân nhăn mặt dựa vào đầu giường, Uông Hạo Diên biết điều đi lục lọi hành lý của mình.


“Anh muốn đi đâu chơi, em đưa anh đi.” Giản Tân tròng áo len vào, áo len cọ vào tóc làm tóc dựng đưng cả lên.
Uông Hạo Diên nói: “Tùy tiện đi dạo thôi, buổi tối anh phải ra sân bay.”
“Hả?” Giản Tân hụt hẫng, lại nằm úp sấp ra giường, “Vậy còn đi chơi gì nữa, cứ nằm cả ngày cho xong.”


Tân Hủy ngồi ở phòng khách xem biểu diễn âm nhạc, bà không thích nhạc thịnh hành bây giờ, nhưng hiện tại cũng không hát được, chỉ nghe cho vui.
Tân Hủy gật đầu, sau đó dì Nhâm bắt đầu bấm đổi.


“Ngoài chương trình cũ phát lại ra thì toàn là chương trình giải trí, ồn ào thật.” Chuyển hai mươi kênh cũng chưa có kênh nào xem được, dì Nhâm đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, tôi bật cho bà xem phim này, tôi cảm thấy chính là bạn của Tiểu Giản diễn, bà xem xem.”


Tân Hủy phản ứng chậm chạp nói: “Cái gì?”
Dì Nhâm biết Tân Hủy không nhớ rõ, vừa đổi kênh vừa nói: “Bạn của Tiểu Giản ấy, đến nhà ta ăn cơm, còn giúp đỡ rất nhiều thứ, có nhớ không?”
“Ừ,” Tân Hủy nhìn chằm chằm màn hình TV, “Tiểu, Uông.”


“Ai ai, chính là cái này.” Dì Nhâm chỉ vào TV, trên TV, Ninh Châu cùng ái thê ngồi ở hành lang ngắm tuyết, tuy là hóa trang sửa dáng lông mày dán thêm tóc mai mang theo tà khí, nhưng vừa nhìn là có thể nhận ra Uông Hạo Diên.


Tân Hùy nhìn một hồi, nét mặt không thay đổi, bất quá trong lòng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.
“Bộ phim này gần đây rất nổi, cháu trai tôi mỗi ngày đều xem, cầm kiếm nhựa khoa tay múa chân, oe oe la ó. Đúng rồi, Tiểu Giản chúng nó sao lại quen biết nhỉ, bạn học sao?”


Tân Hủy vẫn đang nhìn lên TV, đầu óc bà trống rỗng, cuối cùng lắc đầu: “Không, biết.”
Uông Hạo Diên ra nhà hàng ăn không tiện, cùng Giản Tân ở khách sạn ăn chút gì mới đi, hai người lái xe tùy tiện rong chơi ở nội thành Tô Châu giết thời gian.


Xe quẹo vào con đường ra ngoại ô, Giản Tân nói: “Đi đâu thế, chỗ này gần nhà em rồi.”
Uông Hạo Diên chạy chậm hết mức: “Đưa em về.”
“Còn sớm mà,” Giản Tân hơi sốt ruột: “Không phải sáng sớm mai anh mới bay sao? Em đưa anh ra sân bay rồi về sau.”


Còn cách cổng vào tiểu khu mười mét, Uông Hạo Diên dừng xe: “Còn phải trả xe.”
“Thật là,” Giản Tân móc ví tiền ra thảy lên đồng hồ xe, nói: “Cho anh tiền, đi tới sáng mai luôn.”


Uông Hạo Diên cười đem ví tiền nhét lại vào túi cậu, lại kéo khóa áo lên cho cậu, nói: “Lái xe không rành còn muốn đưa anh ra sân bay, về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi.” (Lần thứ 3 anh Uông kéo áo lên cho bạn học Giản rồi, tui vẫn không hết thích cảnh này được ư ư)


Giản Tân bất động, cũng không tháo dây an toàn. Uông Hạo Diên tháo ra cho cậu, ôm lấy cậu, hỏi: “Mông còn đau không? Bướng bỉnh thế này.”
“Không đau tẹo nào, thích lắm đó, tin không.”


“Thật không, vậy mình chịch lần nữa trên xe.” Uông Hạo Diên làm bộ cởi quần áo cậu, thật sự đang chọc lét cậu.


Giản Tân vừa trốn tránh vừa đẩy anh ra, khanh khách cười, cười xong nghiêng nghiêng vẹo vẹo dựa vào ghế: “Tuy em cũng không muốn đi xem mắt, nhưng em thật sự đã đi, không tìm được lí do gì để không đi hết. Em đảm bảo về sau sẽ không có chuyện tương tự nữa, hi vọng anh vẫn luôn tin tưởng và yêu thương em, Uông Uông Uông.”


“Ngoan,” Uông Hạo Diên nhìn cậu bao nhiêu cũng không đủ, “Không sao, anh không phải cũng có đóng cảnh hôn sao, huề nhau.”
Giản Tân đột nhiên nổi sùng: “Đệt! Không phải anh nói do góc quay sao!”


Vờn nhau đến khi mặt trời lặn mới xuống xe, Giản Tân đứng ở cổng nhìn đuôi xe biến mất không thấy bóng dáng mới đi vào. Vào đến nhà, Giản Dật Thu đang ngồi bên bàn trà bóc vỏ tỏi, lão thái thái nấu bữa tối trong bếp.
“Yếm Yếm đã về rồi? Làm thịt chưng ¹ cho con nhé.”


Giản Tân nghe vậy để áo khoác lên tay vịn sô pha, xắn tay áo lên đi vào phụ, Giản Dật Thu ở phía sau hỏi: “A? Đây là quần áo của con sao?”
Bước chân Giản Tân khựng lại một chút, cố gắng tự nhiên nói: “Không phải, uống bia bị đổ lên người, mặc đỡ của bạn.”


“Ồ, ba nói này.” Giản Dật Thu không nghĩ nhiều, “Hỏi bà nội xem bảy tám tép tỏi có đủ chưa.”


Lão thái thái đang bận rộn, Giản Tân tới giúp đỡ, bà sợ đồ bị nguội liền đưa một chén nhân thịt cho Giản Tân, bảo cậu thêm gia vị rồi lấy tay nhồi, Giản Tân đã sớm đói bụng, bảo làm gì thì làm đó.


Giản Dật Thu bóc tỏi xong phủi tay, nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Giản Tân, từ trong túi áo lấy ra thấy người gọi là dì Nhâm, hô: “Giản Tân, có điện thoại, là dì Nhâm.”


Bởi vì mỗi ngày đều phải báo cáo tình hình, Giản Tân đang dở tay nói: “Là dì giúp việc trong nhà, ba nghe giúp con đi, không có việc gì theo cúp.”
“Được,” Giản Dật Thu bắt máy, nói: “Alô?”
Bên kia không trả lời ngay, năm ba giây sau mới chậm chạp truyền đến mấy chữ: “Là, mẹ.”


Nhiều năm không liên lạc, chỉ lúc Tân Hủy mới ngã bệnh mới đi thăm một lần, Giản Dật Thu nhất thời không nói chuyện. Tân Hủy tựa như không nghe ra không phải Giản Tân, nói: “Con, có, lạnh không, ở nhà, trời mưa.”


Giản Dật Thu lẳng lặng nghe, sợ nói ra Tân Hủy biết là ông tâm tình sẽ bị ảnh hưởng. Tân Hủy nói tiếp: “Tiểu Uông, tìm được, con, không?”
“Nó, là, ngôi sao, à.”


Giản Dật Thu hoang mang, ông không nghe rõ là Tiểu Vương ² hay cái gì, nhưng ông nghe rõ Tân Hủy hỏi có phải ngôi sao hay không, ông cũng biết Uông Hạo Diên trở thành ngôi sao.


Giản Tân từ Tô Châu trở về, ông không phải không từng lo lắng, nhưng lại tự nói với mình đã chín năm rồi, hẳn là đã có thể quên đi chuyện cũ thời thiếu niên đó, huống chi đối phương đã trở thành người của công chúng rồi, rất khó cùng người thường xuất hiện.


Giản Dật Thu hạ giọng hỏi: “Có phải Uông Hạo Diên không?”
“Đúng vậy, nó, không phải, đi, tìm con, sao?” Tân Hủy tốn sức nói xong, dường như mới phản ứng lại, lại chậm rãi hỏi: “Giản Dật Thu?”
Giản Dật Thu không trả lời: “Tại sao nó lại tìm Giản Tân?”


Tân Hủy đáp: “Tiểu Uông, công tác, chúng nó, là, bạn, tốt ——”
“Tân Hủy!” Giản Dật Thu gầm nhẹ một tiếng, trong lòng lo lắng không yên, ông nhớ Giản Tân nói Tân Hủy không nhớ rõ mọi chuyện, liền không nói gì nữa, cơn thịnh nộ dâng lên trong ngực, bàn tay nắm di dộng tức giận phát run.


Kích động chạy đi, một đêm không về, đổi quần áo, hơn nữa còn nói dối hết lần này đến lần khác. Ông thậm chí nghi ngờ, nguyên nhân không muốn quay về đây, vài phần vì Tân Hủy, vài phần vì người kia.


Giản Tân thấp thoáng nghe thấy Giản Dật Thu gọi tên Tân Hủy, cậu vội vàng đi ra, Giản Dật Thu bình tĩnh mặt không cảm xúc ngồi ở sô pha, đi động ném qua một bên, trong lòng cậu bỗng dưng cũng trầm xuống.
“Ba, dì Nhâm nói thế nào? Mẹ con không thoải mái chỗ nào sao?”


Giản Dật Thu ngẩng đầu nhìn cầu, căn răng hỏi: “Người bạn kia của con, có phải họ Uông không?”


Giản Tân đứng tại chỗ, đầu ngón tay còn có giọt nước nhỏ xuống, bên tai vang lên những lời nói suồng sã, giống như nhớ tới buổi chiều tan học về nhà chín năm trước, Giản Dật Thu cứ như vậy ngồi trên sô pha chất vấn cậu.
Cậu không có cách nào trả lời.


Giản Dật Thu nhìn cậu không có phản ứng, nhảy mắt tức giận đỉnh điểm, nắm lấy di động hung hăng nện xuống đất, phát ra âm thanh vỡ vụn, ông trừng mắt nhìn Giản Tân, ngữ khí không hề gợn sóng.
“Mày không thay đổi được, phải không.”
Sóng to gió lớn rồi huhu 10 chương nữa sẽ thế nào đây.






Truyện liên quan