Chương 22: Hồi ức buồn mang tên anh(part cuối)
Cậu đau khổ,tự trách bản thân mình.Từng giọt nước mắt chảy như trúc nước trên khuôn mặt cậu.Dù có suy nghĩ và hành động như người lớn.Nhưng cậu vẫn là 1 cậu bé đau thì sẽ khóc.Đây là lần đầu tiên cậu khóc khi cậu có ý thức.Lần đầu tiên dành cho cô người mà cậu thương.
Bạn biết ko khi 1 người con trai khóc vì 1 cô gái thì những giọt pha lê ấy đáng quý cỡ nào.
Khi cậu bị tai nạn giao thông đau đớn như ch.ết đi nhưng cậu vẫn cắn răng không khóc nhưng khi thấy những giọt nước mắt trên mặt cô cậu cảm thấy tim mình thật đau như vụn vỡ."Chắc min cũng đau như vậy đúng ko?" Cậu đặt tay lên tym mình vừa cười vừa khóc nói.
Bây giờ ước muốn duy nhất của cậu là ôm cô vào lòng giúp cô lau đi những giọt nước mắt rơi vì cậu.Nhưng làm sao đây? chẳng lẽ để cô thấy cậu trong bô dạng này cô sẽ đau lòng biết dường nào thà để cô đau lòng mà hình ảnh của cậu cô luôn khắc khi trong lòng là 1 người luôn nở nụ cười ấm áp toả nắng. Luôn là người yêu thương cô nhất.
1 năm tiếp tục trôi
Cô trở nên lạnh lùng,xinh đẹp yêu kiều nhưng nụ cười hôn nhiên ngày ấy đâu mất nay chỉ là nụ cười miễn cưỡng vì sợ người thân lo lắng.
Còn cậu 1 năm nay cậu sống như sống trong địa ngục.Có 1 thời gian cậu bị trầm cảm và tụt 10kg.
Nhưng vì cô cậu đã có hy vọng tiếp tục hành trình trị liệu mong 1 ngày đứng trước mặt cô mỉm cười như năm nào.
Và rồi kỳ tích đã đấn vs cậu.Với sự hạnh phúc cậu đặt vé máy bay chuyến nhanh nhất đến gặp cô.
Như 1 thói quen cô lại tiếp tục đến cánh đồng hoa ấy.Với nỗi buồn,sự hụt hẫng cô trở về nhà
Trên con đường quen thuộc hằng ngày vẫn đi.Cô gặp được người mình hằng mong nhớ chỉ cần nhắm mắt lại hình bóng đó sẽ hiện ra vâng người đó chính là cậu.Nhưng tại sao cậu lại ôm người con gái khác.
Những giọt nước mắt thi nhau lăn xuống khuôn măt cô."Mặn thật" cô mỉm cười nói nhưng ánh mắt không rời cậu và người con gái ấy. Cô đứa tay lên lau những giọt nước mắt ấy nhưng tại sao càng lau càng nhiều vậy.Cô cảm thấy đau lắm vô cùng đau như có dao cứa vào tim và trái tim từ từ rỉ máu nhưng cậu liệu có biết."Mà chắc cậu quên cô rồi quên luôn lời hứa năm nào" vs suy nghĩ đó cô chạy nhanh qua con đường tấp nập người này.
Cô cảm thấy mk vô cùng yếu đuối.Chỉ cần 1 chút mạnh mẽ thì cô đã bước đến hỏi cậu tại sAO ĐỐI XỬ VS CÔ NHƯ VẬY. Nhưng vì sự yếu đuối mà gây lên 1 bi kịch sau này
"tách..tách..tách " Từng giọt,từng giọt mưa rơi trên đôi vai gầy yếu của cô. Cô cười khổ "Đúng là số con nhọ mà" Không trốn tránh cô từng bước,từng bước mà đi.
Mưa đi qua lấy luôn từng ký ức của cô và cậu
Mở mắt ra 1 lần nữa,mùa thuốc khử trùng xông vào mũi cô.Nhìn căn phòng trắng xoá mà cô cảm thấy khá kì lạ cô nhớ mk đang ở phòng làm bài tập sao bây giờ mk lại ở đây.Cậu bước vào vs khuôn mặt đau khổ nhớ lại những gì bác sĩ nói làm tim cậu co thắt thật chặt.(Vì sốt cao ảnh hưởng tới não bệnh nhân có thể mất những ký ức trong 3 năm nay)
Nhớ đến đây cảm xúc của hắn man mán buồn
#chap sau viết tiếp
Mà các man biết cô gái hắn ôm là ai hk