Chương 17
Editor: Yang
Beta: Đá bào
—
Trái tim Vưu Niệm nặng nề run lên.
Tâm tình giống như lon coca sau khi bị người ta dùng sức lắc lên rồi mở nắp chai ra, trong nháy mắt thoát ra vô số bong bóng khí, vừa ngọt vừa chát.
Lục Thanh Trạch từng nói lời này sao?
Cô hoàn toàn không thể nhớ được nữa.
Trong ấn tượng của cô, anh là một người đàn ông rất không giỏi nói mấy lời ngọt ngào.
Mối tình này là do cô chủ động theo đuổi, Lục Thanh Trạch chỉ là bên bị động tiếp nhận.
Thậm chí anh còn không nói những lời rất bình thường trong tình yêu như “Anh yêu em”.
Một người không có tế bào lãng mạn như vậy đã viết câu này cho cô sao?
Nhưng bạn cùng lớp lại không thể tìm được, thật là đáng tiếc.
Vưu Niệm có chút không cam lòng mà chạy “bịch bịch” đến phòng kho dưới lầu.
Nơi đó có để một vài đồ thời học sinh của cô.
Phòng kho luôn có người dọn dẹp vệ sinh rất sạch sẽ.
Vưu Niệm lấy từ trong tủ kéo ra mấy cái rương lớn, ngồi trên mặt đất lần lượt tìm kiếm.
Khi tìm đến chiếc rương thứ ba, cuối cùng cô cũng nhìn thấy bóng dáng của cuổn sổ ghi chép bạn học màu sắc sặc sỡ.
Trên mặt Vưu Niệm toát lên sự vui vẻ, mở cuốn sổ ra.
Một mùi của giấy viết đã cũ phả vào mặt.
Lật qua một đống các trang hoa hòe rực rỡ, cuối cùng cô cũng tìm được chữ viết của Lục Thanh Trạch.
Trên trang giấy ố vàng, chỉ có một câu thơ tiếng Anh vô cùng sạch sẽ.
Chữ viết tay của anh vẫn luôn rất đẹp. Chỉ là vì năm tháng qua đi, mực của cây bút đã phai mờ đi không ít.
Ngón tay Vưu Niệm khẽ vuốt ve tờ giấy, ngẩn người một lát, cô cầm cuốn sổ mang đi.
*
Mùng Một, Vưu Niệm theo cha mẹ đến nhà bà nội chúc tết.
Trên đường đi, một nhà ba người ngồi trong xe trầm mặc lạ thường.
“Niệm niệm à.”
Thật lâu sau, Thịnh Thiên ngồi ở bên ghế phụ mới mở miệng: “Hôm qua con làm cái gì vậy? Chúng ta cũng không phải đang bán con gái mình. Bố mẹ chỉ là hy vọng con có một cuộc sống tốt hơn…”
Vưu Niệm thất thần ngồi nghe, tầm mắt bất ngờ đụng phải Vưu Thành qua gương chiếu hậu.
Trong mắt Vưu Thành, có sự quan sát cùng vẻ cẩn thận thăm dò.
“Con có một tương lai hạnh phúc, bố mẹ mới có thể an tâm. Mà nền tảng vật chất giàu có chính là sự đảm bảo cho một cuộc sống hạnh phúc…” Thịnh Thiên vẫn đang cố gắng giải thích.
“Nhưng con thấy hai người cũng không hạnh phúc.” Vưu Niệm nhịn không được xen vào: “Bà nội sống hạnh phúc hơn bố mẹ nhiều.”
Ít nhất ông nội cũng không ngoại tình.
Thịnh Thiên bị con gái nói vậy, cũng nghĩ đến chuyện chồng đã phản bội, sắc mặt trắng bệch, hô hấp dồn dập thêm vài phần, không nói gì mà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mặc kệ ở bên ngoài phong cảnh xinh đẹp cỡ nào, chuyện chồng từng ngoại tình vẫn là một cái gai trong lòng bà.
Vưu Thành nhíu mày, không thích nghe mấy chuyện này từ trong miệng con gái.
“Tóm lại hai người cầm tiền về đi, coi như con hiếu kính hay cái gì đó cũng được, nhưng không cần giới thiệu đối tượng xem mắt cho con nữa. Cho dù hai người cố nhét vào con cũng có thể đuổi đi, hai người biết đấy.” Vưu Niệm cũng quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngữ khí nhàn nhạt.
Vưu Thành nhìn gương mặt quật cường của con gái qua gương chiếu hậu, bất đắc dĩ thở dài.
*
Cảnh sắc ngoài cửa sổ từ phồn hoa dần dần trở nên hiu quạnh, nhà bà nội cũng càng ngày càng gần.
Tổ tiên của bà nội Vưu Niệm theo nghiệp kinh doanh, bà có xuất thân là một tiểu thư nhà giàu.
Mười mấy tuổi bà đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên với một thầy giáo dạy học trong trấn, từ đó về sau bà quyết tâm “không phải người đó thì nhất định không gả”.
Hai mươi tuổi, bà nội kết hôn với ông nội như mong muốn.
Tuy nhiên, cuộc sống không phải là kiểu “hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc với nhau đến trọn đời”. Vào thời kỳ đất nước chưa ổn định, hai người trải qua giao công, phân cấp*cùng một loạt các chuyện xảy ra mới được xử lại án sai trở về trấn nhỏ.
Giao công: là thời kỳ người dân phải giao nộp miễn phí tài sản hoặc ngũ cốc đã thu hoạch cho nhà nước theo tiêu chuẩn. (giống với thời kì bao cấp ở Việt Nam)
Phân cấp: có nghĩa là cán bộ, trí thức được chuyển đến làm việc và sinh sống ở nông thôn.
Hai người sống trong nghèo khổ hết hơn nửa đời người, ngay cả khi con cái thành đạt, nhanh chóng thăng chức cũng không chịu rời khỏi nơi này. Mãi cho đến một ngày ông nội bình thản chìm vào giấc ngủ trong căn phòng ấm áp nơi họ vẫn hàng ngày sinh sống, rồi không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Bây giờ để lại một mình bà nội, có nói thế nào bà cũng không muốn theo con trai đến thành phố, kiên trì ở lại trấn nhỏ sinh sống. Cũng may sức khoẻ bà vẫn khỏe mạnh nên con cháu cũng thuận theo ý bà.
Con đường đến thị trấn nhỏ vắng vẻ, hai bên là những ngôi nhà thấp bé đan xen, tường trắng ngói đen, mái nhà nhọn.
Trước cửa một trong những ngôi nhà ở đó, có người đã đứng đợi sẵn ở cửa, chính là bà nội của Vưu Niệm.
“Bà nội!”
Vưu Niệm vừa xuống xe đã lớn tiếng chào hỏi: “Chúc bà năm mới vui vẻ!”
Trên khuôn mặt bà nở một nụ cười tươi như hoa, nếp nhăn mở rộng, giọng hơi cao: “Năm mới vui vẻ, năm mới vui vẻ.”
Vưu Thành dừng xe lại, lấy quà từ cốp xe ra mang vào nhà.
Thịnh Thiên cũng đi theo chồng đến chào hỏi.
Bà nội cười tủm tỉm, lấy từ trong túi áo khoác ra một cái bao lì xì màu đỏ, tay khẽ run rẩy đưa cho Vưu Niệm.
“Niệm niệm, tiền mừng tuổi cho cháu.”
“Cảm ơn bà nội ạ!”
Vưu Niệm vui vẻ nhận lấy phong bao lì xì từ trong tay bà nội.
Năm nào vào dịp Tết bà nội cũng lì xì cho Vưu Niệm một phong bao thật lớn.
Lúc mới trưởng thành, Vưu Niệm còn từ chối, đến giờ thì cô đã nghĩ thông suốt rồi.
Đây là tấm lòng bà dành cho con cháu, chi bằng cứ nghe theo ý bà để bà vui vẻ.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Vưu Thành và Thịnh Thiên liền rời đi trước.
Vưu Niệm thì ở lại cùng bà nội vài ngày.
Mùa đông năm nay không quá lạnh, mấy ngày tết thời tiết rất tốt, mới sáng sớm bình minh đã ló rạng, vạn vật xung quanh cũng trở nên ấm áp.
Buổi sáng, Vưu Niệm cùng bà nội đi mua thức ăn nấu cơm, cô làm trợ thủ cho bà.
Chờ đến giờ ngủ trưa, hai bà cháu bèn bưng băng ghế nhỏ đến bãi đất trống của trấn nhỏ, cùng nhau ngồi phơi nắng.
Năm mới ở trấn nhỏ không náo nhiệt lắm, rất nhiều người đã đi đến thành phố thăm con cháu rồi cùng ăn tết, chỉ còn lại một số lượng nhỏ dân bản địa.
Bãi đất trống có hai khung bóng rổ bằng sắt màu xanh, xa hơn một chút, là cột điện được xây dựng cao cao, dây điện màu đen kéo dài về phía xa, qua những ngôi nhà màu trắng độc lập thấp bé và cũ nát.
Thời gian trôi đi, lúc chạng vạng, trấn nhỏ nhuốm một màu xám xịt. Chỉ có mặt trời đang dần lặn là màu đỏ, những đám mây dày màu xám trắng nổi trên bầu trời, quạ đen bay qua dây điện, phát ra tiếng kêu ồn ào.
Nền xi măng xám xịt, thỉnh thoảng có xe điện chạy qua, những đứa trẻ mặc quần áo mới tung tăng về nhà, những người già lưu luyến nhìn ánh mặt trời, ngồi nghiêng đầu nhìn người qua đường qua lại.
Toàn bộ thị trấn giống như được bao phủ bởi một lớp màng trong suốt màu xám, tất cả các cảnh tượng đều mang vẻ cổ xưa và đơn điệu.
Trước kia Vưu Niệm không hiểu, cuộc sống trấn nhỏ buồn tẻ như vậy có ý nghĩa gì, bà nội rốt cuộc đang kiên trì vì cái gì mà mãi không muốn rời đi.
Cô thích sự nhộn nhịp của các thành phố lớn, luôn có đám đông sôi động, được ăn thức ăn ngon, có nhiều loại hình giải trí phong phú. Mà ở đây, ngoài sự vô vị thì chỉ có nhàm chán.
Nhưng mấy ngày nay, tựa hồ cô đã dần dần hiểu được một chút.
Đó là bởi vì sự hoài niệm và không thay đổi của thị trấn, bà nội có thể tìm về những ký ức trước đây từ khung cảnh ở hiện tại.
Không phải bà nội không muốn sống một cuộc sống khá giả hơn, chỉ là bà muốn dừng lại ở quá khứ khi có ông nội, không chịu thoát ra.
“Cửa hàng này, lúc bà và ông nội con vừa kết hôn đã có rồi.”
“Trước kia bố con cũng nhờ có nó để xác định được phương hướng về nhà.”
“Con nhìn cô bé buộc tóc kiểu sừng dê kia đi, có giống con khi còn bé không?”
……
Lúc phơi nắng, bà nội thường cùng Vưu Niệm nói chuyện phiếm, nói đi nói lại cũng không thể rời khỏi hồi ức, cũng không thể rời khỏi ông nội.
Mỗi lần Vưu Niệm nghe bà nội nhắc đến chuyện của bà và ông nội, trong lòng cô lại trào dâng nỗi chua xót.
Làm thế nào lại có thể yêu một người đến như vậy?
Yêu mấy chục năm còn chưa đủ, thậm chí ông nội đã rời đi được mười mấy năm rồi bà nội vẫn không muốn đi ra khỏi hồi ức.
Vưu Niệm vẫn cảm thấy, con người phải luôn tiến về phía trước, dừng lại trong quá khứ chỉ làm tăng thêm phiền não.
Cũng giống như bản thân cô, bố mẹ không quan tâm đến cô, cô liền kết thật nhiều bạn;
Khi yêu, bạn trai không có thời gian cho cô, cô sẽ đi tìm chơi với những người bạn khác;
Sau khi chia tay, cô cũng hiếm khi nhớ lại quá khứ. Bởi vì điều đó sẽ làm cho bản thân mình không vui.
—— Đời người ngắn ngủi, nên tận hưởng lạc thú trước mắt.
Đây là tín ngưỡng trong cuộc sống của cô.
Vưu Niệm luôn cho rằng, không có loại tình cảm nào gọi là bất tử, đặc biệt là tình yêu.
Nhưng mấy ngày nay cô mới phát hiện, thì ra thật sự có tình cảm như vậy tồn tại.
*
Ngày mùng 4, Vưu Niệm nhận được điện thoại của Lục Thanh Trạch, hỏi cô ở đâu, anh tới đón.
Vưu Niệm gửi định vị qua.
Buổi tối họp lớp, Lục Thanh Trạch đến đây vào buổi chiều, anh lái một chiếc Audi mang biển số địa phương.
“Anh lấy xe ở đâu ra vậy? Vưu Niệm kinh ngạc.
“Của bố dượng anh.”
Mẹ của Lục Thanh Trạch đã tái giá hai năm trước, bố dượng là một công chức đã ly dị và có một cô con gái riêng.
Hiện giờ ba người họ đang sống cùng nhau, cuộc sống cũng thoải mái.
Vưu Niệm gật gật đầu.
Mẹ Lục Thanh Trạch vì con trai mà mãi không đi thêm bước nữa, bây giờ đã khổ tận cam lai, cũng là một chuyện tốt.
“Niệm Niệm.” Phía sau truyền đến tiếng bà nội gọi.
Trên tay bà cầm một túi đồ, chậm rãi đưa cho Vưu Niệm.
“Đây là đặc sản ở đây, con mang về Hạ Thành ăn đi.” Bà nội dặn dò tận tình.
Vưu Niệm đồng ý nhận lấy.
“Cậu này là?” Ánh mắt bà nội toát ra vẻ vui mừng nồng đậm.
“Là bạn học cấp ba của con.” Vưu Niệm vội vàng giải thích.
Lục Thanh Trạch chào hỏi với bà nội, bà nội vui vẻ hớn hở ở một bên quan sát anh, một bên lẩm bẩm: “Chào bạn học nha.”
“Bà nội, con biết bạn học của con đẹp trai, nhưng bà cũng không nên nhìn chằm chằm người ta như vậy. Anh ấy sẽ thấy không được tự nhiên.”
Vưu Niệm cười hì hì ôm bả vai bà nội, nói đùa.
Bà nội trừng mắt nhìn cô một cái: “Đứa nhỏ này. “
“Không sao, cháu không ngại.”
Giọng nói Lục Thanh Trạch ôn hòa trầm tĩnh.
Bà nội lập tức cười rạng rỡ, sau đó bắt đầu đuổi người: “Được rồi được rồi, các cháu mau đi đi, đừng ở chỗ bà làm chậm trễ thời gian, phải tranh thủ——”
Bà suy nghĩ một chút: “— Đi hẹn hò. “
“Là họp lớp, bà nội.” Vưu Niệm sửa lại.
“Bà quản con đi đâu đâu, mau đi nhanh đi.”
*
Buổi họp lớp đặt tại một câu lạc bộ ở Bình Thành, tập hợp chỗ ở, ăn uống, giải trí, tất cả ở cùng một nơi.
Lúc Hạ Anh nghe thấy liền đưa ra phán đoán: [Lớp các cậu nhất định sẽ có người lên lầu thuê phòng.]
Vưu Niệm: []
Hạ Anh: [Các cuộc họp lớp này rất dễ dàng xảy kiểu lau súng cướp cò. Lần trước lớp cấp ba của tớ tụ họp, đã có một cặp yêu sớm đi thuê phòng.]
Vưu Niệm ngay lập tức trả lời chắc chắn: [Lớp học của bọn tớ sẽ không có!]
Nhưng trước mắt, nhìn Lục Thanh Trạch đang lái xe, Vưu Niệm đột nhiên có chút không chắc chắn.
Anh mặc trên người một chiếc áo khoác màu đen, bên trong là áo sơ mi cùng áo len cổ thấp, lộ ra một đoạn cần cổ trắng nõn cùng xương quai xanh nhô ra. Khuôn mặt sắc nét, đường nét cân đối. Xương tay nắm trên vô lăng màu đen rất rõ ràng, đồng hồ màu bạc bắt mắt.
Nếu là Lục Thanh Trạch…
“Tối nay không cần về nhà chứ?”
Một giọng nói ôn hòa bình tĩnh vang lên trong xe.
Vưu Niệm theo bản năng hỏi ra một câu: “Anh muốn cùng em thuê phòng sao?”
Lục Thanh Trạch hơi nghẹn một chút, sau đó cười liếc cô một cái: “Ừm. “
Anh dừng một chút rồi lại hỏi: “Được không?” “
……
“—— Có thể.”
Vưu Niệm phảng phất như nghe được thanh âm “bốp bốp” đánh vào mặt mình.
Đến câu lạc bộ, Lục Thanh Trạch đi đỗ xe, Vưu Niệm vào trước, đến phòng riêng đã đặt trước.
“Ồ, hoa khôi lớp chúng ta đến rồi này. Mau ngồi đi! “
Vưu Niệm vừa đi vào đã được chào đón nhiệt liệt.
Phòng riêng tổng cộng có hai bàn, tất cả mọi người ở đây đều nhìn về phía cô.
Vưu Niệm đương nhiên là xinh đẹp. Vẻ đẹp của cô không phải là kiểu ngọt ngào dịu dàng, cũng không phải là sự thanh thuần tươi mát của mấy em gái hàng xóm kế bên, mà vẻ đẹp ấy mang sự tươi sáng diễm lệ đánh thẳng vào giác quan.
Phong thái duyên dáng, vẻ đẹp tuyệt vời, khi bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển.
Hầu hết các bạn cùng lớp đã lâu không gặp Vưu Niệm, tuy rằng tài khoản mạng xã hội của cô thỉnh thoảng cũng có đăng ảnh, nhưng lúc này tận mắt nhìn thấy vẫn không tránh khỏi bị kinh diễm một phen.
Vưu Niệm cười cười, đi đến bên cạnh bạn học vừa mới nói chuyện rồi ngồi xuống.
“Nhà văn xinh đẹp của chúng ta, gần đây đang bận rộn gì vậy?” Vừa ngồi xuống, người bên cạnh đã nhiệt tình tán gẫu với cô.
Vưu Niệm cũng vui vẻ đáp lại.
“Vưu Niệm hình như càng ngày càng xinh đẹp nha.”
Cô bạn bên cạnh Minh Chỉ nhỏ giọng nói thầm bên tai cô ta.
“Thật sự rất xinh đẹp, không biết kiểu đàn ông nào mới có thể ở bên cô ấy nhỉ.”
Thật sự là càng nhìn càng xinh đẹp.
“Cô ấy cũng không phải chưa từng có bạn trai.” Minh Chỉ tức giận nói.
Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp như đào mận kia, Minh Chỉ đột nhiên không còn tin tưởng vào cách ăn mặc tỉ mỉ của mình nữa.
Vưu Niệm từ nhỏ đến lớn đã quen với việc được người qua đường khen ngợi cùng với cả sự tự tin, ngạo nghễ. Mà cô ta lại là “mỹ nữ nhân tạo”, khi đối mặt với đại mỹ nữ tự nhiên như cô ấy, cô ta luôn cảm thấy không được tự tin.
Trong phòng riêng, các bạn học tâm tình ôn chuyện rôm rả, chỉ có Minh Chỉ là tâm trạng chùng xuống.
Mười mấy phút sau, cửa phòng riêng lại bị đẩy ra.
—— Lục Thanh Trạch tới rồi.
Minh Chỉ để ý thấy, anh vừa tới là đã đưa mắt nhìn Vưu Niệm một cái, sau đó đi tới bàn mình và ngồi xuống.
Họ không ngồi cùng một bàn, mà tách ra?
Dù sao lần trước Vưu Niệm nói anh như vậy, cho dù là ai cũng sẽ tức giận.
Nhưng rất nhanh, Minh Chỉ đã phát hiện mình lầm rồi.
Sau khi mở tiệc, bàn của Vưu Niệm náo nhiệt vô cùng, cô giống như là nhân vật trung tâm, thỉnh thoảng lại cùng người khác uống rượu.
Mà Lục Thanh Trạch, rõ ràng lúc nhìn thấy cô uống rượu đã nhíu mày.
9, 10……
Minh Chỉ âm thầm đếm.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Lục Thanh Trạch đã nhìn Vưu Niệm hơn mười lần.
Cuối cùng, khi nhìn thấy Lục Thanh Trạch ra ngoài, Minh Chỉ hạ quyết tâm đi theo.
“Lớp trưởng.”
Lục Thanh Trạch vừa rửa tay xong đi ra, đã bị Minh Chỉ gọi lại.
“Có việc gì?” Lục Thanh Trạch thờ ơ nhìn người trước mặt đang khẩn trương này.
Minh Chỉ hít sâu một hơi, nắm chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu, là về Vưu Niệm.”
“Tôi nghĩ là không cần.”
“Lớp trưởng!” Minh Chỉ gọi lại người đang muốn nhấc chân rời đi, lớn tiếng nói: “Rất quan trọng. Tôi đảm bảo những gì tôi nói đều là sự thật, nếu cậu nghe xong mà vẫn nguyện ý ở bên cô ấy thì tôi không còn gì để nói. “
Bước chân của Lục Thanh Trạch dừng lại, xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô ta, âm thanh căng chặt: “Chuyện gì?”
……
Vưu Niệm thấy Minh Chỉ đi ra ngoài thì đã phát hiện cô ta đi theo Lục Thanh Trạch.
Nhưng lúc trở về lại chỉ có một người.
Lục Thanh Trạch vẫn mãi không về.
Vưu Niệm không yên lòng, nói chuyện với người khác xong lại lấy điện thoại di động ra liên lạc với Lục Thanh Trạch.
Không có ai bắt máy.
“Tôi đi toilet chút.” Vưu Niệm nói một câu, vội vàng đứng dậy rời đi.
Gọi mấy cuộc điện thoại, Lục Thanh Trạch mãi cũng không nhận.
Anh đang ở trong phòng chờ trên tầng 3.
Vưu Niệm tìm được phòng, vừa mở cửa đã bị mùi thuốc lá bên trong làm cho sặc.
Lục Thanh Trạch dựa lưng vào sofa đối diện, cách một màn khói mỏng nhìn cô, ánh mắt tối tăm không rõ cảm xúc.
Vưu Niệm ho khan mở cửa sổ, ngồi bên cạnh Lục Thanh Trạch, đưa tay ra cướp lấy điếu thuốc giữa ngón tay anh, ấn đầu dập tắt đi.
“Tại sao anh lại đến đây hút thuốc?” Vưu Niệm nhìn chằm chằm vào góc ngiêng của anh.
Ánh mắt Lục Thanh Trạch lóe lên, không nói gì.
Vưu Niệm bắt anh nhìn cô, nhìn thẳng vào đôi mắt thâm trầm của anh, nghiêm túc hỏi: “Minh Chỉ nói gì với anh rồi?”
Lục Thanh Trạch lẳng lặng nhìn cô một lúc lâu, thở dài: “Không có gì.”
“Lừa người.” Vưu Niệm tức giận: “Anh không nói thì em đi hỏi Minh Chỉ.”
Cô đứng lên làm bộ muốn rời đi, cổ tay lại bị một lực kéo lại.
Lục Thanh Trạch kéo cô trở lại, ngồi xuống, giật giật môi, giọng nói hơi khàn: “Cô ta nói năm mới em định xem mắt, đối phương là người ở Hạ Thành.”
Vưu Niệm cười chế nhạo một tiếng: “Tin tức của cô ta nhanh nhạy thật, miệng rộng như vậy sao lại không đi làm phát ngôn viên nhỉ?”
Bàn tay Lục Thanh Trạch đặt bên cạnh dần dần nắm chặt lại, quả nhiên…
“Em không có xem mắt.” Vưu Niệm nhìn về phía Lục Thanh Trạch: “Em đã từ chối rồi.”
Lục Thanh Trạch sửng sốt.
“Bố mẹ em muốn em đi xem mắt, nhưng em đã từ chối.”
Lục Thanh Trạch nhìn cô, vẫn không có biểu cảm gì.
Vưu Niệm chần chừ: “Anh —— không tin em sao?”
“Tại sao?” Lục Thanh Trạch mở miệng: “Tại sao lại từ chối?”
“Bởi vì…” Vưu Niệm mắc nghẹn.
“Là vì anh sao?” Nhìn thấy bộ dạng của Vưu Niệm, trong lòng Lục Thanh Trạch mơ hồ có suy đoán.
Vưu Niệm ấp úng đáp một tiếng.
Trên mặt Lục Thanh Trạch nở một nụ cười nhộn nhạo, lồng ngực truyền đến tiếng cười trầm thấp.
Vưu Niệm không hiểu sao lại có chút tức giận.
Cái này cũng không thể nói hoàn toàn là bởi vì anh, nhưng quả thật cũng có một phần nguyên nhân là vì anh.
Hơn nữa nhìn anh vui vẻ như vậy, bản thân cô thuận thế thừa nhận cũng không có vấn đề gì cả.
Đều trách Minh Chỉ kia xấu tính, nếu không phải là Lục Thanh Trạch, cô cũng sẽ không mất hứng…
Vưu Niệm Đông nghĩ đông nghĩ tây, không biết tại sao lại nghĩ đến cuốn sổ ghi chép kia.
“Đúng rồi, em tìm được quyển sổ ghi chép kia rồi. Hóa ra anh thực sự đã viết câu thơ đó, nhưng tại sao anh lại viết nó?”
Viết thơ tình rất không giống phong cách của Lục Thanh Trạch, anh là người cực kỳ lý trí, tất cả bài văn anh từng viết đều là văn nghị luận, hai chữ trữ tình này cơ bản hoàn toàn xa lạ với anh.
Trên mặt Lục Thanh Trạch hiện lên một tia không được tự nhiên, hơi xấu hổ: “Đó là bởi vì anh có một người bạn gái rất thích thơ tình! =”
Vưu Niệm ngẩn người, nở nụ cười.
“Em chỉ là không nghĩ tới, anh cũng sẽ nói lời âu yếm.”
“Đó không phải là lời âu yếm.”
Người đàn ông bình tĩnh phản bác.
“Hả?”
Trong ánh mắt Vưu Niệm hiện lên sự khó hiểu, Lục Thanh Trạch nghiêm túc sửa lời cô.
“Đó là lời nói thật.”
****