Chương 12: Chân tướng x tuyệt tình x biểu hiện giả dối
Quý Bội Tuyệt nhìn tờ giấy mỏng trong tay, nhức đầu xoa xoa ấn đường(). Không có, không có gì cả, trước kia vẫn hoài nghi trong giáo có nội gián, thế nhưng tìm lâu như vậy, lại không một chút manh mối, như vậy làm sao chính đạo không có căn cứ nào lại tìm được những phân bộ bí mật này?
()Ấn đường: phần giữa hai đầu ***g mày
Quý Bội Tuyệt đè xuống huyệt Thái Dương, đang định nghỉ ngơi một chút thì có một người hầu chạy vào, lại bị thị vệ ngăn lại.
“Để hắn tiến vào.”
Cửa mở, Quý Bội Tuyệt liếc mắt liền nhận ra đó là người hầu mà y phân phó đi theo Tỏa Vân, trong lòng của y hiện lên một tia không ổn.
“Làm sao vậy?”
“Bẩm giáo chủ…” Người hầu vội vàng hành lễ một cái: “Tỏa Vân thiếu gia đã xảy ra chuyện.”
Quý Bội Tuyệt không tự chủ đứng lên: “Xảy ra chuyện gì?”
“Sáng nay tiểu nhân phát hiện Tỏa Vân thiếu gia mê man ở trong đình, tiểu nhân nghĩ chắc Tỏa Vân thiếu gia cả đêm qua ở trong đình uống rượu. Chỉ là khi đến gần mới phát hiện Tỏa Vân thiếu gia không bình thường, gương mặt đỏ bừng, nhiệt độ cơ thể rất cao. Tiểu nhân đến Ngạ Quỷ Đạo kêu người, Đan đạo chủ đã đến đó xem, sau lệnh tiểu nhân đến bẩm báo cho giáo chủ.”
“Đi.” Quý Bội Tuyệt buông tài liệu trong tay xuống, chuẩn bị tới tiểu viện, lúc này thần sắc gã người hầu kia lại có chút kì quái.
“Giáo chủ…”
“Còn có chuyện gì?”
“Bẩm, bẩm giáo chủ, tiểu nhân ở trên đường…” Dưới ánh mắt Quý Bội Tuyệt, tên người hầu có chút nói lắp và do dự: “Gặp phải thiên giới nhân… Hắn, hắn đưa tiểu nhân một phong thư, kêu tiểu nhân mang đến cho giáo chủ.” Người hầu lập tức lấy ra một phong thư màu nhạt, Quý Bội Tuyệt tiện tay bỏ vào trong ngực, đi ra ngoài, y biết nếu không có gì nghiêm trọng, Đan Yếu Ly sẽ không gọi y tới.
Nhưng người phía sau nói một câu làm y ngừng lại.
“Giáo chủ, vị đại nhân kia còn nói một câu…”Ta chờ ngươi, Quý Bội Tuyệt”…”
Quý Bội Tuyệt quay đầu lại nhìn chăm chú vào người hầu: “Đây là “thiên giới nhân” nói…?”
“Bẩm, bẩm, đúng, đúng vậy.”
Quý Bội Tuyệt không nói một lời, xoay người rời đi.
Trong điện phủ, có một người đang đứng phía trước chủ tọa, thờ ơ nhìn những quân cờ trên bàn. Hắn chậm rãi nắm lấy một quân cờ, nhẹ nhàng buông: “Vẫn.”
Quân cờ rớt xuống cùng với những quân cờ trên bàn tạo thành một dải trên bàn cờ màu đen, giống như một dải ngân hà lấp lánh. Người nọ không nhìn hình ảnh xinh đẹp này, mà ngẩng đầu, nhìn thân ảnh huyền sắc xa xa.
“Ngươi đã đến rồi.”
Quý Bội Tuyệt nhìn thẳng người kia, mặt nạ quỷ dị che đi biểu tình người nọ, người nọ hơi nghiêng đầu, che đi một bên mặt từ bi, để lại một bên mặt kinh khủng.
“Ta đã đến.” Quý Bội Tuyệt khẽ nhếch môi, nụ cười vẫn tà khí như trước: “Vì sao còn muốn mang theo mặt nạ, Lạc Dịch…? Không, có thể đây cũng không phải tên thật của các hạ.”
Người áo bào trắng cũng không nói gì, chỉ là tháo mặt nạ xuống, để lộ ra một khuôn mặt hết sức bình thường, là Lạc Dịch.
“Lạc Dịch…Đây là tên của ta, cái tên duy nhất.” Lạc Dịch đứng ở phía trên, từ trên cao nhìn xuống Quý Bội Tuyệt, mỉm cười: “Phong Tỏa Vân sao rồi? Có đi gặp mặt hắn lần cuối chưa?”
“…Mục đích của ngươi?” Quý Bội Tuyệt nhàn nhạt trả lời, như không hề nghe được ngữ khí trêu chọc.
“Luân Hồi giáo giáo chủ quả nhiên thẳng thắn.” Lạc Dịch vỗ tay cười nói: “Ta đến đây vì một giao dịch mà thôi, một giao dịch nho nhỏ.”
“Nói đi.”
“Hồng quả.” Lạc Dịch mỉm cười quái dị, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam: “Ta muốn Hồng quả.”
Quý Bội Tuyệt thâm trầm nhìn gương mặt tham lam kia.
“Nga, ngươi không cần phải lo lắng.” Lạc Dịch nhìn ra Quý Bội Tuyệt chần chờ, thờ ơ nói: “Ta không hứng thú với quyền thế của giáo, ta chỉ là một Quỷ y hứng thú với dược liệu mà thôi.”
Quỷ y? Quý Bội Tuyệt bình tĩnh đánh giá người nọ. Quỷ y là một người, không, phải nói là một danh hiệu, đối với y dược rất điên cuồng, trong mắt họ bất cứ gì cũng đều là tư liệu và vật thí nghiệm, bao gồm cả con người.
“..Ta tại sao phải nghe lời ngươi?” Quý Bội Tuyệt vươn tay, lòng bàn tay là một nhúm bột phấn: “Ngươi có lẽ sẽ chính miệng nói cho ta phương pháp chữa bệnh.”
Lạc Dịch nhìn bột phấn, thu hồi lại tươi cười đắc ý. Bột màu trắng này là công cụ của giáo chủ Luân Hồi giáo, người muốn vào Luân Hồi giáo đều phải uống Luân Hồi Hoàn, nó không chỉ giúp chống lại Tử Hà Vụ, mà công dụng quan trọng hơn chính là —- Khống chế. Trở thành giáo chủ đều sẽ biết phương pháp điều chế bột này, tên gọi là “Vãng sinh”, chỉ cần dính một chút bột này, kẻ đã uống Luân Hồi Hoàn đều có thể dễ dàng bị khống chế.
“Vô dụng.” Lạc Dịch lãnh đạm nói: “Ngoại trừ Hồng quả, ngươi đừng mong có thể lấy từ ta phương pháp chữa bệnh, ta dù ch.ết, cũng sẽ lôi kéo Tỏa Vân cùng đi, dù ngươi có nhốt ta lại, ta cũng có nhiều biện pháp ch.ết đi.”
Lạc Dịch không có hảo ý nhìn về phía Quý Bội Tuyệt, cười lớn: “Quý Bội Tuyệt, không cần cố gắng nữa, ta biết nga, ngươi là luyến tiếc buông tay Phong Tỏa Vân.” Hắn lắc đầu, đắc ý nói: “Ngươi có biết lý do vì sao ta phải giúp Yến Phù Sênh hãm hại Tỏa Vân không, đó là lần kiểm tr.a cuối cùng của ta, mà hiện tại ta chắc chắn, ngươi đối với Phong Tỏa Vân là nghiêm túc.”
“Ngoại trừ ta không ai có thể cứu Phong Tỏa Vân, đây là dược do ta tự tay điều chế. Ngươi nếu không nhanh thì chỉ có thể xuống địa ngục vớt xác Tỏa Vân nga.”
Quý Bội Tuyệt âm trầm nhìn Lạc Dịch, tay nắm chặt lại. Y hít sâu một hơi, sau đó thở ra.
“…Ngươi thắng.” Quý Bội Tuyệt vỗ tay, một người lặng lẽ không hơi thở xuất hiện.
“Ngục Bát bái kiến giáo chủ.”
“Kêu thiên giới nhân đem Hồng quả đưa tới.”
“Vâng.” Dứt lời, liền giống như một làn khói biến mất.
Trong phòng bỗng chốc yên lặng hẳn lên. Sau đó, Quý Bội Tuyệt lên tiếng:
“Ngươi từ nơi nào biết được Hồng quả.” Ngoại trừ Luân Hồi giáo giáo chủ cùng Lục đạo đạo chủ, người ngoài không thể biết đến tồn tại của “Hồng quả”.
“Đây là phương pháp của ta, ngươi không xứng biết.” Tựa hồ đã thấy mục đích đạt được, Lạc Dịch ngồi xuống, rót một chén trà: “Bất quá ta có thể cho ngươi biết một việc, về Phong Tỏa Vân.”
Như là rốt cuộc sau bao năm cũng đem được nhẫn nại và kìm nén phát tiết ra ngoài, Lạc Dịch phấn khởi nói: “Khoảng chừng là vào Thiên Khánh năm bốn lăm, ta đến chỗ Thích Tam Nương, đứa con ngốc của nàng làm ta rất hứng thú, sau ta gặp Tỏa Vân, bệnh của hắn lúc đó gợi nên sự tò mò của ta.”
Lũ viêm, hay còn gọi là “Lũ nhan”, là một bệnh rất giống bệnh thủy đậu, không truyền nhiễm, nhưng làm người bệnh hay phát sốt và nổi mụn nước đầy mặt, rất xấu xí, ngoại trừ thiên tài địa bảo ra chẳng có phương thuốc nào trị được hết.
“Lúc đầu ta cũng chỉ là nhất thời hứng khởi, nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt hắn, gương mặt khuynh nước khuynh thành ấy, ta quyết định bồi dưỡng hắn thành một quân cờ, một sàng cụ() hoàn mỹ nhất, có thể câu dẫn được mục tiêu ta ưng ý.”
() Sàng cụ: công cụ trên giường
Lạc Dịch đắc ý, không kiềm được liếc mắt hỏi: “Thế nào, Quý giáo chủ, tư vị của Tỏa Vân không phải rất được sao?”
Quý Bội Tuyệt không nói, Lạc Dịch cũng không thèm để ý, hắn chỉ là đang khoe ra sự hứng khởi, cũng không quan tâm cảm thụ của người nghe.
“Phong Tỏa Vân cho rằng ta là người đã cứu hắn, lại đâu ngờ rằng người tạo nên hết tất cả chính là ta…Thật ngu xuẩn, phải không?” Lạc Dịch châm chọc nở nụ cười: “Ta cho đến bây giờ còn chưa thấy ai ngốc nghếch như vậy, dễ lừa như vậy.”
Quý Bội Tuyệt vẫn trầm mặc, lúc này thiên giáo nhân đem lên một cái hộp. Mắt Lạc Dịch sáng lên, nhìn chằm chằm cái hộp. Quý Bội Tuyệt mở hộp ra, một mùi thơm ngào ngạt bay lên, bên trong hộp là một quả màu đỏ tươi, chín mọng, làm kẻ khác thèm thuồng.
Lạc Dịch vội vàng ôm lấy hộp, tham lam nhìn, luyến tiếc không dám rời mắt.
“Các hạ, ngươi hẳn là nên thực hiện cam kết của ngươi.”
“Nga, được rồi.” Lạc Dịch thờ ơ nói: “Đem “Luân Hồi châu” đưa cho ta.”
Quý Bội Tuyệt sửng sốt, Luân Hồi châu là đại biểu cho Luân Hồi giáo giáo chủ.
“…Nhanh lên một chút, Luân Hồi châu thuần âm, lát nữa ta chữa trị cho Tỏa Vân, cần tới.”
Quý Bội Tuyệt cắn răng, áp chế phẫn nộ, y đưa tay lên cổ, lấy ra một sợi dây chuyền, bên trên là một hạt châu, tản ra hàn khí mơ hồ.
Lạc Dịch cầm lầy tùy tiện cất ở trong lòng, sau xoay người đi.
“…Ở trong lòng ngươi, chưa bao giờ…để ý đến Tỏa Vân sao…?” Có một thanh âm truyền đến.
Lạc Dịch quay đầu lộ ra biểu tình kỳ quái: “Có gì phải để ý? Chỉ là một quân cờ đã dùng nhiều lần mà thôi. Làm sàng cụ thì hắn quả thật tốt, Quý giáo chủ thích thì tặng ngươi, ta không cần.”
Lạc Dịch quay đầu lại lần nữa bỗng sửng sốt. Đứng dựa trên cửa là một tuyệt sắc thiếu niên, làn da trắng nõn giờ đỏ bừng, đôi mắt ảm đạm, dường như muốn khóc.
——– Đó là…ai? Người vừa nói, đến tột cùng… Là ai?
Thiếu niên nhìn Lạc Dịch, sau đó lui về sau, lui về sau nữa, rồi quay đầu bỏ chạy, như thể đằng sau là bóng tối sắp sửa cắn nuốt hắn.
Thiếu niên há miệng, như dùng hết khí lực để hô hấp, hắn mê muội, tầm nhìn như tối lại.
Tối quá…Tối đến mức không thể nhận thức được gì nữa.
Lạc Dịch mặt không thay đổi nhìn thiếu niên rời đi, sau đó quay đầu nhìn huyền y nam tử. Khuôn mặt nam tử vẫn lạnh lùng, nhưng có thể nhìn thấy đắc ý trong mắt không thể giấu được.
Là hắn thua sao…? Không, không có. Quý Bội Tuyệt sung sướng nghĩ. Lạc Dịch không biết, Thần Mộc lần này kết ra hai quả, nếu không y không đời nào đồng ý với Lạc Dịch, cho dù là vì Tỏa Vân. Đợi mọi chuyện xong xuôi, y sẽ tính sổ hết một lượt. Quý Bội Tuyệt nhìn Lạc Dịch, đôi mắt tràn đầy băng lãnh.
Nhưng mà, Quý Bội Tuyệt kinh ngạc, vì Lạc Dịch lại nở nụ cười, thanh âm nhẹ nhàng nói:
“GAME OVER.”
Lạc Dịch xoay người, nhìn Quý Bội Tuyệt đang kinh ngạc, khẽ cười:
“Phong Tỏa Vân không có nói cho ngươi sao?”
Lạc Dịch cười lớn.
“Chỉ là GAME OVER mà thôi.”
Trị liệu cho Tỏa Vân cần năm ngày, đó là lời mà Lạc Dịch đã nói. Trên Tu Du Sơn bây giờ không khí rất là cổ quái, mọi người chỉ có thể nhìn thấy vị quỷ y kia kiêu ngạo không thể sánh được, lại không thể làm gì. Có lẽ là do giận chó đánh mèo, Yến Phù Sênh bị nhốt vào trong ngục. Dưới lời thú nhận của nàng ta, Đan Yếu Ly cũng bị lôi ra. Trong lúc này, mọi người ở Tu Du Sơn đều bàng hoàng, chỉ có thiên giới nhân là không tỏ vẻ gì, vẫn bình tĩnh ung dung, chỉ có khi nhìn thấy Lạc Dịch mới khẽ dời mắt.
Lạc Dịch hoàn toàn không quan tâm cục diện do hắn tạo thành, công việc hắn quan tâm bây giờ là trị liệu cho Tỏa Vân, hắn không cho phép bất kỳ ai nhúng tay vào. Tỏa Vân từ đó đến giờ vẫn hôn mê, có lẽ do không muốn tỉnh lại, không muốn đối mặt với hiện thực sau khi tỉnh.
Mộng thì luôn đẹp hơn hiện thực. Trong mộng là một tiểu viện, bố trí quen thuộc như ở Lâu Trung Lâu trong trí nhớ, cũng là nơi Lạc Dịch và Tỏa Vân lần đầu tiên gặp nhau. Trong sân, người nọ vẫn cưng chìu nhìn hắn, hắn cũng mỉm cười nhìn lại. Áo xám nam tử nhẹ nhàng cười, di chuyển những quân cờ. Đây là thứ Lạc Dịch thích nhất, chỉ có đánh thắng xong, Lạc Dịch mới lộ ra tươi cười đắc ý, không thể kiềm chế nói.
[Game over.]
Khí tức quen thuộc tựa hồ muốn ly khai, Tỏa Vân theo bản năng đưa tay, lại tỉnh lại, sau đó thấy được thân ảnh trong giấc mơ. Người nọ đang đứng dậy, chuẩn bị đi, vừa lúc nhìn thấy hắn. Quen thuộc gương mặt lại không có quen thuộc biểu tình, người nọ lạnh lùng cười, không hề dừng lại bước đi, vạt áo lại bị giữ lấy.
Đây là lần đầu từ ngày đó trở đi hai người gặp nhau.
Trong mắt Tỏa Vân lóe lên mê mang, hiện lên đau đớn, hiện lên hận ý và mừng rỡ, hiện lên yếu đuối và kiên định, mọi cảm xúc mâu thuẫn xuất hiện cùng một lúc, hòa vào nhau, cuối cùng trở nên cố chấp.
“Buông tay.” Thanh âm không một chút cảm tình, lại khàn khàn quen thuộc.
Tỏa Vân không nói gì, hắn không có chút khí lực nào, lại vẫn như cũ nắm lấy vạt áo Lạc Dịch, dùng hết sức lực toàn thân mà nắm.
“Vừa lúc.” Lạc Dịch lạnh lùng cười, xoay người lại móc từ trong ngực ra một quả màu đỏ tươi: “Vừa lúc ngươi tỉnh dậy, đến làm vật thí nghiệm cho ta.”
Tỏa Vân không nhìn quả, chỉ gắt gao nhìn về phía Lạc Dịch.
Lạc Dịch nhíu mày, tựa hồ không kiên nhẫn, đem quả nhét vào trong miệng Tỏa Vân.
“Ăn nó.” Lạc Dịch ra lệnh: “Không ăn thì buông tay.”
Tỏa Vân nghe đến câu sau rốt cuộc cũng có phản ứng, hắn máy móc nuốt quả xuống, tựa hồ quên mất cách nhai, cố hết sức mà nuốt xuống.
“Tốt.” Lạc Dịch hài lòng nở nụ cười, đè xuống mạch đập của thiếu niên, ánh mắt nhìn thiếu niên như nhìn một vật phẩm.
Thiếu niên ăn xong, bướng bỉnh nhìn Lạc Dịch, Lạc Dịch ngưng mặt lại, trên mi tâm hiện lên tia phiền não.
“Nếu như…” Lạc Dịch đột nhiên mở miệng, nói: “Nếu như cho ngươi lựa chọn lần nữa, ngươi có nguyện ý gặp lại ta không?”
Tỏa Vân lặng lẽ nhìn Lạc Dịch, ánh mắt nóng rực khiến Lạc Dịch muốn dời mắt:
“Nguyện ý…”
“Sau đó bị ta lừa, bị ta phản bội, bị ta vứt bỏ?”
“Vậy cũng tốt. Ít nhất cũng có người trong lúc ta tuyệt vọng nhất không có vứt bỏ ta, có người cứu vớt ta, có người vì ta thiếu chút nữa mất đi sinh mạng, cho dù…” Tỏa Vân vô cùng suy yếu, thanh âm dần khàn đi, con ngươi mắt đầu tan rã.
Lạc Dịch nhìn Tỏa Vân, lạnh lùng cười: “Đã vậy ta cho ngươi biết một sự thật…Chủ nhân Lâu Trung Lâu chính là ta. Ngươi chính là do ta mua, từ đầu đến cuối tất cả đều là giả dối. Kể cả lần kia vì ngươi suýt bị đánh ch.ết, cũng đều là do ta cố ý tìm người diễn trò, để nắm ngươi trong tay. Tên lão bản kia chỉ là con chó trong tay ta, mà ngươi chỉ là một kẻ đáng thương bị lừa gạt mà thôi, hay đúng hơn là kẻ đáng thương bị gạt mà còn thay ta kiếm tiền.”
Tỏa Vân quật cường nhìn Lạc Dịch, tựa như không hề nghe thấy Lạc Dịch châm chọc, giãy giụa nói ra lời chưa nói xong: “…Cho dù tất cả là giả. Ta cũng nguyện ý.”
Lạc Dịch lạnh lùng nhìn Tỏa Vân, sau đó đứng dậy xoay người rời đi, thiếu niên muốn giữ lại áo xám nam tử, lại không có sức lực. Lạc Dịch đi ra phía cửa, dừng một chút, nói:
“Đừng tự cho mình là đúng, tiện nhân, mỗi lần nhìn ngươi ta đều thấy bẩn mắt.”
Y không chút do dự bước đi, để lại một gương mặt thẫn thờ.