Chương 9: Sống mơ mơ màng màng
Ta mới không ăn mấy cái thứ quái quỷ mà ngươi đút cho! Cắn ch.ết ngươi, cắn ch.ết ngươi này cái tên hỗn đản sinh con không có hậu môn. Chờ ta phát đạt, nhất định chỉnh ch.ết tổ tông mười tám đời nhà ngươi! Không giết ch.ết ngươi ta thề không mang họ Doãn.
“Ha…”
Diễm Liệt đau đớn hít một ngụm lãnh khí. Tư Tư nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ mà tà mị khiến người ta sợ hãi, theo bản năng lui ra sau. Diễm Liệt đột nhiên nắm mũi nàng, bá đạo mà hôn.
Thật khó chịu… ch.ết mất thôi…
Tư Tư chịu đựng không nổi cái cảm giác hít thở không thông, theo bản năng mở cánh môi ra, Diễm Liệt nhắm đúng thời cơ, linh hoạt tách môi nàng ra, đầu lưỡi quấn lấy lưỡi nàng, hôn nàng đến nỗi không thở được. Ngay cả thân thể hắn cũng khống chế không nổi mà chìm đắm trong nụ hôn này, nàng chỉ cảm thấy yết hầu mình bị lấp kín, một dị vật lập tức bị nàng nuốt vào bụng. Tư Tư kinh hãi, liều mạng ho khan, lấy tay móc họng nhưng thứ nàng phun ra được chính là nước chua.
“Khụ khụ! Ngươi cho ta ăn cái gì?”
Tư Tư phẫn nộ nhìn Diễm Liệt, mà Diễm Liệt lại nở nụ cười. Nét cười của hắn sáng lạng tựa như trăm hoa đua nở, mặt trời, mặt trăng và ngôi sao đều lâm vào sự ảm đảm. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tư Tư, ôn nhu nói: “Thứ ta cho ngươi ăn chính là ‘sống mơ mơ màng màng’ —— nó là xuân dược mạnh nhất, có thể làm cho một trinh nữ lập tức biến thành một ɖâʍ phụ, cuối cùng ân ái trong khoái cảm mà ch.ết đi. Không ai có thể ngăn cản được sự phát tác của nó —— không ai cả.”
“Nếu chính ta ngăn cản được thì sao?” Tư Tư cắn răng hỏi.
“Nếu ngươi thực sự ngăn cản được, ngươi cũng phải ch.ết —— chỉ là ch.ết kiểu kia không đơn giản như ch.ết kiểu này. Ngươi sẽ phải chịu sự đau đớn đến cực điểm, cho đến lúc ngươi ch.ết đi —— đúng rồi, ta quên nói cho ngươi biết, loại dược này không có thuốc giải.”
Diễm Liệt nói xong, trên mặt còn tràn ngập ý cười tỏa sáng như ánh mặt trời, giống như hắn vừa mời Tư Tư cùng dùng bữa tối bình thường. Tư Tư oán hận nhìn theo hắn, chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, một chút khí lực yếu ớt cũng không có.
“Nếu muốn cầu xin ta tha thứ…, bây giờ kể ra cũng chưa muộn —— ngươi chỉ cần nói cho ta biết tháng nào thì ‘nguyệt lượng’ rơi xuống, ta liền nguyện ý cùng ngươi…”
“Phi! Ngươi đừng nằm mơ.” Tư Tư chỉ nghe nửa câu, căn bản không rảnh bận tâm ‘nguyệt lượng’ rốt cuộc là cái gì: “Ta nhất định không để ngươi được như ý.”
“Làm càn!” Diễm Liệt giận dữ: “Một khi ngươi đã không nghe lời như vậy, ta liền biến ngươi thành ɖâʍ oa đãng phụ cho vạn người thóa mạ. ‘Nguyệt lượng’ ta tự có biện pháp để tìm ra, mà ngươi cả đời này sẽ phải làm quân kỹ.”
Diễm Liệt nói xong nổi giận đùng đùng bỏ đi, không hề liếc nhìn Tư Tư một cái. Tư Tư toàn thân vô lực, tùy ý để mấy thị nữ đem nàng vào ôn tuyền, thần trí nàng cũng càng ngày càng không rõ ràng.
Nóng quá! Ta muốn… ta muốn có người ôm ta, giải quyết một chút sự đói khát trên cơ thể. Ơ, cái tên vương biến thái kia đi từ lúc nào vậy? Bên cạnh ta sao lại có nhiều nam nhân đến vậy? Bọn họ vì sao đều nhìn ta như thế?
Tư Tư nhìn tứ phía, không khỏi kinh hãi. Trong ôn tuyền không biết từ khi nào có hơn mười nam nhân trần truồng lõa thể, thân hình cường tráng, mang theo nụ cười vô cùng ɖâʍ tà. Bọn họ quay chung quanh bên người Tư Tư, lấy nước hắt vào mặt nàng, hơi thở nam tử phả vào làm Tư Tư cơ hồ rơi vào tay giặc.
Không được! Ta không thể để cái tên bạo vương kia được như mong muốn. Ta… ta tình nguyện đi tìm cái ch.ết!
Tư Tư nghĩ, cắn răng hướng vách tường ôn tuyền mà đánh tới, lại phát hiện ra mình ngay cả một chút khí lực tự sát cũng không có. Hai gò má nàng ửng hồng, toàn thân nóng cháy, ham muốn dục vọng mời gọi làm nàng bất an vặn vẹo thân thể, nơi cổ họng cũng phát ra tiếng rên rỉ khác nhau vốn không thuộc về nàng. Nàng gắt gao cắn môi, máu theo khóe môi chậm rãi chảy xuống, nhưng hỗn loạn trong đầu cũng làm nàng có chút tỉnh táo trở lại. Mấy nam nhân cười cười hướng nàng đi tới, Tư Tư dùng hết sức lực cuối cùng rống to: “Không cho các ngươi chạm vào ta, tất cả đều cút ngay!”
Sau đó, không gian bao trùm một mảnh hắc ám.