Chương 7: Thị tẩm (1)
Diễm Liệt nghe được nghi vấn của Tư Tư, có chút ngoài ý muốn, liếc mắt nhìn nàng một cái, hơi biến sắc rồi lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh ban đầu. Hắn nhìn hai gò má tinh thuần như Dương Chi Bạch Ngọc của Tư Tư, trêu cười nói:
“Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc… ta có nhiều phi tần, người vô dụng chỉ có thể vứt bỏ.”
“Các nàng ấy, sẽ ra sao?” Tư Tư run rẩy hỏi.
“Đưa đi quân doanh làm quân kĩ, lấy lòng binh lính của ta,… chẳng lẽ ái phi không biết?” Diễm Liệt lẳng lặng nói.
Thì ra là như vậy! Trách không được vì sao các nàng một mực muốn lấy lòng bạo quân này, trách không được các nàng đã biết trước kết quả sau này mà thương tâm tuyệt vọng đến thế! Bất kể thế nào, các nàng cũng đã từng là công chúa, đã từng là lá ngọc cành vàng a! Hắn tại sao có thể nhẫn tâm như thế? Tại sao có thể nhẫn tâm đến thế?
“Đừng như vậy, được không?” Tư Tư nhìn Diễm Liệt cầu xin: “Buông tha cho các nàng đi, các nàng chỉ là những nữ tử vô tội mà thôi.”
“Ngươi có tư cách gì mà cầu xin ta.” Diễm Liệt dùng sức nắm lấy cổ tay của Tư Tư, đem nàng ngã vào lồng ngực rộng lớn của mình, cố nén tức giận nói: “Nguyệt Lạc công chúa, ngươi cũng chỉ là bạn giường của ta mà thôi, nếu hầu hạ tốt, có thể sống lâu vài ngày, nếu hầu hạ không tốt, ngươi cùng thần dân của ngươi đều phải mất mạng, ngươi là người thông minh, nhất định biết nên làm thế nào để lấy lòng ta, phải không?”
“Ta…” Tư Tư môi hơi giương lên, nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ biết thống khổ lắc đầu.
“Chẳng lẽ ngươi không muốn?”
Diễm Liệt quen nhìn các nữ nhân lấy lòng hắn, nịnh hót hắn, lại là lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân không hi vọng hầu hạ hắn, không khỏi giận dữ. Hắn luôn tự cao, tính khí bá đạo, lúc này cảm thấy lòng tự ái của mình bị xâm phạm. Tay hắn tự giác chậm rãi nắm cổ Tư Tư, chỉ cần dùng sức thêm một chút là có thể bóp nát cái cổ yếu ớt của nàng, cũng làm cho nữ nhân cuồng vọng này từ nay về sau biến mất. Hắn nhìn gương mặt tái nhợt nhưng kiên nghị của Tư Tư, tâm có chút động. Rốt cục, hắn buông tay, lại nhẹ nhàng ôm lấy nàng, giống như ôm một mảnh lá liễu bình thường.
“Ngươi làm cái gì vậy? Mau buông ta ra!” Tư Tư kêu to.
“Hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta, ngươi nói ta muốn làm gì?” Diễm Liệt cười lạnh.
“Ta không cần! Thả ta ra!”
Diễm Liệt hừ lạnh một tiếng, mặc kệ Tư Tư giãy dụa, ôm nàng đi sâu vào trong cung điện.
“Buông! A!”
Tư Tư chỉ cảm thấy mình từ trên cao rơi xuống, thái dương đập mạnh vào sàn nhà cứng rắn. Nhất thời một mảnh thanh tĩnh.
Tư Tư xoa xoa thái dương, lo lắng nhìn Diễm Liệt, lại bị một mảnh bích sắc trước mặt hấp dẫn.
Chỗ này là một cung điện do ngọc thạch xây dựng thành, tất cả vật dụng đều là ngọc chất, lạnh lùng phát ra quang mang nhẹ. Trong cung điện, là một ôn tuyền lớn dùng Dương Chi Bạch Ngọc làm thành, nước nóng từ trong vòi nước không ngừng trào ra, vô cùng xa hoa.
“Ái phi có thích ôn tuyền không? Nghe nói nữ tử ở Tinh Nguyệt quốc đều thích ngâm mình trong ôn tuyền mới có thể có da thịt trắng noãn tinh tế thế này. Không biết ái phi có như vậy không?”
Diễm Liệt lạnh lùng nhìn Tư Tư, ngón tay trượt nhẹ trên thân thể nàng, đi đến chỗ nào đều làm cho nàng run rẩy không thôi. Thời điểm Tư Tư đang thấp thỏm lo âu, hắn lại đột nhiên thô bạo xé đi y phục của nàng, cầm lấy bộ ngực đẫy đà của nàng.
“Buông tay.”
Tuy rằng thân thể này không phải của mình, nhưng Tư Tư theo bản năng cả kinh, liền liều mạng giãy dụa. Nàng dùng móng tay để lại trên mặt Diễm Liệt một vết cào, làm cho hắn đau đớn mà ch.ết lặng.
“Tiện tỳ! Ngươi cũng dám phản kháng ta?”
Diễm Liệt không ngờ Tư Tư lại không ngoan ngoãn, không khỏi nổi giận. Hắn đánh vào mặt nàng một cái, làm cho đầu Tư Tư ong ong cả lên, khóe miệng cũng trào ra một tia máu.
“Không cần…” Tư Tư vô lực giãy dụa.
“Không được ngỗ nghịch với ta…” Diễm Liệt cắn vành tai của nàng, lạnh lùng nói.