Chương 16: Đấu trí​

Thời điểm khi cảm giác đau đớn rốt cuộc đã qua, Tư Tư mồ hôi chảy đầy người. Trong lúc nàng phát tác, Diễm Liệt vẫn một mực im lặng nhìn nàng, không biết hắn đang suy nghĩ điều gì, hắn cũng không gọi ngự y đến chuẩn bệnh giúp nàng, thật là lãnh huyết chí cực. Tư Tư trong lòng âm thầm mắng Diễm Liệt máu lạnh vô tình, cắn răng đứng dậy, thân thể nàng lại nhũn ra, lảo đảo vài cái sẽ ngã xuống đất.


Một bàn tay to lớn, theo bản năng ôm lấy nàng. Thanh âm Diễm Liệt lạnh lẽo, nhưng lại hàm chứa một tia không khỏi thương tiếc:
“Ngươi… chống cự ‘sống mơ mơ màng màng’. Ngươi là người đầu tiên tránh khỏi dược hiệu của nó.”


“Vậy thì như thế nào?” Tư Tư lạnh lùng hỏi. Nàng không biết vì sao hắn đột nhiên nói ra chuyện này, nhưng là trong lòng nàng đã thư giãn hơn.


Thì ra là, ta cũng không có cùng nhiều nam nhân như vậy hoan ái, cũng coi là giữ được trinh tiết. Nhưng vì sao hắn lại nhắc tới chuyện đó, chẳng lẽ còn muốn uy ta ăn xuân dược một lần nữa?


“Nguyệt Lạc, giao ‘nguyệt lượng’ cho ta —— ngươi sẽ trở thành phi tử được sủng ái nhất của ta, thần dân của ngươi cũng sẽ được tự do.”


Tư Tư không biết rằng Diễm Liệt không tự chủ mà nhượng bộ, cũng là lần đầu tiên hắn đè xuống sự kiêu ngạo tự ái của mình. Hắn là kẻ mạnh, đồng thời cũng chỉ kính nể cường giả. Tư Tư quật cường, nàng độc nhất vô nhị, đã để lại trong mắt hắn ấn tượng không thể xóa nhòa.


available on google playdownload on app store


“Ta không biết cái gì gọi là ‘nguyệt lượng’.”
“Vậy sao? Vậy thì chúng ta không có điều gì tốt để nói thêm nữa.” Diễm Liệt giận dữ: “Quốc gia của ngươi, tất cả đều sẽ phải ch.ết.”


Diễm Liệt nói xong, lẳng lặng nhìn Tư Tư một cái, cả người toát ra sát khí lạnh lẽo. Tư Tư trong lòng cả kinh, nghĩ tới đây là bạo quân coi mạng người như cỏ rác, vội vàng nhẫn khí nói:
“Ta thật không biết cái gì gọi là ‘nguyệt lượng’! Ta… ta bị mất trí nhớ.”


“Mất trí nhớ?” Diễm Liệt hồ nghi nhìn nàng.
“Đúng. Chính là chuyện lúc trước, toàn bộ đều không nhớ rõ. Ta… ai cũng không biết, ai cũng không nhớ rõ. Cho nên, Nguyệt Lạc có thù hận cùng với ngươi, không nên do ta gánh. Ở trên thế gian này, ta chỉ là một tấm giấy trắng thôi.”


Tư Tư nói xong, thản nhiên nhìn Diễm Liệt, nhưng không biết tại sao mình lại đối mặt với bạo quân này nói ra những lời như thế. Mà Diễm Liệt, quả nhiên cười lạnh nói:
“Đây thật là một lý do rất tốt. Đáng tiếc ta không tin tưởng.”


“Tùy ngươi có tin hay không.” Tư Tư than nhẹ: “Sẽ không ai tin tưởng. Cũng mặc kệ ta không phải Nguyệt Lạc, đều là chán ghét ngươi tột cùng. Nếu như cho ta cơ hội, ta nhất định sẽ giết ngươi.”
“Đáng tiếc ngươi không giết được ta.”


“Ngươi vội vã giết thần dân của ta không phải là sợ chúng ta phục quốc sao? Một mình ta đương nhiên không giết được ngươi, nhưng nếu tướng sĩ của Tinh Nguyệt quốc đều ở đây, bọn họ nhất định sẽ lấy đầu ngươi.”


“Chỉ bằng những tên tướng sĩ kia?” Diễm Liệt cười ha hả, nắm cằm Tư Tư nâng lên: “Không cần đối với ta dùng chiêu khích tướng để đạt được mục đích của ngươi —— những thứ này kỹ lưỡng đối với ta mà nói, không dậy nổi bất cứ tác dụng gì.”


“Ta hiểu rất rõ —— nhưng mà ta có lòng tin phục quốc.”
“Được, ta liền cho ngươi cơ hội này —— thần dân của ngươi sẽ được tự do, mà ngươi, sẽ phải cùng ta hồi cung.”
“Ngươi… ngươi nói cái gì?”


Ngươi là Thánh nữ của Tinh Nguyệt quốc, coi như ngươi thật sự mất trí nhớ, nhưng cũng là con đường duy nhất để tìm kiếm ra ‘nguyệt lượng’. Cho nên, ta muốn ngươi ở bên ta, một ngày không tìm được ‘nguyệt lượng, ngươi nhất định phải sống một ngày. Nếu không, không chỉ thần dân của ngươi, tất cả quốc gia thua trận cũng nên vì ngươi mà chôn theo.”


“Ngươi đang uy hϊế͙p͙ ta?” Tư Tư tức giận hỏi.
“Đúng vậy a.” Diễm Liệt khẽ mỉm cười: “Bởi vì ta nhìn thấu tâm can ngươi —— ngươi, sẽ không muốn người khác vì ngươi mà ch.ết, không phải sao?”


“Không, ngươi đoán sai rồi. Sống ch.ết của người khác đối với ta không có bất cứ quan hệ gì. Ta sẽ không cùng ngươi hồi cung.”






Truyện liên quan