Chương 19
Editor: NU
Beta: Đá bào
—
Trái tim Lục Thanh Trạch như bị bóp nghẹt, cảm giác đau đớn như kim châm từ tim lan đến khắp cơ thể.
Ngón tay anh khẽ run run, mở chiếc hộp ra, thuốc bên trong đã vơi đi ít nhiều.
Năm năm anh không ở đây…
Anh không dám nghĩ tiếp.
Lục Thanh Trạch nhắm mắt lại, cảm thấy tứ chi lạnh lẽo.
“Lớp trưởng, từ lúc học cấp 3, Vưu Niệm đã không hề nghiêm túc với cậu rồi. Cô ấy chỉ thấy cậu đẹp trai nên chơi đùa mà thôi. Đừng để bị lừa dối nữa …” Câu nói của Minh Chỉ ngày đó cứ vang lên trong tâm trí anh.
Chơi đùa sao?
Anh biết. Anh luôn biết, cũng không bận tâm dù đó chỉ là những lời giả dối, anh chỉ hận cô vì đã phá vỡ giấc mơ hão huyền này trước thời hạn.
Ngón tay không tự chủ dùng lực, mép hộp thuốc bị vò gấp lại.
Sau một hồi trầm mặc, Lục Thanh Trạch hít sâu một hơi. Khi mở mắt ra lần nữa, anh đã có quyết định.
Anh cụp mắt xuống, lông mi dài che đi đôi mắt. Ngón tay từng chút một đè nén hộp thuốc đã dẹt rồi cất vào ngăn kéo. Sau đó, anh lấy vitamin ra và đặt chúng trên bàn.
Cất hết những thứ còn lại, Lục Thanh Trạch ngồi trở lại trên sô pha.
– Coi như không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ cần anh không nói, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Chuyện lừa mình dối người này, anh đã quen thuộc hơn bất cứ ai khác.
Sau khi Vưu Niệm đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Lục Thanh Trạch đang dựa vào ghế sô pha, mắt nhắm lại. Nhìn có vẻ như anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong phòng bật điều hòa, anh mặc một chiếc áo len màu xám sẫm giản dị, khí chất có phần thoải mái hơn bình thường. Anh hơi ngẩng đầu lên, đường nét sạch sẽ mịn màng, ánh nắng từ ban công chiếu vào mặt, tạo thành một vòng nhỏ sáng trên cằm, thoạt nhìn giống như một ngôi sao vụn màu vàng đang tỏa sáng.
Vưu Niệm lặng lẽ bước đến, nghiêng người lại gần muốn xem anh đã ngủ chưa.
Không ngờ vừa bước tới, cô đã bị anh duỗi tay túm lấy.
Vưu Niệm không kịp phản ứng, ngã vào lòng anh.
“Anh còn chưa ngủ sao?” Cô điều chỉnh tư thế, vòng qua cổ Lục Thanh Trạch.
Lục Thanh Trạch lắc đầu, duỗi tay ôm Vưu Niệm, cẩn thận tránh để cô bị ngã xuống.
Tóc cô được quấn trong một chiếc khăn khô, trên người mặc một bộ quần áo ở nhà màu be, sờ lên lớp lông xù thật bồng bềnh và ấm áp.
Lòng bàn tay Lục Thanh Trạch hơi siết chặt, cảm nhận được nhiệt độ của cô.
“Anh làm em đau đấy!” Cô gái ủy khuất lập tức tỏ vẻ bất mãn.
Lục Thanh Trạch đành phải hơi thả lỏng.
Vưu Niệm vừa lòng, ghé sát trên vai anh, nhàm chán nghịch vạt áo của anh.
“Hôm nay anh vẫn đi làm à?”
“Hôm nay nghỉ ngơi một chút, ngày mai mới đến công ty.”
Vưu Niệm “ừm” một tiếng, “Chút nữa chúng ta ăn gì đây?”
Lục Thanh Trạch vuốt gáy cô: “Em muốn ăn gì?”
Vưu Niệm ngồi thẳng dậy, mắt sáng lên: “Em muốn ăn món anh làm!”
Lục Thanh Trạch sống tự lập từ khi còn nhỏ nên rất giỏi nấu ăn.
Khi hai người còn bên nhau, anh vẫn thường xuyên nấu cho cô ăn.
Sau này gặp lại, cô mới chỉ ăn bữa sáng do anh làm chứ chưa chính thức nếm thử món ăn do anh nấu.
“Nhưng mà …” Vưu Niệm do dự, “Bây giờ anh vẫn còn nấu chứ?”
Hiện tại anh bận rộn như vậy, lấy đâu ra thời gian để tự mình nấu cơm.
“Ừ.” Lục Thanh Trạch xoa xoa đầu cô, “Đi sấy tóc rồi cùng anh xuống lầu mua ít đồ.”
Vưu Niệm đáp lại, cọ tới cọ lui rồi đứng dậy, trở vào phòng ngủ để sửa soạn.
Cả hai đến một siêu thị cách đó không xa.
Hôm nay mùng 6 tháng Giêng âm lịch, người người lần lượt về Hạ Thành đón Tết, người đến mua đồ cũng không có nhiều. Dưới sự trang trí đỏ rực của siêu thị, vẫn còn sót lại chút hương vị Tết.
Với các App hiện hành bây giờ rất tiện lợi, có thể đặt hàng trực tiếp bất cứ thứ gì mình muốn và đồ sẽ được giao hàng đến tận nơi, không cần phải đi đâu. Cũng chính vì thế mà đã lâu Vưu Niệm không đi dạo siêu thị như thế này, có cảm giác quen thuộc ùa về.
Dọc khu mua sắm, cô ném từng thứ mình thích vào giỏ hàng. Một lúc sau, đồ đạc trên đã xe chất thành một đống.
Lục Thanh Trạch đẩy xe theo ở phía sau, nhìn một loạt đồ ăn vặt, lông mày khẽ giật.
“Thường ngày em ăn những thứ này à?”
Giọng người đàn ông hơi trầm, có chút bất mãn.
Vưu Niệm quay lại nhìn anh, hơi nhướng mắt lên, “Có vấn đề gì sao?”
Lục Thanh Trạch khiêu khích nhìn cô một cái, sau đó bất đắc dĩ chịu thua, nói: “Ăn ít đi, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Vưu Niệm “Hừ” một tiếng, quay đầu không thèm để ý.
“Sẽ béo.” Lục Thanh Trạch chậm rãi bổ sung hai chữ.
Lưng Vưu Niệm cứng đờ.
Bây giờ cô đã 25 tuổi, sự trao đổi chất đương nhiên không còn nhanh như trước.
Ở tuổi 15, cô vẫn là một thiếu nữ mảnh mai, người sẽ không tăng cân chỉ với một miếng khoai tây chiên giữa giờ học. Nhưng giờ đây, cô phải kiểm soát lượng đồ ăn vặt hàng ngày của mình.
Thừa dịp Lục Thanh Trạch đang mua sườn, Vưu Niệm bình tĩnh lấy đi một vài túi đồ ăn nhẹ, lặng lẽ nhét chúng lại trên kệ hàng.
Lục Thanh Trạch quay lưng về phía cô, làm bộ như không biết, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Lấy cái này, cám ơn.” Anh chỉ vào một đoạn sườn nói với người dì bán thịt, giọng nói ôn hòa thanh nhuận.
Dì bán hàng bị nụ cười đột ngột này làm cho sững sờ, một lúc sau mới cầm lấy miếng sườn đem đi cân: “Này có đủ chưa cháu? Ăn bao nhiêu người đấy nhỉ?”
“Đủ rồi, chỉ có hai người thôi ạ.” Lục Thanh Trạch đáp.
“Ăn ngon thì sau lại đến nhé.” Dì cười tủm tỉm chặt từng khúc sườn đưa cho Lục Thanh Trạch.
Vưu Niệm vội vã đi tới, vừa lúc nhìn thấy cảnh này.
“Lục Thanh Trạch, thật không thể tin được, anh đúng là sát người mà.”
Người dì kia bán xong vẫn còn ngoái nhìn anh, cười hì hì nói điều gì đó với mấy người bán hàng bên cạnh.
Mười lần thì hết tám lần là khen anh đẹp trai hoặc đại loại như vậy.
Nghĩ kỹ lại, Lục Thanh Trạch quả thực là kiểu đàn ông mà các trưởng bối rất thích.
Vẻ ngoài hiền lành, đẹp trai, dáng người cao thẳng, đối nhân xử thế, ăn nói tao nhã …
Quả thật không chỉ những người lớn tuổi, mà còn có rất nhiều cô gái nhỏ thích anh.
Vào năm lớp 10, ngoài cô ra, còn có một cô gái ở lớp bên cạnh cũng theo đuổi Lục Thanh Trạch.
Ngoài việc thường xuyên nhờ mọi người đưa quà cho Lục Thanh Trạch, cô ấy còn cố ý đi loanh quanh trước cửa lớp 10-3, lấy cớ cùng bạn bè nói chuyện mà nhìn lén Lục Thanh Trạch.
Sau khi Lục Thanh Trạch đưa ra thông báo kinh thiên động địa về mối quan hệ giữa hai người, lớp bên cạnh cũng nhanh chóng biết được tin tức. Cô gái kia buồn bã nghỉ hai ngày không đến lớp.
Ngoài con gái ra, còn có …
“Em đang nghĩ gì vậy?” Lục Thanh Trạch thấy cô thất thần.
Vưu Niệm ngẩng đầu bắt gặp khuôn mặt cực phẩm của Lục Thanh Trạch, đôi mắt màu hổ phách chớp chớp, đem suy nghĩ trong đầu hỏi ra: “Sẽ không có tên đàn ông nào thích anh chứ?”
Sắc mặt Lục Thanh Trạch trầm xuống, “Nói lung tung cái gì vậy?”
Về điều này, hồi ở Mỹ anh đã có một đoạn ký ức không hề vui vẻ.
Khi đó, anh vừa đến Mỹ, người sút cân rất nhiều vì thất tình. Trong một lần tụ tập với các du học sinh, anh phớt lờ lời cảnh báo của bác sĩ và uống rất nhiều rượu, đầu óc choáng váng, một mình ngồi trên ghế sô pha nằm trong góc nghỉ ngơi.
Có một chàng trai cùng bàn là gay, thấy ngoại hình anh không tồi liền nảy lên ý xấu. Hắn ta đến ngồi cạnh anh, dựa vào anh, cố gắng chiếm tiện nghi của anh. Lục Thanh Trạch ghê tởm không chịu được liền cầm lấy bình rượu nhắm vào đầu hắn ta mà phang tới.
Hai ngày sau bữa tiệc, hắn ta yêu cầu Lục Thanh Trạch bồi thường tiền thuốc men, không thì hắn sẽ kiện anh ra tòa.
Khi đó Lục Thanh Trạch rất nghèo, lấy đâu ra tiền thuê luật sư, chưa kể nhân lực và sức lực để đấu tranh cho một vụ kiện. Người nọ vì thế đã nhân cơ hội để thương lượng các điều khoản và yêu cầu Lục Thanh Trạch ngủ với hắn ta một đêm. Đương nhiên, Lục Thanh Trạch kiên quyết từ chối.
Ngay khi Lục Thanh Trạch đang chuẩn bị đối mặt với vụ kiện, chính bạn học Mạc Phi đã giúp anh giải quyết sự việc. Hai người từ đó trở thành bạn bè và vẫn giữ liên lạc cho đến bây giờ.
Lục Thanh Trạch đi về phía trước một lúc mới nhận ra Vưu Niệm đang chậm rì đi theo phía sau.
Anh dừng lại.
Chờ Vưu Niệm bước đến bên anh, anh trầm giọng giải thích: “Anh không sát người. Đàn ông bình thường không thích chọc ghẹo như thế này.”
Vưu Niệm “Ừm” một tiếng.
Cô mặc một chiếc áo khoác màu be, tóc buộc đơn giản thành đuôi ngựa, trên mặt chỉ trang điểm nhẹ nhàng, trông có chút giống học sinh. Lúc này, cô cụp mắt xuống, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại, có chút uể oải.
Lục Thanh Trạch thở dài, “Được rồi, có.”
Vưu Niệm ngay lập tức ngẩng đầu lên, há to miệng ngạc nhiên, trong ánh mắt lóe lên sự tò mò.
“Cho nên vừa rồi anh đã phản ứng thái quá, nhưng đừng hỏi nhiều, được chứ?”
Vưu Niệm mím môi dưới, “Được.”
Trai thẳng dường như không thích nói về điều này. Không hỏi thì không hỏi.
Vừa về đến nhà, Lục Thanh Trạch đã vào bếp chế biến nguyên liệu.
Vưu Niệm thay quần áo, cũng theo vào bếp làm trợ thủ giúp anh.
Nói là phụ giúp, nhưng về cơ bản đều là Lục Thanh Trạch làm hết tất cả.
“Tốt nghiệp đã hơn ba năm rồi, còn chưa học nấu ăn sao?” Lục Thanh Trạch cầm lấy con dao làm bếp trên tay cô, đối với tài cắt tỉa của cô thật không dám khen tặng.
Vưu Niệm dùng tay đỡ bệ, mái tóc dài đuôi ngựa cụp xuống, xương quai xanh lộ ra. Cô nghiêng đầu, nói có sách mách có chứng mà phản bác lại: “Em có học, em có thể chiên trứng, nấu mì và làm cơm chiên trứng. Hơn nữa bây giờ cơm hộp nhiều như vậy, hà tất phải lãng phí thời gian vào bếp làm gì? Thời gian đó còn không bằng để em viết một cuốn kịch bản… “
Cô buông tay ra, từ phía sau ôm lấy Lục Thanh Trạch, chui vào giữa thân thể và cánh tay anh, ngẩng đầu cười với Lục Thanh Trạch: “Anh nói xem có phải hay không?”
Hai tay Lục Thanh Trạch dừng lại, anh cúi đầu nhìn cô chằm chằm.
Trên khuôn mặt cô mang theo nụ cười, đôi mắt hồ ly cong cong quen thuộc với sự tinh ranh cùng nghịch ngợm.
—— Vẫn giống như hồi đó, bộ dạng chơi xấu không thèm học hành gì của cô.
“Ừ.” Lục Thanh Trạch thấp giọng đáp.
Trái tim dường như được ngâm vào đồ uống vị chanh, vị chua dậy lên lại mang theo một chút ngọt ngào nhè nhẹ.
Quên đi, cứ như vậy thôi.
Đối với Vưu Niệm, ngoại trừ thỏa hiệp thì anh còn có thể làm gì khác đây?
Tháng 2 sắp đến, cả hai đều bận rộn với công việc của mình.
Ngoài cuốn tiểu thuyết được đăng nhiều kỳ trên tạp chí, Vưu Niệm còn nhận được lời mời từ đạo diễn Thang Húc, muốn cô tham gia dự án phim mới của ông. Hiện tại, dự án vẫn đang trong giai đoạn thảo luận sơ bộ, rất nhiều cuộc họp lớn nhỏ được diễn ra.
Điện thoại di động Blue Whale “Bỉ dực 6” được trang bị chip Linh Thần đã nhận được phản hồi tốt sau khi được tung ra thị trường, đứng đầu trong các đánh giá khác nhau và doanh số bán ra thị trường tiếp tục tăng. Danh tiếng được lên cao từ việc truyền miệng đã làm cho các đơn đặt hàng của Linh Thần không ngừng gia tăng.
Cao Xuyên mừng rỡ không khép được miệng. Bộ phận bán hàng của họ đã hoàn thành trước kế hoạch doanh số của quý này. Anh ta đã có thể dự đoán rằng, chờ cho “Võ di” được tung ra thị trường sau đợt này, chắc chắn sẽ càng được mọi người hưởng ứng nhiệt liệt hơn nữa.
Trước mắt chỉ có một số công ty trong nước có thể sản xuất chip điện thoại di động 5G. Ngoài Yuanke không bán ra bên ngoài, Linh Thần và Hoài Tâm là cạnh tranh nhất. Mà trong chiến dịch năm ngoái, Linh Thần với “Bỉ dực 6” từ đầu tới cuối rõ ràng là làm tốt hơn.
Việc bán “Bỉ dực 6” thậm chí còn thu hút sự chú ý của người bạn học cũ của Lục Thanh Trạch – Mạc Phi.
Mạc Phi là Hoa kiều, sau khi tốt nghiệp, anh làm việc cho một công ty chip có tiếng ở Mỹ. Bây giờ là thời đại toàn cầu hóa, anh ta rất chú ý đến sự phát triển của chip nội địa, tự nhiên cũng sẽ chú ý đến việc phát hành và bán hàng của “Bỉ dực 6”.
Nhận tiện chuyến công tác này, Mạc Phi đến Linh Thần để thăm bạn học cũ Lục Thanh Trạch.
“Xin chào, anh Mạc. Tôi là trợ lý của Lục tổng, Yunni. Anh Lục vẫn đang họp. Mời anh Mạc đến văn phòng của Lục tổng và đợi một lát.” Yunni lịch sự mời Mạc Phi vào văn phòng.
“Cô tên là Yunni?” Mạc Phi nở một nụ cười hứng thú.
Yunni gật đầu và đưa tay ra hiệu “Mời”.
Vẻ mặt Mạc Phi với ý vị thâm trầm, nghe lời đi theo cô vào phòng làm việc.
“Anh Mạc, anh có muốn uống gì không?”
“Cà phê, cảm ơn.”
Mạc Phi nhìn Yunni chằm chằm, cười đến mức làm cô phát hoảng.
Tuy nhiên, với tư cách là một trợ lý chuyên nghiệp, Yunni vẫn kìm nén sự quái đản trong lòng, đi pha cà phê cho khách.
Mạc Phi chờ trong văn phòng mấy phút, Lục Thanh Trạch đã trở lại.
“Hello!” Mạc Phi đứng lên, nhiệt tình chào hỏi Lục Thanh Trạch.
Lục Thanh Trạch còn chưa kịp nói chuyện, anh ta đã ghé vào lỗ tai Lục Thanh Trạch, ngữ khí ái muội, “Cô trợ lý xinh đẹp chính là người phụ nữ cậu nhiều năm không quên được kia, đúng không?”
Lục Thanh Trạch sửng sốt: “Cậu có ý gì?”
Mạc Phi chớp mắt, lộ ra bộ mặt “đừng giả vờ nữa”. “Nào! Đừng tưởng rằng tôi không biết. Hồi cậu mới đến Mỹ, bạn học của cậu cũng ở đó.”
“Cậu uống say. Trong miệng vẫn luôn nhắc mãi một cái tên. Tôi nghe không rõ, bèn hỏi bạn học của cậu là cậu đang nói về ai. Người bạn đó nói đó là tên bạn gái cũ. Còn dặn dò tôi về sau không được nhắc đến cô ấy, nếu không cậu sẽ rất khó chịu. Tôi nhớ, hình như là cách phát âm giống tên cô trợ lý … “
Lục Thanh Trạch hiểu ra, cười bất lực: “Lâu như vậy mà cậu vẫn còn nhớ.”
Mạc Phi nhướng mày khoa trương nói: “Lục, chỉ cần cậu ở Mỹ mà có bạn gái, tôi nghĩ tôi sẽ quên câu chuyện này ngay. Nhưng nhiều cô gái thích cậu như vậy, cậu lại không hẹn hò với ai trong số họ. Điều này ngược lại càng làm tôi tò mò, kiểu con gái nào khiến cậu khó quên đến vậy. “
Lục Thanh Trạch nghĩ đến Vưu Niệm, khóe miệng hiện lên nét cười.
“Không phải là cô trợ lý mà cậu nói đâu.” Anh sửa lại.
“Không phải?” Mạc Phi tò mò, “Cô ấy so với cô trợ lý kia còn đẹp hơn sao?
Nói về ngoại hình, Lục Thanh Trạch luôn không nghi ngờ gì.
“Đương nhiên.” Anh cười, thanh âm mang theo vẻ ôn nhu, “Cậu muốn biết không? Có lẽ buổi tối chúng ta có thể cùng nhau uống một ly.”