Quyển 2 - Chương 9: Kết quả của chuyến đi săn
Mũi khoan khổng lồ từ trên trời lao xuống. Cú đánh đã phong tỏa toàn bộ đường né tránh xung quanh vì sau khi mũi khoan đâm vào mặt biển sẽ tạo thành một xoáy nước khổng lồ cuốn hết nước biển vào giữa. Nếu không muốn chịu ảnh hưởng thì chỉ chỉ còn cách lặn sâu xuống đáy biển.
Trước khi ra tay, Paperman đã tính toán hết những điều này. Đối phương đang ngập nửa mình trong nước biển lạnh lẽo nên khó có thể mượn lực. Vì vậy, đón đỡ đòn này chỉ là hạ sách, còn nếu muốn né tránh thì chỉ có cách lặn xuống biển, như vậy vẫn lâm vào thế bị động. Paperman biết rõ cấp bậc của đối phương cao hơn mình nên lúc này đã dốc hết sức liều mạng. Chỉ có cách không ngừng tích lũy ưu thế mới có thể tìm được thời cơ để chiến thắng.
Nhưng Blood Owl thì ngược lại. Đối với hắn, hạ sách trong mắt người khác chính là cách hắn thích dùng nhất.
Khi mũi khoan còn cách đầu Blood Owl chưa tới hai mét thì bỗng tăng tốc lao xuống. Tuy mũi khoan khổng lồ do Paperman tạo nên có bán kính đến mười lăm mét nhưng đỉnh đầu lại cực kỳ bén nhọn và nhắm chuẩn vào mắt của Blood Owl không lệch chút nào.
Blood Owl giơ hai tay lên, sau đó nắm chặt hai bàn tay cùng một lúc. Trong khoảnh khắc này, mũi khoan với tốc độ quay lên đến hơn hai ngàn vòng mỗi giây bỗng ngừng lại và không thể nhích thêm chút nào.
Sức mạnh của một phía phải lớn hơn mới có thể ảnh hưởng đến chuyển động của phía còn lại. Theo lý mà nói, đáng lẽ lúc này Blood Owl phải quay tròn theo mũi khoan hoặc toàn thân sẽ bị xay thành thịt nhão từ trên xuống dưới bắt đầu từ hai cánh tay mới đúng. Nhưng sự thật, hắn vẫn trôi nổi trên mặt biển và chỉ dùng đôi tay là đã có thể ngăn cản mũi khoan có thể tích lớn hơn mình gần trăm lần.
“Chỉ dựa vào lực cổ tay đã có thể làm được việc này, sức mạnh quá chênh lệch..." Trong lòng Paperman thầm kết luận và cũng phân tích tình huống một cách vô cùng bình tĩnh trong lúc đó: “Tốc độ nhanh đến mức mình không nhìn thấy được. Về sức mạnh, vũ khí giấy của ta có độ cứng rắn ngang ngửa với vàng ròng, đã vậy chất lượng và trọng lượng được nâng cao bằng cách tăng thêm thể tích nhằm tăng vận tốc và tần số. Kết quả lại bị hắn ngăn chặn một cách dễ dàng như kẹp lấy một cái chong chóng giấy... Lúc này, ưu thế duy nhất của mình là quyền khống chế bầu trời, nhưng cũng không thể xem như tuyệt đối an toàn... Tình hình gay go thật. Rốt cuộc hắn làm thế nào mới có thể nâng cao thực lực tới mức này vậy?”
Lúc này, mũi khoan bỗng nổ tung rồi biến thành vô số trang giấy bay tán loạn trên không. Sau đó, chúng lại nối liền với nhau thành một mặt phẳng khổng lồ như một chiếc thảm bay và che phủ trên đỉnh đầu của Blood Owl cách mặt biển ngàn mét.
"Muốn ngăn cản tầm nhìn của ta sao?” Blood Owl cười lạnh và nói: “Ngươi đang giở trò gì ở trên đó thế? Hay là lại một tuyệt chiêu?”
Có lúc, bản năng giống như của dã thú đưa ra kết luận còn chính xác hơn cả suy nghĩ và quả đúng là Paperman đang chuẩn bị gì đó thật.
Năng lực của hắn rất mạnh, gần như là không chịu hạn chế. Tiếc rằng thể lực và tinh lực của con người thì lại có hạn. Trong tình huống tập trung tinh thần cao độ, có lẽ bản thân sẽ không nhận thấy sự tiêu hao này một cách rõ ràng. Nhưng một khi cơ thể bị trọng thương hoặc là vì thời gian chiến đấu quá dài nên ý chí hơi buông lỏng. Đến lúc đó, sự mệt mỏi của bản thân sẽ đột nhiên bùng nổ như nước lũ tràn bờ. Điều này còn nguy hiểm hơn cả chiêu thức của đối phương.
Paperman biết rõ nếu cứ tiếp tục kéo dài, bản thân mình sẽ gặp bất lợi vì khi ấy, kẻ ngã xuống đầu tiên chắc chắn không phải là đối phương. Kết quả cùng lắm là mình ch.ết trận, sau đó ba nhánh hải, lục, không quân sẽ tấn công hủy diệt vùng biển này. Vì vậy, tốt nhất nên tung ra tuyệt chiêu sớm một chút.
Blood Owl đang huýt sáo và kiên nhẫn chờ đợi. Hắn không vội giết Paperman vì đây là trò chơi đi săn nên thưởng thức quá trình của nó rất quan trọng. Còn kết thúc trò chơi vào lúc nào và bằng cách nào là do người đi săn quyết định chứ không phải do con mồi quyết định.
Chiếc thảm giấy chỉ là một mặt phẳng nên không cần quá nhiều giấy để tạo thành. Số giấy còn lại đều tập trung trên trời rồi dần dần kết thành hình dạng của một sinh vật nào đó trông giống như rắn. Không đầy một phút, thảm giấy che phủ trên đỉnh đầu của Bloodman đã tan đi. Trừ đôi cánh giấy của Paperman, những trang giấy còn lại trên trời đều bám vào mình của một sinh vật kỳ lạ kia.
Cái bóng to lớn ẩn trong mây có râu hổ, đuôi như bờm sư tử, mình dài như rắn lại có vảy như cá, trên đầu mọc đôi sừng như hươu và móng vuốt thì như chim ưng. Đó là một con rồng khổng lồ do giấy tạo thành, sống động như thật, linh hoạt có thần. Lúc này, tiếng gió trên biển nghe giống như tiếng rồng ngâm trầm thấp và hùng hồn.
“Sinh vật hư cấu sao… Rất thú vị.” Blood Owl nhìn con rồng giấy đang bay lượn giữa trời, gương mặt toát lên vẻ hưng phấn.
Theo lý mà nói, con rồng này không thể là thần tiên mà chỉ là vũ khí do Paperman dùng năng lực để mô phỏng hình dạng của sinh vật, xem ra tác dụng không lớn lắm, còn không bằng tạo thành đao kiếm khổng lồ hoặc là hàng chục ngàn mũi phi tiêu giấy.
Chẳng qua sự thật lại không phải vậy, ví dụ như một món được trình bày đẹp đẽ ngon mắt và cũng món ăn đó nhưng được làm thành hình dạng giống như phân thì khi ăn vào miệng, tuy mùi vị của hai món ăn vẫn giống nhau nhưng người ăn vẫn cảm thấy món đầu tiên ngon hơn. Lại lấy thêm một ví dụ, một con rối mặc quần áo có thể tham gia biểu diễn hài kịch còn một con rối không mặc quần áo chỉ có thể đóng phim kinh dị mà thôi.
Cũng giống như Giáng Long Thập Bát Chưởng phải có tiếng rồng ngâm. Đả Cẩu Bổng phải dùng gậy. Ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng phải là những kẻ đau khổ bị cắm sừng mới luyện thành. Lục Mạch Thần Kiếm thì con mẹ nó phải phọt ra từ động mạch và Hình Thần Nhất Thể mới là cảnh giới cao thất.
Paperman điều khiển con rồng nhào về phía Blood Owl, tuy còn cách rất xa nhưng kình phong đã ảnh hưởng đến mặt biển. Miệng rồng mở to vừa hay đủ nuốt lấy Blood Owl.
Trong nháy mắt, nửa thân mình của rồng giấy đã chìm xuống biển, còn Blood Owl cũng đã biến mất, chắc hẳn đã bị nuốt vào bụng rồng.
Độ sâu trung bình của biển Italy không tới năm trăm mét. Đã vậy, bờ biển của Venice lại nông, càng gần bờ biển thì mực nước càng thấp. Paperman biết cho dù có xuống tới đáy biển, rồng giấy của hắn vẫn có thể chịu đựng được áp lực của nước biển. Vì vậy, Blood Owl tất nhiên cũng sẽ không sao. Trong tình huống tấn công mãnh liệt nhưng vẫn không thể thắng, chỉ còn cách nhấn chìm hắn cho đến khi ch.ết đuối. Chắc hẳn thằng này không thể hít thở dưới nước chứ nhỉ?
Kế hoạch ban đầu của hắn là cho rồng giấy nuốt lấy Blood Owl rồi cuộn tròn lại, sau đó điều chỉnh giấy bên trong con rồng để dùng giấy ướt bao chặt lấy Blood Owl. Tiếp theo lại thêm giấy vào mặt ngoài để tăng độ dày và đảm bảo không còn kẽ hở như từ từ đổ đất sét vào để lấp đầy xác ướp trong quan tài, cho dù xác ch.ết có sống lại cũng phải ch.ết thêm lần nữa.
Nhưng tình huống thật sự ở dưới nước lại là: Blood Owl giang rộng hai tay hai chân chặn lấy hàm trên và hàm dưới của con rồng khiến nó không thể ngậm miệng lại.
“Quả nhiên không những thay đổi hình dạng mà lực cắn dưới nước còn mạnh hơn mũi khoan lúc nãy nhiều.” Blood Owl thầm nghĩ.
Càng cách xa Paperman, năng lực của hắn càng trở nên yếu ớt. Vì vậy, dần dần hắn đã không thể gắng gượng nổi. Áp lực của nước mạnh dần lên khiến phổi hắn cũng bắt đầu không chịu nổi. Vì vậy, miệng của con rồng đã sắp ngậm lại. Lúc này, tư thế của Blood Owl giống như Bàn Cổ uống nhầm thuốc xổ nhưng vẫn kiên trì làm công việc của mình.
Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, bước ngoặt đã xuất hiện: Gần đây có người.
Ban đầu, Blood Owl cho rằng đó là Faeroe, kẻ vừa bị ném xuống biển. Nhưng sau khi nghĩ lại, hắn cảm thấy không đúng. Thằng ấy chắc chắn đã khôi phục lại ý thức rồi trở về bờ. Nếu có người ở dưới biển từ nãy tới giờ thì ắt hẳn đã ch.ết đi hơn mười mấy lần. Vậy… ở nơi này, chắc chắn là quân đội hoặc chăng là tàu ngầm của HL.
Cho dù ra sao, có người là tốt rồi vì sức mạnh trên người Blood Owl lại bắt đầu tăng lên. Nửa cái đầu rồng cũng bị hắn gồng sức xé tan thành từng mảnh.
Vừa thoát khỏi sự kiềm chế, hắn vung hai tay bơi lên mặt biển với tốc độ đáng sợ như của một con cá mập, đến nỗi tạo nên một dòng chảy ngầm mạnh mẽ dưới đáy biển.
Khi sự tiếp xúc giữa mình và Blood Owl chấm dứt, Paperman không thể đoán được vị trí của đối phương. Giữa màn đêm, đôi mắt thường hoàn toàn không thể nhìn thấy vật thể bên dưới mặt biển. Tình hình lúc này không rõ nên Paperman chỉ còn cách gọi rồng giấy về rồi tính toán tiếp.
Blood Owl vừa nổi lên mặt biển liền há mồm thở dốc, hắn nói thầm với giọng khó chịu: “Tên này có quá ít tâm trạng tiêu cực, đúng là phiền phức. Thà trên đất liền thì không sao. Nếu ở dưới biển thì ta quá bất lợi. Không chơi nữa, giết quách cho xong.” Nghĩ đến đây, hắn đánh xuống mặt biển, nhờ đó thân người hắn bắn lên cao tới mấy chục mét.
Lúc này, Paperman đã nhìn thấy Blood Owl. Cái đầu rồng đã được sửa chữa nguyên vẹn nên hắn lại thúc con rồng nhào đến Blood Owl, định giở trò cũ.
Blood Owl bay theo một hình vòng cung, còn nơi hắn đáp xuống chính là một tảng băng trôi bị vỡ ra. Tuy diện tích chỉ một mét vuông nhưng như vậy đã đủ rồi. Chút lực cản của nước đối với khối băng đã đủ để Blood Owl thực hiện được một cú không kích đáng sợ.
Con rồng giữa trời đang đâm xéo xuống dưới. Còn Blood Owl lại từ phía dưới vọt lên. Lần này, rồng giấy thực sự đã nuốt chửng Blood Owl. Nhưng sau đó, nó bắt đầu bị tan rã từ phần đầu trở đi, tầng tầng lớp lớp giấy bị nổ tung từ bên trong rồi biến thành những cuộn giấy hình trụ ở giữa trời.
Sau khi phá tan con rồng, đà của Blood Owl không hề giảm sút mà bay thẳng đến Paperman. Còn Paperman thì bỗng cảm thấy lồng ngực ngưng hoạt động, ngay khi con rồng giấy sắp bị hủy diệt hoàn toàn thì hắn đã thế. Có lẽ do năng lực điều khiển giấy do tâm thần ngưng tụ nên khi bỗng bị người khác phá hủy, hắn đã bị ảnh hưởng rất nhiều.
Cuối cùng, Blood Owl đã bay đến trước mặt Paperman, rồi quay người lại, tiếp theo là một cú thúc cùi chỏ. Lần này, đôi cánh giấy của Paperman không bao toàn bộ người hắn mà chỉ xếp chồng lên trước mặt để đỡ đòn.
Thế là những trang giấy bỗng rơi rụng lả tả giữa bầu trời tựa lông vũ, còn thân hình của Paperman thì bay về hướng bến cảng như một viên đạn pháo, rồi đâm sầm vào thành đống đổ nát. Nơi hắn rơi xuống, nước biển xung quanh như vừa bị một viên đạn pháo oanh tạc qua.
“Mấy tờ giấy này chắc chắn thật...” Blood Owl đoán chừng có lẽ Paperman vẫn chưa ch.ết. Mấy năm trước, hắn đã từng thí nghiệm, dù xương sườn bị đánh vỡ đâm vào nội tạng vẫn có thể cứu chữa được.
Blood Owl lại rơi xuống mặt biển và vì không kiềm được nên hắt xì một cái.
Ngâm mình trong nước lạnh quá lâu, thân thể sẽ bị thiếu nước. Giờ thì Blood Owl cảm thấy vô cùng khó xử, não hắn đang phân vân rằng có nên bơi vào bờ để kéo Paperman ra khỏi đống đổ nát, rồi bồi thêm cho hắn một đao hay không?
Nhưng mười mấy nòng nhắm hồng ngoại đã khiến Blood Owl thay đổi ý định. Những chấm hồng đang lay động đó chứng minh cho hỏa lực dày đặc của bộ đội cơ giới hóa. Vì vậy, hắn lập tức hít sâu một hơi rồi lặn xuống nước. Hai giây sau, chỗ vừa rồi được vô số đường đạn của súng máy chào hỏi liên tục suốt một phút khiến nước bắn tung tóe.
Tiếc là không hề có một giọt máu nào nổi lên trên mặt nước, xem ra chẳng viên đạn nào bắn trúng mục tiêu.
Tốc độ bơi của Blood Owl còn nhanh hơn cả tàu ngầm, bên cạnh đó radar cũng không dò được con người. Vì vậy, hắn mới có thể bình yên trốn đi, kết thúc một đêm hỗn loạn.
…
Hôm sau, các kênh truyền thông ùn ùn đưa tin, phía chính phủ giải thích rằng: Đó là một vụ khủng bố vũ trang của Steel Commandment nhằm vào dân thường. Nếu xét theo một khía cạnh nào đó, điều này cũng không sai. Vì Blood Owl đúng là dân thường còn Bottlelinos, giám sát trưởng của thánh vực cầm thánh giá đến để trừ khử hắn.
Thánh giá màu trắng được nhiều người tận mắt chứng kiến và chụp hình lại được miêu tả là một loại pháo hoa đặc biệt. Còn cơn sóng thần quy mô nhỏ và tiếng nổ được giải thích là tiếng động do lực lượng vũ trang của quân đội chống trả lại Steel Commandment.
Một vài người theo chủ nghĩa duy tâm đã upload những đoạn clip mờ nhạt do mình quay lên mạng rồi tuyên truyền những lời tương tự như “Cơn lốc màu trắng và rồng khổng lồ” một cách trắng trợn. Không lâu sau, những clip này đã bị nhấn chìm bởi những comment tương tự như “Đây là trailer của game sao?”, “Trailer phim à?”, “Photoshop cùi vãi”, “Bà xã, mau đến xem thượng đế kìa!” và trở thành những tin tức giải trí không thu hút được bao nhiêu người. Tuy sự việc gây nên sóng gió không nhỏ nhưng cũng chìm xuống rất nhanh.
Paperman được chuyển tới bệnh viện còn Faeroe lại trở thành người hùng sau khi bị người khác đánh bại chỉ với một cú đấm, rồi lặng lẽ bỏ chạy lên bờ một cách thảm hại. Cái hay là hắn vẫn có thể lĩnh công, đây vốn là một biện pháp ổn định lòng người của HL: Chính phủ là vô địch, vinh quang phải thuộc về trung tá của HL. Dưới sự chỉ huy sáng suốt của HL, lực lượng quân sự có thể đánh trăm trận trăm thắng để bảo vệ dân chúng.
Và bạn mãi mãi không biết rằng có một cảnh sát kỳ lạ đã từng xuất hiện trong sự kiện này...