Chương 26: Lâu lý x lâu trung x lâu ngoại
Lạc Dịch nhìn thanh lâu trước mắt, lệ rơi đầy mặt.
Quả nhiên xuyên việt mà không dạo qua thanh lâu là không được, không xứng đáng được gọi là nhân sĩ xuyên việt.
Lâu trước mắt không tính là lớn, trên tấm bảng ba chữ ‘Lâu Trung Lâu’ Lạc Dịch cũng không nhìn ra được gì, nhưng cực kỳ tinh tế. Bố cục lâu vô cùng thoải mái, mang theo vị đạo trang nhã. Hạ Kình Thảo đã sớm bị một cô nương kéo vào, mặt nạ vừa tháo xuống là một đống mỹ nữ vây quanh, bộ dáng ăn chơi trác táng hưởng thụ vô cùng.
Sau đó các vị cô nương tựa hồ nhớ tới Lạc Dịch ở bên cạnh, cười duyên dựa vào, tay nhỏ bé khẽ quơ, làm cho mặt nạ Lạc Dịch rớt xuống.
“Vị gia này còn đứng sững sờ ở đây làm gì, tiến vào thôi.”
Lạc Dịch cứ như vậy chóng mặt bị kéo vào. Đối diện bên kia Lâu Trung Lâu, một nam tử y phục màu vàng liếc nhìn sang, mặt nạ hình con khỉ che đi gương mặt, một tiếng nghi ngờ phát ra: “Di?”
Lần thứ hai quay đầu nhìn về phía cửa, lại không phát hiện được gì.
“Phong Chích, sao vậy?” Người bên cạnh tựa hồ phát hiện động tác của nam tử áo vàng.
“Không, không có gì.” Nam tử áo vàng quay đầu lại: “Đó là…là ảo giác sao?”
“?”
…
Quả nhiên không phải mệnh nhân vật chính a, Lạc Dịch cảm khái, nhìn người đối diện trái ôm phải ôm, hài lòng vui sướng. Hạ Kình Thảo có tư bản để kiêu ngạo, trước không nói y nắm giữ gần như nắm giữ mạch máu kinh tế cả thiên hạ, chỉ cần dung mạo, liền đủ để cho mọi người, nhất là nữ nhân, như thiêu thân lao đầu vào lửa() mà nhào tới.
() Thiêu thân lao đầu vào lửa: Chỉ sự điên cuồng mãnh liệt
Cao phú soái bán manh đáng thẹn này a uy! Cấp người nghèo khổ một đường sống a uy! Sau này thất nghiệp ca đề xuất ngươi đi làm ngưu lang(). Lạc Dịch ác ý lẩm bẩm, tuyệt đối không thừa nhận đó là ghen tỵ. Nói đến cổ đại cũng có một loại chức nghiệp như ngưu lang, ngô, có vẻ không khác lắm, gọi là cái gì…bạn gái thứ hai mươi bảy là hủ đã từng nói qua trước đây, đúng rồi, tiểu quan, bất quá cái kia là bị bạo cúc…
() Ngưu lang: Money boy
Nghĩ đến nữ hài mặt ngoài tiểu thư mặt trong vô cùng bưu hãn kia, Lạc Dịch cắn hoa quả, không tự chủ mỉm cười. Thật sự đáng tiếc a, em gái kia rất manh()…
()Manh: Đáng yêu, dễ thương
“Ngươi đang nghĩ cái gì?”
Lạc Dịch ngẩn người, sau đó phát hiện lực chú ý của mọi người từ lúc nào đã tập trung hết qua bên này. Đôi mắt hoa đào do uống rượu mà có chút liêu nhân, thoạt nhìn tương đương…Tú sắc khả xan()? Lạc Dịch cầm hoa quả trong tay nuốt vào, tiểu bạch cười: “Nghĩ đến vợ ”
() Tú sắc khả xan: Sắc đẹp thay được cho cơm
Hạ Kình Thảo tựa hồ có chút giật mình, đôi mắt hoa đào có chút mông lung mở to: “Ngươi đã lập lập gia đình?”
“Không, là vợ chưa cưới.” Lạc Dịch không chút để ý nói: “Chờ hoàn thành nhiệm vụ ta sẽ về nhà kết hôn.”
Hạ Kình Thảo không nói tiếp, chỉ lẳng lặng nhìn Lạc Dịch, bầu không khí có chút nặng nề. Lúc này, một bạch y nữ tử đi đến, trong tay nâng một ấm trà.
Sau đó, bi kịch cứ như vậy xảy ra.
Nữ tử hình như không cẩn thận giậm phải vạt áo, lảo đảo một cái, sau đó Lạc Dịch liền vinh quang đón nhận dòng nước, mặc dù chỉ ướt hơn phân nửa— Được rồi, hắn phải cảm tạ Hạ Kình Thảo không thấy ch.ết mà không cứu, kéo hắn sang một bên, chúng mỹ nữ thét chói tai.
Bạch y nữ tử tựa hồ bị giật mình, nàng nhìn mỗ phiến tử ướt sũng, sau đó là một tiếng kêu sợ hãi, như con thỏ bị hoảng sợ xoay người bỏ chạy.
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, một nữ tử dường như có địa vị cao ở đây, trầm mặc phân phó, sau đó nhu nhược mà cẩn thận đến trước mặt mỗ phiến tử cúi thấp đầu: “Vị công tử này…”
“Đã xảy ra chuyện gì.”
Một thanh âm lạnh lùng mà có mị lực vang lên ở cửa, Lạc Dịch quay đầu nhìn, một phu nhân mặc y phục màu xanh lam đứng ở cửa, tóc được sửa sang gọn gàng, gương mặt lạnh như băng. Dựa vào nhãn lực nhiều năm mỗ phiến tử liền biết người này đã qua 40, nhưng da được bảo vệ vô cùng hoàn hảo, khí tức thành thục làm phu nhân kia thêm một phần phong tình.
“Thích phu nhân…”
Chúng mỹ nữ đều như con mèo nhỏ ngoan ngoãn kêu, nữ tử lúc ban nãy đứng lên muốn giải thích, phu nhân kia đã nhìn một vòng quanh phòng, dường như đã nắm được tình huống.
Thích phu nhân đi tới bên này, khéo léo hành lễ.
“Tam Nương quản giáo không nghiêm, khiến khách nhân mất hứng. Mời vị công tử này theo Tam Nương đi thay quần áo, ngày mai Tam Nương đem quần áo đã chuẩn bị tốt tới cửa bồi tội.”
“Ách, không có việc gì.” Lạc Dịch nhìn phần bị ướt, may là Hạ Kình Thảo kéo đúng lúc, nước trà chỉ làm ướt từ ống tay áo đến khuỷu tay bên trái.
Sau đó mọi thứ đều suông sẻ, vị Thích phu nhân kia dường như có địa vị cao ở Lâu Trung Lâu, phóng khoáng miễn tất cả các khoản phí, đồng thời làm bạn rượu bồi tội. Lạc Dịch thấy ống tay áo ướt nhẹp tựa hồ có chút khó chịu, liền từ xé luôn từ khuỷu tay đến trở xuống, để cánh tay từ cổ đại đến giờ vẫn che trong ống tay áo lộ ra ngoài.
Quả nhiên ngắn tay thoải mái hơn, Lạc Dịch một bên ống tay ngắn một bên ống tay dài chẳng tỏ vẻ gì cả, chỉ là mỗ phiến tử rất mặt dày mà nghĩ đến, dù sao lát nữa ra đường cùng đeo mặt nạ, chẳng phân biệt được ai với ai. Nhưng mà hình như có một điển cố gì đấy, nói chung là một cái làm hắn đau đầu.
“Phân tích từ trường, nhân loại giống cái trước mặt ngươi tâm tình đang dao động mãnh liệt.”
Lạc Dịch sửng sốt, sau đó theo bản năng ngẩng đầu về phía đối diện, đó là nơi Thích phu nhân đang ngồi, lúc này đang không chớp mắt nhìn chằm chằm hắc hoàn trên cổ tay trái Lạc Dịch. Gương mặt vẫn là vẻ lạnh băng, nhưng tia sáng trong mắt lại làm cho Lạc Dịch cảm thấy quen thuộc lạ kỳ, dường như, dường như trước đây cũng nhìn thấy ánh mắt này trên hai người nào đó.
Thích phu nhân lập tức phát hiện ánh mắt Lạc Dịch, không thèm che giấu giương mắt nhìn thẳng lại. Thanh âm của nàng vô cùng trong trẻo mà lại lạnh lùng, mang theo một chút run rẩy: “Có thể nói cho Thích Tam Nương biết tên của công tử không?”
Lạc Dịch vốn tưởng rằng nàng sẽ hỏi về hắc hoàn, nhưng lại hỏi một chuyện không hề liên quan chút nào. Lạc Dịch gãi đầu: “Ta là Lạc Dịch…”
“Là tiền đồng của ta.” Thanh âm trầm thấp ôn hòa chen vào, cặp mắt hoa đào như trước khẽ híp, lẳng lặng dời mắt từ cổ tay trái lên mặt Lạc Dịch. Bị ánh mắt chăm chú như vậy nhìn vào, sẽ dễ dàng gây cho người ta ảo giác người trước mắt rất thâm tình, không tự chủ rơi vào tay giặc.
Lạc Dịch mặt không thay đổi nhìn Hạ Kình Thảo.
Hạ Kình Thảo híp mắt cười nhìn Lạc Dịch.
Mỗ phiến tử sụp đổ.
Hạ Kình Thảo cười mà qua.
Ánh mắt mọi người đều bị hai người hấp dẫn, không chú ý đến Thích phu nhân trong nháy mắt đó run rẩy như muốn khóc.
“Hạ công tử và Lạc công tử có quan hệ như thế nào?” Một phấn y nữ tử ngồi xéo với Lạc Dịch chớp mắt nhìn, tò mò hỏi, mang theo cảm giác ngây thơ: “Lúc đầu Tri Thu nghĩ Lạc Công tử là tiểu tư của Hạ công tử, không giống là bằng hữu, càng không giống như là có quan hệ huyết thống, dường như cách nhau một tầng.”
Lạc Dịch buồn bực cắn hoa quả, hắn nhìn giống dân lao động tay chân vậy sao Lạc Dịch bình tĩnh cắn, hắn có cảm giác sắp phải nghe cái từ làm hắn đau đầu. Đều là kết quả do hắn tự làm bậy.
Hạ Kình Thảo vô cùng vui vẻ, mỗi lần nhắc đến vấn đề này, thấy Lạc Dịch bộ dạng đau lòng lại làm y khoái trá dị thường: “Ta và hắn là cơ hữu.”
Xuất hiện, thấy không.
“Cơ hữu là cái gì?” Một mảnh thì thầm bàn tán, hảo hài tử Tri Thu giơ tay hỏi.
Hạ Kình Thảo chớp mắt, quay qua nhìn mỗ phiến tử, thanh âm từ tính mang theo ý tứ dụ dỗ: “Hỏi Lạc công tử đi, đây là hắn nói ta biết.”
Mũi tên trong phút chốc rời đi, Lạc Dịch cứng người, đối mặt với đám hài tử ham học hỏi, Lạc Dịch tỏ vẻ áp lực rất lớn a.
“Cơ, cơ hữu a, là…” Đối diện với một phòng toàn sinh vật giống cái, Lạc Dịch nghẹn thật lâu, rốt cuộc vẫn không đem từ công thụ nói ra, cho dù biết sẽ không ai hiểu, nhưng là sinh vật hủ nữ trên thế giới này rất là đáng sợ, tính chất truyền bá rất mạnh, đã từng chịu sự tàn phá của bạn gái thứ hai mươi bảy mỗ phiến tử tỏ vẻ: “Yêu quý sinh mệnh, rời xa hủ nữ.”
“…Là, là một loại quan hệ trên dưới, y cho ta tiền, ta sẽ không theo y nữa.” Lạc Dịch nghẹn một lúc lâu, rốt cuộc nghẹn ra một giải thích gần với sự thật.
Nhưng là lời vừa nói ra, chúng mỹ nữ dù ít hay nhiều đều biến sắc, ánh mắt nhìn mỗ phiến tử cũng có chút không giống. Lạc Dịch cũng nhanh chóng phát hiện không đúng, nhưng ra không biết rõ vì sao.
Hạ Kình Thảo nhìn Lạc Dịch ngốc ngốc gãi đầu, bộ dáng không biết làm sao, nở nụ cười. Y biết người khác hiểu lầm cái gì, thế nhưng rất thú vị, không phải sao? Hạ Kình Thảo thoải mái mà khiến cho hiểu lầm đó sâu thêm, cũng nhanh chóng dời đi trọng tâm câu chuyện, không cho Lạc Dịch nhận ra sự kỳ quặc trong đó.
Đề tài lần này chuyển tới võ lâm đại hội, biết Hạ Kình Thảo sắp tham dự, chúng mỹ nữ quay sang rối rít nói chuyện với Hạ Kình Thảo. Lạc Dịch yên lặng ngồi một bên cắn hoa quả, im lặng nhìn mọi chuyện diễn ra, náo nhiệt cách hắn một đường xa, cũng không cần phải tham dự.
“Lạc công tử.”
Lạc Dịch quay đầu lại, Thích phu nhân không biết đã đến bên cạnh hắn từ lúc nào, tự nhiên như thể nàng vẫn luôn ngồi ở đây.
“Lạc công tử hình như rất thích thiên nguyên quả.”
Thì ra quả màu đỏ trong tay có tên là thiên nguyên, Lạc Dịch gật đầu, nuốt vào rồi uống một ngụm nước trà.
Thích phu nhân thấy thế, nhẹ giọng nói: “Lâu Trung Lâu có một loại quả đặc sản, tên gọi là chuối, Lạc công tử có hay không…”
“Phốc— Khụ khụ…” Lạc Dịch thiếu chút nữa phun hết ngụm trà ra, hắn cơ hồ phản xạ có điều kiện giơ chân: “Chuối!? Ta hận nhất trên đời này chính là chuối.” Hắn từng là một phiến tử tiền đồ sáng lạn, cho đến khi đầu gối… Khụ, cho đến khi hắn giậm phải vỏ chuối kia!
Giơ chân xong Lạc Dịch mới phát hiện mọi người đang nhìn lại đây, xung quanh yên lặng như tờ.
“Có thể nói cho ta biết không? Cái gọi là chuối, ta là lần đầu tiên nghe đến loại quả này.” Hạ Kình Thảo cười quạt quạt cây quạt, nhìn thế nào cũng là không có ý tốt cười.
Chưa từng nghe thấy…Sao?
Lạc Dịch dường như nghĩ đến điều gì, nhưng là giống như cũng không bắt được cái gì, nếu như ngay cả Hạ Kình Thảo cũng chưa từng nghe đến loại quả này, thì trong thiên hạ làm gì có ai biết đến loại quả này…Lạc Dịch theo bản năng nhìn về phía Thích phu nhân, phát hiện Thích phu nhân vẫn nhìn hắn như trước, trong mắt là ôn nhu giống như Phong Tỏa Lôi.
Hay là nói, nhìn về một cái bóng trên người hắn mà không phải là hắn.
“Xin chờ một chút, Tam Nương lập tức mang tới.”
Loại quả tên là ‘chuối’ rốt cuộc vẫn làm Lạc Dịch thất vọng, hắn nhìn quả màu tím nhạt trước mặt, nghe Thích Tam Nương giải thích, Hạ Kình Thảo hứng thú nhìn chằm chằm loại quả màu tím kia.
Đây là Tam Nương trong lúc vô ý nhặt được hạt giống mà trồng nên, Tam Nương không biết đây là loại quả gì, nên đành gọi là ‘chuối’.”
Quả màu tím tản ra hương thơm, mê người vô cùng.
“Đây là tử nguyệt quả.” Hạ Kình Thảo lấy quạt đụng nhẹ lên đám quả: “Đặc sản Tây Yến Quốc, bởi vì hình dạng giống như trăng non mà nổi danh, thường dùng để làm đồ cúng cho Hư Vô Thần họ vẫn luôn tín ngưỡng, chỉ có quốc sư và hoàng thất mới được sử dụng.” Hạ Kình Thảo nhìn Thích Tam Nương cười: “Thích phu nhân là lấy từ Tây Yến Quốc?”
Thích phu nhân lắc đầu: “Tam Nương cũng không có năng lực kia, chỉ là trong lúc vô ý cứu được một vị nam tử, hôm sau người nọ liền rời đi không tạm biệt, chỉ để lại một bức thư và loại quả này.” Nói đến đây, nàng nhíu mày, do dự một chút, sau đó móc từ trong ngực ra một thứ khác, quay sang Hạ Kình Thảo nói: “Hạ công tử kiến thức rộng rãi, có thể hay không giúp Tam Nương một chuyện?”
Đó là một bức thư, Thích Tam Nương mở bức thư ra đặt ngay giữa bàn, để cho mọi người thấy. Phong thư rất đơn giản, một chuỗi từ viết giữa phong thư.
“Như Hạ công tử thấy, Tam Nương không hiểu được chữ trong đây.”
Hạ Kình Thảo nhìn những từ ngữ kỳ lạ, nheo mắt lại, sau đó bất đắc dĩ thở dài.
“Xin lỗi, tại hạ kiến thức nông cạn, chưa từng thấy qua loại chữ này, nhưng tại hạ có thể chắc chắn một điều, chữ này không có ở Tây Yến Quốc.”
Hạ Kình Thảo khom lưng nhẹ nhàng ngửi một cái, biểu tình có chút kỳ quái: “Bức thư này dùng giấy niên luân làm thành, niên luân đáng giá nghìn vàng, đặc biệt là có thể giữ lâu, thường chỉ dùng để làm sổ sách ghi chép lịch sử, lần đầu tiên thấy dùng nó để làm thư.”
Thích phu nhân tựa hồ có chút thất vọng, nhưng là vẫn lễ độ cảm ơn, lúc này, hai mắt nàng dường như sáng ngời, thanh âm mang theo run rẩy khác thường, vội vã mà mừng rỡ.
“Lạc công tử biết được chữ này?”
Lạc Dịch vốn không muốn đi vào góp vui, nhưng là hắn vô ý nhìn thoáng qua chữ trên phong thư kia, ánh mắt không cách nào rời đi, cho đến khi Thích phu nhân gọi mới tỉnh lại. Lạc Dịch có chút nghi hoặc liếc nhìn Thích phu nhân, vì sao Thích phu nhân dùng câu hỏi, thế nhưng hắn lại có cảm giác như là câu khẳng định.
Lạc Dịch không tự chủ nhìn qua phong thư, từ ngữ trên phong thư rất quen thuộc, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, chỉ cần là người Trung Quốc thì dù ít hay nhiều đều từng bị từ ngữ kia làm khó.
Đó là một chuỗi tiếng anh: God’s speaking: you are guilty.
Thần nói: Ngươi có tội.
Ngươi có tội. Công lược đã nói như thế.
Lạc Dịch cười nhạo, sáng lạn.
Xung quanh một mảnh yên tĩnh, Lạc Dịch giương mắt nhìn, phát hiện hắn lần nữa trở thành tiêu điểm. Thích phu nhân rút đi biểu tình lạnh lùng, ánh mắt nhìn Lạc Dịch mang theo khẩn trương và phức tạp. Ánh mắt Hạ Kình Thảo nhìn hắn phân không rõ trắng đen, vẫn là tươi cười hồ ly như trước không biểu lộ ra tình cảm gì.
Lạc Dịch kéo cao khóe môi, khiến nụ cười của hắn biến thành ngốc nghếch, chớp mắt nhìn.
“Ách, ta không nhận biết được những từ này, nhưng dường như đã từng thấy qua ở đâu, ta cũng không chắc lắm.” Hắn có chút chần chờ nhìn Thích phu nhân: “Ngươi có thể cho ta xem một chút sao? Chỉ có… một ít từ này ta không thể đoán ra được đã gặp ở đâu…”
Thích phu nhân hiểu rõ gật đầu, đưa bức thư cho Lạc Dịch. Lạc Dịch ở trước mặt mọi người mở thư, vừa lúc muốn mở ra lại phát hiện chữ giống như lúc nãy ở trên mặt trái.
[Tuy rằng không có khả năng, nhưng xin ngươi tận lực hủy phong thư này sau khi đọc xong nó.]
Mọi người có chút nghi ngờ nhìn Lạc Dịch, bởi vì tay hắn đã cứng lại. Hắn nhìn những câu này, tay có chút run rẩy, nhưng là vẫn đóng lại thư.
“Không cần.” Lạc Dịch chỉ dòng chữ trên mặt trái phong thư, sáng lạn cười: “Ta đã từng thấy loại chữ này rồi.” Lạc Dịch gãi đầu, có chút xấu hổ: “Nhưng là ta không nhớ ra đã thấy ở đâu, lúc nào…”
“Thật, thật sự không nghĩ ra chút gì sao?” Thích phu nhân có chút run rẩy, vị nữ tử cao nhã này tựa hồ có chút thất thố.
Lạc Dịch liếc mắt nhìn phong thư, ánh mắt đảo một vòng quanh câu phía trên phong thư, sau đó nhìn thẳng vào Thích Tam Nương, mỉm cười: “Thật sự không nhớ rõ.” Dứt lời, đưa bức thư cho Thích phu nhân.
Thích phu nhân không nhận lấy, gương mặt tái nhợt nghiêm túc, có chút cố chấp đón tầm mắt của Lạc Dịch. Giằng co một hồi, huyết sắc dần dần trở lại trên gương mặt thanh cao kia, Thích phu nhân khôi phục cao nhã và đoan trang lúc gặp mặt. Nàng cúi đầu nhìn bức thư, ánh mắt mang theo không nỡ và đau thương, trầm mặc một hồi nói: “Không cần trả Tam Nương.”
“Lạc công tử đã từng thấy qua những chữ này, Lạc công tử cứ cầm đi, có lẽ một ngày nào đó Lạc công tử có thể gặp lại loại chữ này lần thứ hai.” Thích Tam Nương ngăn lại lời Lạc Dịch sắp nói ra, rũ mắt xuống trông có vẻ yếu ớt: “Không cần phải nói gì, Tam Nương sẽ không rời khỏi Lâu Trung Lâu, phong thư này đặt nơi đây cũng vĩnh viễn không thể biết được nội dung bên trong. Lạc công tử cầm đi, dù Lạc công tử hủy đi nó, cũng tốt hơn là để ở chỗ này mục rữa. Lạc công tử muốn làm gì nó, thì đều là quyền của Lạc công tử.”
Lạc Dịch chẳng biết mình ôm tâm trạng gì nhận lấy phong thư này. Có thể đó là một sai lầm, thế nhưng ai mà biết được? Ít ra hiện tại hắn muốn có phong thư này, muốn biết tất cả bên trong nó.
Từ đầu đến cuối, Hạ Kình Thảo chỉ ngồi nhìn mọi việc diễn ra.
…
Cho đến tận khi Lạc Dịch và Hạ Kình Thảo đã đi xa, Thích Tam Nương vẫn đứng ở cửa sổ nhìn về phía họ rời đi. Một bạch y nữ tử có chút ngây thơ bĩu môi, đứng phía sau Thích Tam Nương có chút làm nũng dò hỏi: “Phu nhân, ngài vì sao muốn Thanh Mai làm đổ trà lên nam tử áo xám kia? Thật làm người ta sợ ch.ết.”
Thích phu nhân không trả lời, vẫn là trầm mặc nhìn về phương xa. Bạch y nữ tử dương như hiểu rõ tính cách chủ nhân nhà mình, nhưng vẫn có chút giận dữ và oán trách nói: “Hơn nữa lá thư này là vật quý báu của phu nhân, tại sao phải cho tiểu tử kia, vạn nhất hắn làm hỏng thì sao?”
“…Không sao…” Thanh âm dường như không thể nghe thấy truyền khắp không trung, ánh mắt Tam Nương có chút mơ màng. Bởi vì, đây ban đầu là phong thư người nọ giao cho hắn a…
Thực sự giống như lời người kia, ngay từ ban đầu liền có thể nhận ra được, sau đó là dò thử, càng về sau càng muốn run rẩy hét lên. Bao lâu rồi không được nghe cái tên đó, lâu đến mức như làm người ta rơi lệ. Có cùng cái tên, cùng phong cách, chỉ khác biệt về tuổi tác mà thôi.
Bỗng nhiên, Thích Tam Nương nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Ai nha, bị ngươi phát hiện…” Một thanh âm nam tử sinh động thoải mái vang lên: “Ta vẫn luôn tự tìn vào khả năng của mình nha, tại sao lại bị phát hiện?”
“Bởi vì Thanh Mai sẽ không yên tĩnh như thế.” Thích Tam Nương xoay người, đối diện là một nam tử y phục màu vàng, thân hình nhỏ gầy, mang theo mặt nạ con khỉ, đang ôm Thanh Mai đang hôn mê.
“ch.ết tiệt Khổng Tước Cửu cư nhiên lúc thời khắc mấu chốt say khướt bãi công, ta còn muốn đích thân lên tham dự…” Thấy Thích Tam Nương lạnh lùng, hoàng y nam tử lầm bầm rồi thả Thanh Mai xuống ghế, sau đó tỏ vẻ không có ác ý: “Ngô, ta phải nói là đã lâu không gặp hay lần đầu gặp mặt?”
“Đối với Tam Nương mà nói là lần đầu gặp mặt, đối với Tiêu Phong Chích đạo chủ mà nói thì là đã lâu không gặp đi.” Thích Tam Nương lạnh lùng nói: “Tam Nương có tài đức gì mà khiến cho Luân Hồi Giáo Phong Chích đạo chủ phải tự mình xuất thủ.”
“Không có biện pháp nha.” Tiêu Phong Chích cũng không giấu diếm nữa: “Tình báo của phu nhân đều do chính ta phụ trách, bởi vì phu nhân quá mức đặc thù.” Thanh âm của y thấp xuống, như là chạm phải điều cấm kỵ: “…Bởi vì ngươi và ta đều từng có quan hệ với người kia.”
Thích Tam Nương mím môi, không nói lời nào.
“Được rồi.” Tiêu Phong Chích vỗ vỗ tay: “Ta hôm nay tới đây chỉ hỏi một chuyện, hỏi xong ta sẽ đi.”
“Hôm nay phu nhân tự mình bồi rượu, người được bồi rượu chắc hẳn là thụ sủng nhược kinh. Bất quá đối tượng phu nhân bồi rượu địa vị cũng không nhỏ nha, Hạ Kình Thảo, chủ nhân Thảo Thương, xứng với thân phận phu nhân…Được rồi, trong điểm không phải là y, mà là người đi cùng y.”
Tiêu Phong Chích kiên định nhìn chằm chằm Thích Tam Nương, mặt nạ che đi vẻ mặt, lại không giấu đi được đôi mắt.
“Nói cho ta biết, hắn là ai?”
“Được. Ta nói cho ngươi biết.” Thích Tam Nương cao ngạo lạnh lùng ngẩng đầu: “Hắn là nam sủng của Hạ Kình Thảo, được Hạ Kình Thảo mang đi tham dự đại hội võ lâm, hắn ghét chuối, thuận tay trái, biệt hiệu của hắn là tiền đồng, hắn còn một cái tên khác, gọi là Lạc Dịch.” Từ cuối cùng cơ hồ bị rống đi ra.
Trong nháy mắt nghe thấy cái tên đó, Tiêu Phong Chích run lên, dường như đó là một lệ quỷ lấy mạng người cùng với ác mộng vô tận. Thích Tam Nương cười rộ lên, mang theo cảm giác điên cuồng: “Thế nào, còn muốn biết rõ hơn sao? Có thể Tam Nương nói không chính xác đâu, Tiêu đạo chủ có thể tự do hỏi người trong Lâu Trung Lâu. Sau đó thì sao, sau đó thì sao? Sau đó Tiêu đạo chủ muốn làm gì? Đem người có cái tên giống người kia mang về cho giáo chủ các ngươi điên cuồng lần nữa sao?”
Tiêu Phong Chích trầm mặc, nhìn Thích Tam Nương đang cười mà rơi lệ.
“Nhiệm vụ Tam Nương đã kết thúc.” Nàng lẩm bẩm: “Từ lâu đã kết thúc.”
Thật lâu trước đây nàng cũng chỉ có thể nhìn tất cả mọi thứ phát sinh, lại bất lực.