Chương 28

Cậu phải lập tức nói rõ ràng với anh ta
Editor: Đá bào
Beta: Gió

Thật ra lúc trước khi mới chia tay, Lục Thanh Trạch không phải không nghĩ tới lý do khác. 
Sau khi chia tay, anh thậm chí đã đi tìm Vưu Niệm một lần.
Ngày hôm đó, lớp Vưu Niệm tụ tập ăn tối tại căng tin số hai của trường. 


Anh đã sớm đợi ở bên ngoài cửa nhà ăn, muốn chờ cô ra ngoài nói chuyện một chút.
Thế nhưng, lúc Vưu Niệm đi ra đã là trạng thái say xỉn, cô khoác vai bạn cùng phòng, lảo đảo đi ở phía trước. 
Lục Thanh Trạch chạy tới, thấp giọng nói: “Đưa người cho tôi đi, để tôi đưa cô ấy về.”


Bạn cùng phòng của cô do dự một lúc lâu và cuối cùng đã đồng ý. 
Người say rượu nên thân thể trở nên rất nặng nề, khi đó anh lại rất gầy, nhưng anh vẫn không quản ngại.
Anh cõng cô một đường từ căn tin số hai đi xuống dưới lầu ký túc xá, luyến tiếc không muốn buông ra.


Lúc đi tới nơi, người vẫn luôn trầm mặc suốt dọc đường đột nhiên nhỏ giọng mở miệng: “Hình như là Lục Thanh Trạch.”
Lục Thanh Trạch dừng một chút, thấp giọng hỏi: “Sau đó thì sao? ”
“Không có sau đó, chúng ta chia tay rồi.”


“Tại sao lại chia tay?” Lục Thanh Trạch hỏi ra những lời này, lòng bàn tay đều đổ mồ hôi. 
“Bởi vì…” Giọng nói của người trên lưng hoảng hốt, phảng phất như chỉ cần một trận gió là có thể thổi tan: “Không biết…”
Cô không biết sao?


Trái tim Lục Thanh Trạch nhất thời lạnh thành tuyết mùa đông, từ đây đã hoàn toàn hết hy vọng…
Lần tái ngộ này, sau khi biết được Vưu Niệm có biểu hiện sức khỏe không ổn, anh cũng đi tham khảo ý kiến bác sĩ. 


available on google playdownload on app store


Anh biết bệnh này đối với việc sinh con sẽ có chút ảnh hưởng, thậm chí nghĩ tới có phải Vưu Niệm bởi vậy nên mới chia tay với mình hay không.
—— Mặc dù với tính cách đặc biệt ở tuổi 20 của Vưu Niệm, khả năng này là rất thấp. 


Lục Thanh Trạch nhìn Vưu Niệm đang ngủ say bên cạnh, yên lặng giúp cô đắp chăn xong. 
Trên tủ đầu giường, điện thoại di động của Vưu Niệm lại vang lên một tiếng. 
Lục Thanh Trạch tùy ý nhìn thoáng qua, lại là tin nhắn hẹn cô.
Cô thực sự rất hút người.


Lớn lên xinh đẹp đại khái chính là như vậy, bất kể cô ở nơi nào cũng có đàn ông săn đón.
Giống như trước đây ở trường, xung quanh cô luôn luôn có rất nhiều nam sinh.
—— Ví dụ như Lệ Tử Dương.


Vưu Niệm không biết, lần đầu tiên anh chú ý đến cô, là lúc ở trên sân bóng rổ mới.
Khi đó lớp 11 vừa khai giảng, còn chưa có tiết tự học buổi tối.
Có một ngày lúc tan học, như thường lệ Lục Thanh Trạch là người khóa cửa cuối cùng rời đi.


Khi đi ngang qua sân bóng rổ trống trải, anh nghe thấy tiếng bóng rổ đập trên mặt đất.
Trong âm thanh “bịch bịch bịch bịch”, có kèm theo giọng nói của một thiếu nữ đang tức giận: “Lệ Tử Dương, cậu đạp ngựa không thể để tôi xuống sao? Sao cứ một hai phải đấu với tôi?”


Tiếp theo là giọng nói lấy lòng của một chàng trai: “Được rồi, được rồi, tôi không làm khó cậu được không?” Nhường cậu lên trước, đại tiểu thư, mời.”
Ánh mắt Lục Thanh Trạch nhìn qua, nhận ra nữ sinh kia chính là Vưu Niệm cùng lớp, còn cậu nam sinh kia thì anh không biết.


Vưu Niệm mặc một chiếc áo vest màu đen, tóc buộc thành một cái đuôi ngựa cao cao. Tay phải của cô cầm bóng, bím tóc cũng theo đó lắc lư.
Nam sinh phía sau cô cũng mặc đồ thể thao cùng màu, tay chắp sau ưng nhìn động tác của cô.


Chân trời bị hoàng hôn phủ xuống nhuộm thành một mảnh đỏ, dư lượng ấm áp còn lại chiếu lên người Vưu Niệm, chân tay cô lộ ra bên ngoài dưới ánh mặt trời toát ra sự trắng trẻo, hai má bởi vì vận động mà nổi lên một tầng đỏ ửng mỏng. Biểu cảm của cô cực kỳ nghiêm túc, tư thế cũng chuẩn mực.


Ngay sau đó, người “chuẩn mực” lên rổ, bắp chân căng ra tạo thành đường cong cực kỳ xinh đẹp, cánh tay giơ lên ném bóng vào rổ.
Quả bóng vẽ lên một đường vòng cung đẹp trong không khí.
—— Hoàn hảo rớt ra ngoài rổ.
Nam sinh cao lớn phía sau cô khom lưng cười to đầy khoa trương.


Vưu Niệm tức giận ném bóng rổ về phía cậu ta, “Không chơi nữa!”
“Đừng mà đừng mà! Nam sinh vừa cười vừa nói, “Tư thế cũng rất chuẩn, thử lại lần nữa.”
“Cậu không được cười! Ngũ quan của nữ sinh rất xinh đẹp, ngay cả khí chất cũng đặc biệt trần đầy sức sống.


“Được được được, tôi không cười.” Nam sinh xua tay đảm bảo.
Vưu Niệm tức giận nhìn cậu ta một cái, bĩu môi một lần nữa.
Lục Thanh Trạch cũng không biết mình bị làm sao nữa, cứ như vậy ở bên ngoài sân bóng rổ nhìn cô luyện tập mấy lần.


Một lần, bóng rổ ném quá cao qua thành rổ, “bịch bịch” rơi xuống chân anh.
Anh nhặt bóng rổ lên và nghe thấy âm thanh của Vưu Niệm.
“Bạn học, làm phiền rồi.”
Lục Thanh Trạch ngẩng đầu, thấy thiếu nữ xinh đẹp đang chạy về phía mình.


Mái tóc của cô rũ trên gò má, bị ánh hoàng hôn nhuộm thành màu vàng. Tay chân thon dài mảnh khảnh, tỷ lệ hoàn hảo. Ánh hoàng hôn như được cô cõng sau lưng, giống như hai đôi cánh đỏ rực.
Lục Thanh Trạch mím môi, ném bóng rổ trở lại sân bóng rổ, không quay đầu lại mà rời đi.


Sau đó, anh bắt đầu quan sát Vưu Niệm trong lớp học.
Cô dường như không quan tâm đến mọi người trong lớp và mọi thứ xung quanh, sau giờ học thường đi theo những người ở lớp 12.
Một buổi chiều, Lục Thanh Trạch như thường lệ viết thông báo trên bảng đen.


Dư quang quét tới Vưu Niệm đang dựa vào hành lang, trong miệng ngậm một cây kẹo ʍút̼, lười biếng không có chút dáng vẻ nghiêm túc nào.
Lục Thanh Trạch viết xong bản thông báo, ánh mắt liếc nhìn cô một cái.
Cô đứng ở hướng ngược ánh sáng, đôi mắt hồ ly xinh đẹp lấp lánh với vẻ thông minh lanh lợi.


Một khắc kia, Lục Thanh Trạch rõ ràng nghe được tiếng tim đập của mình…
*
Những ngày sống chung dần trôi qua.
Về chiếc ngăn kéo đó, cả hai đều không nhắc lại.
Có đôi khi Vưu Niệm nhìn thấy ngăn kéo kia, sẽ nhớ tới lời Lục Thanh Trạch nói “Cho anh một lý do”.
Trong lòng luôn có một cảm giác kì lạ.


Thái độ bây giờ của Lục Thanh Trạch đối với cô mà nói thật sự là quá tốt.
Cũng may cô thường hay quên, rằng mình đến đây để làm một “người phụ nữ bị bỏ rơi”.
Trên đầu Vưu Niệm giống như treo một thanh kiếm Damocles, cô không biết thanh kiếm này khi nào sẽ rơi vào trên đầu mình.


Có vài lần lời nói đến bên miệng, thiếu chút nữa thì cô muốn cùng anh ngả bài.
“Lục Thanh Trạch, chúng ta không cần diễn nữa. Nói rõ ràng đi.”
Nhưng chuyện đến nơi, cô lại rụt trở về.
Một nửa bộ não của cô đang nói, “Xin lỗi đi, ngả bài đi.”


Nửa kia lại nói: “Không phải mày đã quyết định chờ cho đến lúc Lục Thanh Trạch bỏ rơi mày hay sao?”
Khi hai người ở bên nhau càng lâu, ở chung càng hài hòa, hai loại mâu thuẫn cảm xúc xung đột này càng trở nên rõ ràng.
Thậm chí, còn có chút ảnh hưởng đến công việc của cô.


Cô viết cặp CP Vương Tiêu và Lý Đình Đình tương tự như bọn họ, cũng yêu ở trên ghế nhà trường, sau lại đường ai nấy đi. 
Lúc viết kịch bản, Vưu Niệm thường bất giác nghĩ đến chuyện cô và Lục Thanh Trạch ở trường, ngay sau đó sẽ nghĩ đến tình huống hiện tại của bọn họ.


Thường thì tiếng cười hồi ức còn chưa nhấc lên, khóe miệng lại xụi xuống.
Ngoài ra, tần suất cô nhìn chằm chằm Lục Thanh Trạch mà ngẩn người cũng càng ngày càng nhiều.


Một người đàn ông có ngoại hình, vóc dáng tất cả đều thuộc gu thẩm mỹ của cô, tính cách tốt, sự nghiệp sáng ngời, đối xử với cô cũng rất tốt. Vậy cô còn có lý do gì mà không động tâm?


“Niệm Niệm?” Khi cô lại nhìn chằm chằm Lục Thanh Trạch rồi ngẩn người, Lục Thanh Trạch liền  lên tiếng.
“Hả.” Vưu Niệm như một người vừa ở trong giấc mơ thức dậy, tìm cho mình một cái cớ: “Em đang suy nghĩ về kịch bản.”
Lục Thanh Trạch hoài nghi nhìn cô, “Thật không?”


Anh đứng dậy sờ sờ đầu cô: “Gần đây em thường hay ngẩn người, có phải suy nghĩ không thuận lợi không?”
Vưu Niệm mím môi, gật gật đầu, bàn tay đặt trên bàn nắm thành quyền, móng tay bấm vào trong thịt, bóp đến đau nhức.
“Có muốn đi ra ngoài hít thở không?”
Vưu Niệm ngẩng đầu.


Lục Thanh Trạch tính toán thời gian của mình: “Hai tuần nữa anh có một buổi họp báo, sau khi kết thúc anh sẽ có một kì nghỉ đông. Trước kia có phải em muốn đi đến thảo nguyên, hoặc là sa mạc đúng không?”


Hai tuần sau là ngày “Võ Di” phát hành, gần đây anh rất bận rộn, lúc nào cũng không có thời gian. Đợi đến khi buổi họp báo kết thúc, có thể tạm thời thở pháo nhẹ nhõm.
Vưu Niệm kinh ngạc nhìn sườn cằm của Lục Thanh Trạch, trong lòng căng thẳng.


“Lục Thanh Trạch, không phải anh nói em còn chưa mua chuộc được anh sao?”
Lục Thanh Trạch “hả?” một tiếng, không hiểu ý của cô.
“Vậy anh cũng không cần đối xử tốt với em như vậy.” Vưu Niệm lẩm bẩm nói.
Cô thực sự không thể chịu đựng được nữa.


Thì ra chuyện này so với tưởng tượng của cô còn khó hơn rất nhiều.
Ngàn tính vạn tính, lòng người khó dò.


Cô cũng nghĩ tới chuyện, cứ như vậy thích Lục Thanh Trạch đi. Chờ kiếm thật sự hạ xuống, mình lại giống như năm năm trước, đi khắp nơi tìm bạn bè ăn uống vui chơi, đem thời gian lấp đầy không có khoảng trống để suy nghĩ về anh là được rồi.
Nhưng điều đó không giống bây giờ.


Nhưng Vưu Niệm không thể nói rõ là có chỗ nào không giống, cho đến tuần sau, Lệ Tử Dương đến Hạ Thành thăm cô.
Anh ta áp giải Vưu Niệm đến bệnh viện.
Nhìn thấy mấy chữ “trầm cảm nhẹ” trên phiếu chẩn đoán, Vưu Niệm giật mình một lúc lâu.


“Bác sĩ, tôi bị là do tác dụng phụ của việc uống thuốc sao? Tôi sẽ dừng uống thuốc.”
Vưu Niệm cũng là đến giờ phút này mới nhớ ra, mình đã uống thuốc tránh thai được hơn hai tháng. 


Thuốc này có hiệu quả trong điều trị bệnh buồng trứng đa nang của cô, nhưng cũng có tác dụng phụ, nó có thể ảnh hưởng tiêu cực đến tâm trạng của cô.
Trong khoảng thời gian này, cô đắm mình trong công việc và quên nó đi.


“Vậy cô hãy ngừng thuốc một thời gian, qua một tháng nữa hãy đi tái khám.” Bác sĩ thấy cô nói như vậy, bệnh trạng cũng không nghiêm trọng lắm, cũng không kê đơn thuốc cho cô.
*


“Cậu nói bản thân sẽ không như thế nào đây?!” Ra khỏi bệnh viện, Lệ Tử Dương hận không thể mắng cho cô tỉnh ngủ: “Cậu đạp ngựa tự chơi bản thân đến thành trầm cảm nhẹ rồi đó!”
“Tôi chỉ bị tác dụng phụ của việc uống thuốc thôi!” Vưu Niệm cố chấp không thừa nhận.


“Cậu còn dám nói không liên quan gì đến Lục Thanh Trạch?!” Gân xanh trên cổ Lệ Tử Dương bộc phát, lớn tiếng ra lệnh: “Bây giờ cậu lập tức chia tay với anh ta cho tôi!”
Vưu Niệm mím môi, “Tôi đã ngừng uống thuốc rồi——”


“Không được! Lệ Tử Dương ngắt lời cô: “Cậu không nói thì tôi sẽ đi tìm anh ta! Tôi mặc kệ cậu áy náy hay chuộc tội, khoảng thời gian này cũng đủ rồi. Cậu đi tìm anh ta và nói rõ ràng đi!”
“Không cần!” Vưu Niệm giữ chặt cánh tay anh ta, “Chờ thêm một khoảng thời gian đi.”


“Tuần tới anh ấy có một buổi họp báo rất quan trọng.” Vưu Niệm nhẹ giọng bổ sung, “Đừng ép tôi, Lệ Tử Dương.”
Lệ Tử Dương ánh mắt tức giận, “Tôi ép cậu ư? Là cậu đang tự ép buộc chính mình đó!”


“Được rồi. Tôi sẽ cho cậu một tuần.”Anh ta gật gật đầu, nóng nảy muốn đánh người, “Chờ cuộc họp báo của anh ta kết thúc, cậu phải lập tức nói rõ ràng với anh ta!”






Truyện liên quan