Chương 64
Quà sinh nhật
Editor: Đá bào
Beta: Gió
—
Hạ qua thu tới.
Sau khi tiến vào cuối thu, nhiệt độ ở Hạ thành bỗng nhiên hạ xuống, hai bên đường chất đầy lá rụng vàng óng.
Cách đây không lâu, bộ phim truyền hình “Thanh Cam Phi Tuyết” được chuyển thể từ tiểu thuyết của Vưu Niệm chính thức khởi quay.
Bởi vì nam chính là ảnh đế đại danh Cố Hoài Lương, bộ phim này từ khi chọn diễn viên đã nhận được rất nhiều sự chú ý. Hầu như tất cả mọi người đều kỳ vọng rằng đây là một bộ phim bom tấn đại bạo.
Vưu Niệm vẫn không cần đi theo tổ làm phim, cô tìm cho mình một trợ lý, giúp đỡ xử lý một ít việc vặt.
Nhưng bởi vì quan hệ với Cố Hoài Lương, có đôi khi cô cũng sẽ đến đoàn làm phim thăm hỏi, thuận tiện trêu chọc cô bé mà cậu ta thích.
Cô gái đó tên là Phó Nam Hề, học múa từ khi còn nhỏ, có gương mặt thanh thuần như mối tình đầu, nói chuyện cũng rất dịu dàng.
Đừng nói là Cố Hoài Lương, ngay cả Vưu Niệm cũng thích nói chuyện phiếm với cô ấy.
Nhưng gần đây, vì chuẩn bị sinh nhật cho Lục Thanh Trạch, Vưu Niệm đã một thời gian không đến phim trường.
Ví dụ như lúc này, cô xõa mái tóc dài ngồi trước bàn làm việc, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Tên màn hình đang phát một video chủ đề
Trên bàn, là một cuộn len tròn màu xám đậm và hai cây kim thô.
Video này là Tiết Nhu gửi cho cô, Tiết Nhu còn đảm bảo một cách chắc nịch rằng nó rất hiệu quả.
Vưu Niệm thử dựa theo video, loay hoay trong chốc lát mới cảm giác được sự tuyệt vọng của việc”đầu óc thì hiểu nhưng tay chân lại không nghe lời”.
“Bang” một cái, quấn mấy sợi len rối mù quanh hai que đan rồi đặt lên bàn, Vưu Niệm càng cảm thấy lời đề nghị của Tiết Nhu quá là khuyết tật, mà nghe theo đề nghị của cô lại càng ngu ngốc trong sự khuyết tật.
Tiết Nhu đã sinh con vài tháng trước, trong lúc mang thai đã ở nhà dệt đầy đủ găng tay, quần áo và vớ cho em bé.
Nghe nói sắp đến sinh nhật của Lục Thanh Trạch, cô đề nghị Vưu Niệm tự tay dệt khăn quàng cổ tặng cho Lục Thanh Trạch vào mùa đông.
Lời đề nghị rất mang cốt cách Tiết Nhu.
Phản ứng đầu tiên của Vưu Niệm chính là từ chối.
Nhưng mà cô giáo Tiết của chúng ta lấy hành động thuyết phục lý trí, dĩ nhiên trong lúc bất giác đã thành công tẩy não Vưu Niệm.
Vì vậy, mọi thứ đã phát triển theo hướng này.
Vưu Niệm nhìn mớ lộn xộn trên bàn, thở dài thật lâu.
Rốt cuộc cô đã trúng tà thuật gì, lại khiến bản thân rơi vào tình thế khó xử như vậy? Chẳng lẽ không phải nước hoa, mỹ phẩm hay rượu vang hợp lý hơn sao?
Vưu Niệm vò đầu, chụp ảnh mớ hỗn độn rồi oán giận trong nhóm chat.
Vưu Niệm: [@Tiết Nhu, hiện tại tớ có hoài nghi sâu sắc về món quà này. Cậu có chắc về món quà này sẽ ổn không?]
Hạ Anh: [Ha ha ha ha, biết ngay là cậu không làm được mà.]
Hạ Anh: [Lại nói, món quà này hồi đại học tớ cũng từng thấy. Vào thời điểm đó, bạn cùng phòng của tớ đã đan cho bạn trai của cậu ấy.]
Vưu Niệm: [……]
Tiết Nhu: [Đương nhiên là được rồi!!! Thời gian trước tớ có làm cho Thời Ngộ, anh ấy rất vui đó.]
Tiết Nhu: [Niệm Niệm, tin tớ đi! Lục Thần nhận được nhất định sẽ rất hạnh phúc. Đây không phải là một chiếc khăn bình thường, đó là tình yêu của cậu dành cho anh ấy!]
Vưu Niệm: …
Chậc chậc, nổi da gà.
Hạ Anh: [Cậu đã làm chuyện này thời đại học bao giờ chưa?”]
Vưu Niệm: [Tất nhiên là chưa.]
Chuyện tốn thời gian và công sức như vậy, cô lười làm.
Hạ Anh: [Vậy cậu thử làm đi, làm xong thì quay lại báo cáo hiệu quả [cười gian]. jpg].
Tiết Nhu: [Niệm Niệm, đan khăn quàng cổ thật sự không khó, cứ tin tưởng vào chính mình! Hay là cậu đến nhà tớ, tớ dạy cho cậu cũng được.]
Vưu Niệm: [Tạm biệt [mỉm cười]. jpg]
Đặt điện thoại xuống, Vưu Niệm ngả người ra sau, cẩn thận suy nghĩ về món quà mình tặng mấy năm gần đây.
Đồng hồ, nút áo, cà vạt, thắt lưng, dao cạo râu, kính râm… Tai nghe, bàn phím chuột máy tính cũng đã được tặng hồi còn học đại học.
Đối với Vưu Niệm mà nói, những thứ này có thể dùng tiền mua là dễ dàng nhất.
Cô thở dài một hơi, quyết định nghe Tiết Nhu, thử một lần.
Không phải chỉ là một sợi len bị hỏng thôi sao, có thể khó khăn được bao nhiêu chứ?
Vưu Niệm buộc tóc. lại xem video một lần nữa.
Luồn dây, đan, thu kim…
Vưu Niệm đỡ trán, đầu có hơi nhức nhức.
Hay là giờ cô đến trường quay tìm Phó Nam Hề học một điệu múa thoát y trên ống thép nhỉ?
*
Sinh nhật lần này, Vưu Niệm gọi điện thoại dặn dò Lục Thanh Trạch về nhà sớm một chút.
Lục Thanh Trạch hiếm khi lại đồng ý.
Vưu Niệm lái xe đến trung tâm thương mại mua rượu vang đỏ, lại mua thêm bánh kem trở về.
Đặt bánh trong tủ lạnh, cô đi vào phòng tắm.
Thắp nến thơm, bật chút âm nhạc, thả quả bóng tắm có hương hoa hồng vào bồn. Mùi hương dần dần lan rộng theo sự tan chảy của quả cầu, toàn bộ phòng tắm tràn ngập mùi thơm.
Vưu Niệm đắm mình vào trong nước, chậm rãi nhắm mắt lại, hưởng thụ thời gian ngâm bồn yên tĩnh nhàn nhã.
Ngâm mình trong bồn tắm xong đã là hơn bốn giờ chiều.
Vưu Niệm soi gương, trang điểm tinh xảo, lại trang trí qua nhà cửa một chút.
Đang định lấy bánh ngọt ra khỏi tủ lạnh thì ở cửa truyền đến tiếng mở cửa.
“Anh về rồi à.” Đặt bánh lên bàn, Vưu Niệm đi đến cửa chính.
Lục Thanh Trạch “Ừ” một tiếng, thay dép lê đi vào.
Vưu Niệm mặc một chiếc áo khoác dệt kim dài màu vàng nhạt, cúc áo được cài tỉ mỉ, lộ ra một đoạn bắp chân thẳng tắp trắng nõn, mái tóc dài đen nhánh tùy ý xõa trên cần cổ thấp.
Cô trang điểm, đôi mắt lấp lánh với đôi lông mày rậm, lông mi cong dài, son môi đỏ tươi. Chiếc cổ mảnh khảnh thon dài, làn da trắng nõn dưới ánh sáng nhàn nhạt.
Trang phục dịu dàng thanh khiết này đi với gương mặt xinh đẹp quyến rũ của cô, tưởng không hợp mà lại vô cùng hài hòa.
Trong không khí thoang thoảng mùi hoa hồng, là loại tinh dầu mà cô thường sử dụng.
Tươi mới câu người, vừa thuần khiết vừa dục vọng.
Cổ họng Lục Thanh Trạch khẽ chuyển động, anh đi đến ôm lấy Vưu Niệm, cúi người hôn lên môi cô.
Đến gần, mùi hương trên người cô càng thêm nồng đậm. Quyến rũ anh khó mà ngừng được.
Vưu Niệm ngẩng đầu hôn lại anh, nụ hôn kịch liệt khiến cho cô không thể không ngửa ra sau, thân thể cũng vừa lui lại, cuối cùng bất đắc dĩ dựa vào tường mới có thể chống đỡ cơ thể.
Hôn xong, hô hấp của hai người đều có chút nặng nề.
Bàn tay ấm áp của Lục Thanh Trạch vuốt ve gò má cô, lưu luyến nơi môi cô.
Giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Em uống rượu sao?”
Anh nếm thử vị rượu vang đỏ trong miệng cô.
Vưu Niệm giúp anh cởi cà vạt ra, nghiêng đầu cười: “Đúng vậy. Em vừa mua và nếm thử.”
Trong lúc tắm vào buổi chiều, cô có rót một ly rượu vang đỏ ra và uống trộm một chút.
Lục Thanh Trạch cũng cười: “Ừm, anh cũng đã nếm qua. Hương vị khá ngon.”
Vưu Niệm chớp chớp mắt, đưa tay lau đi vệt son trên môi anh, “Lục Thanh Trạch em không có nấu cơm, gọi đồ ăn giao tới đi.”
“Không sao.” Lục Thanh Trạch sờ sờ đầu cô, cởi áo khoác ra, “Anh đi thay quần áo trước.”
Sau khi Lục Thanh Trạch rời khỏi phòng khách, Vưu Niệm nhanh chóng tắt đèn lại, thắp nến lên.
Ở giữa bàn ăn là một chiếc bánh cao 60cm giá 4 chữ số, với hai ly rượu vang đỏ được đặt ở cả hai bên của chiếc bánh.
Lúc Lục Thanh Trạch đi ra, nhìn thấy chính là cảnh bữa tối dưới ánh nến tuyệt đẹp.
“Lục Thanh Trạch, chúc mừng sinh nhật.” Vưu Niệm đứng ở phía sau chiếc bánh ngọt, cười khẽ nói.
Trên chiếc bánh matcha màu xanh lá cây là hai ngọn nến được thắp sáng.
Trong bóng tối, khuôn mặt của Vưu Niệm trong ánh lửa trong suốt càng kinh diễm động lòng người, trong đôi mắt màu hổ phách phản chiếu ánh nến, ấm áp dịu dàng.
Một dòng nước ấm áp như vọt vào ngực Lục Thanh Trạch.
Anh thấp giọng nói: “Cảm ơn em, Niệm Niệm.”
“Anh ước nguyện đi.” Vưu Niệm chỉ chỉ vào bánh ngọt.
“Được.” Lục Thanh Trạch không từ chối nghi thức này.
Anh nhắm mắt lại và lặng lẽ ước nguyện.
Chưa đầy một phút đồng hồ, Lục Thanh Trạch đã mở mắt ra, thổi tắt nến.
Căn phòng lập tức tối sầm lại.
Vưu Niệm đưa tay, bật đèn phòng ăn lên.
Hai người liếc nhau, đều nở nụ cười.
Lúc ăn tối, Vưu Niệm ăn tượng trưng một miếng bánh ngọt nhỏ, phần lớn còn lại đều vào bụng Lục Thanh Trạch.
Cả ngày, Vưu Niệm cũng không có nhắc tới chuyện quà tặng, Lục Thanh Trạch cũng không hỏi.
Điều này đối với anh mà nói chỉ là chuyện nhỏ không quan trọng mà thôi.
Anh cũng không ngờ, thì ra Vưu Niệm chuẩn bị không chỉ có những thứ này, trọng điểm đều giữ lại đến buổi tối.
*
Buổi tối, Lục Thanh Trạch tắm rửa xong, đi vào phòng ngủ chính.
Vưu Niệm mặc áo khoác dệt kim quỳ gối trên giường, trước người bày một hộp quà được đóng gói tinh xảo. Thấy anh đi ra, Vưu Niệm ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói lười biếng: “Lục Thanh Trạch, có hai lễ vật, anh muốn phá cái nào trước? ”
“Hai cái sao?” Lục Thanh Trạch hơi ngẩn ra.
Vưu Niệm “Ừm” một tiếng, ngón tay ngược lại chỉ vào mình, khóe môi nhếch lên: “Còn có một cái là em nữa.”
Cô ho nhẹ một tiếng, đưa tay sửa sửa áo khoác của mình.
Bên trong cái áo là nội y gợi cảm, vì vậy cô đã thắt chặt nút áo.
Cổ họng Lục Thanh Trạch lăn qua lăn lại, nuốt nước miếng.
Anh ngồi xuống, ngón tay thon dài tháo dải ruy băng trên hộp quà.
“Vậy vẫn chọn cái này trước đi, thời gian còn dài mà.” Thanh âm của anh mơ hồ mang theo ý cười.
Vưu Niệm rũ mí mắt xuống, cong môi mặc định cách nói của anh.
Lục Thanh Trạch không nói nhiều với cô, hai ba thao tác đã mở được hộp quà ra.
Với sự hiểu biết của anh về Vưu Niệm, hộp quà này tám phần là những món đồ hiệu hoặc thời trang xa xỉ.
Nắp đậy mở ra, một chiếc khăn quàng cổ màu xám đậm xuất hiện trước mắt Lục Thanh Trạch.
“Đây là…” Lục Thanh Trạch lấy đồ ra, khóe miệng bất giác giật giật.
Cái này vừa nhìn liền biết là của một người vừa mới làm.
Sửng sốt mất hai giây, anh có chút không dám tin nhìn về phía Vưu Niệm.
“Em đan sao?”
Vưu Niệm gật gật đầu, biểu cảm có chút mất tự nhiên.
Cô cũng biết mình đan không được tốt lắm, nhưng đồ đã làm, không tặng thì lại lãng phí.
Ý cười trên mặt Lục Thanh Trạch càng lúc càng sâu.
“Niệm Niệm, anh rất vui.” Anh tiến lại gần Vưu Niệm, mừng rỡ như điên mà hôn cô.
Nụ hôn dồn dập lại vội vàng rơi vào trên mặt và trên người Vưu Niệm.
Vưu Niệm “Nức nở” một tiếng, thân thể mềm nhũn ngã về phía sau.
Lục Thanh Trạch phủ lên phía trên cô, trán kề vào nhau.
Trong ánh mắt ngày thường thâm trầm bình tĩnh giờ như có những cơn sóng mãnh liệt, khóe môi anh cong lên.
“Niệm Niệm, năm nay là sinh nhật vui vẻ nhất của anh, cám ơn em.”
Nhìn bộ dáng vui vẻ của Lục Thanh Trạch, trong lòng Vưu Niệm sinh ra cảm giác thỏa mãn vô hạn.
Cô đưa tay vuốt ve mặt Lục Thanh Trạch, giọng nói vừa kéo dài vừa mềm mại: “Vậy còn có một món quà nữa, anh có muốn tháo ra hay không?”
Lục Thanh Trạch cười hôn cô, giọng nói khàn khàn tràn ngập dục niệm: “Tháo, bây giờ sẽ tháo ra.”
……
Đó là một đêm lãng mạn vui vẻ.
Đã từng có một thời gian rất dài, sinh nhật đối với Lục Thanh Trạch mà nói không khác gì một ngày bình thường, là kiểu tồn tại có hay không có cũng chẳng sao.
Nhưng hôm nay, sinh nhật lần này còn chưa qua, anh đã bắt đầu mong chờ tới sinh nhật lần tiếp theo.
Bởi vì, mỗi một sinh nhật về sau này, đều sẽ có mặt Vưu Niệm.