Chương 46
Trung niên nhân kia thối lui từng bước, thần thái mười phần khiếp sợ và nghi hoặc, lẩm bẩm nói: " Không có khả năng, điều này làm sao có thể…"
Người thanh niên nói: " Sư tôn, ngài…là cái gì không có khả năng a?"
Vẻ mặt trung niên nhân hết sức phức tạp, hình như có điểm kinh ngạc, rồi lại có phần mừng rỡ.
Trung niên nhân hỏi thử: " Ngài là…Trọng Huyền Phái…trên ngón tay ngài chính là…Thích Hồn Long Giới?"
Lý Cường cười nói: " Phải."
Trung niên nhân còn muốn xác định thêm một chút, thanh âm của hắn cũng có chút thay đổi: " Ngài làm sao thu được nó?"
Lý Cường nghĩ thầm, chẳng lẽ hắn và Trọng Huyền Phái có quan hệ, Long Giới trên ngón tay lập tức co rút lại thành một giới chỉ có bộ dáng rất bình thường.
Trung niên nhân kéo tay thanh niên đứng bên cạnh quỳ xuống nói: " Hồng Thiêm không biết sư thúc giá lâm, xin hãy thứ tội! Đây là tiểu đồ Khố Bột, hãy mau ra mắt sư thúc tổ." Thanh âm của hắn cũng trở nên run rẩy, vô cùng cao hứng.
Trong lòng Khố Bột nói không nên lời, ở đâu lại chạy đến một sư thúc tổ, tuổi so với mình còn nhỏ hơn nhưng bối phận lại có thể hù ch.ết người. Tại Thản Bang đại lục không có lễ tục phải quỳ nhưng sư tôn cũng đã quỳ rồi, hắn cũng chỉ đành quỳ xuống: " Khố Bột khấu kiến sư thúc tổ!"
Ba Ba Nhiễm nhìn thấy cảnh này, cả người như muốn nhũn ra. Chuyện này thật là vượt ngoài dự liệu của nàng, Khố Bột trưởng lão là một trong những người sáng lập Đại Liên Hội, từng là hội trưởng đầu tiên của Đại Liên Hội, sau đó bái được Hồng Thiêm rồi tu chân, đợi cho đến khi hắn trở về thì diện mạo đã biến thành một người tuổi trẻ. Đại Liên Hội đặc ý cho hắn làm trưởng lão, cung dưỡng hắn, kỳ thật thầy trò bọn họ mới là vương bài chính thức của Đại Liên Hội.
Lúc này Lý Cường mới hiểu được dụng ý Phó Sơn cấp Mai Giới Chỉ, Trọng Huyền Phái quả thật tiềm lực vô cùng.
Tính khí của Lý Cường rất thích kết giao bằng hữu, vội bước lên nâng họ dậy, cười nói: " Mời đứng dậy, mời đứng dậy, ta không nhận nổi trò bái lạy này đâu. Ta cũng không biết ai là sư tôn của ngươi, chúng ta mỗi người có quan hệ khác nhau. Ta họ Lý, Lý Cường." Hắn vẫn bảo trì thói quen trên địa cầu, không đi theo khuôn phép nào.
Hồng Thiêm không nghĩ tới hắn lại nói như vậy: " Sư tôn của đệ tử tên là Minh Trí Viễn, đệ tử bái sư tại Tây đại lục, sư tôn khi đó tại Tây đại lục tu chân, đệ tử là đệ tử ký danh của ngài. Sư thúc, đệ tử không dám nói chuyện bối phận ngang bằng đâu, xin sư thúc tha thứ."
Lý Cường tò mò hỏi: " Sư tôn ngươi bây giờ còn ở Tây đại lục không?"
Hồng Thiêm thở dài: " Đã đi rồi. Thời gian cũng đã rất lâu, đệ tử cũng là lần đầu tiên tại Thản Bang đại lục nhìn thấy trưởng bối của sư môn. Đệ tử đã tu đến Nguyên Anh kỳ, Khố Bột cũng đã đến Nguyên Anh sơ kỳ, chính là cũng khó tiến thêm một bước, đệ tử hy vọng có thể được sư thúc chỉ điểm."
Lý Cường âm thầm kêu khổ, ngay cả hắn cũng chỉ mới đến Nguyên Anh hậu kỳ, làm sao mà chỉ đạo bọn họ? Chỉ cười khổ nói: " Ai, chúng ta có cơ hội luận bàn một chút, ân, là thảo luận..thảo luận cũng được.."
Thật ra hắn cũng có chút tự khi dễ mình thôi, thật ra hắn biết nhiều hơn Hồng Thiêm rất nhiều. Hồng Thiêm bởi vì là ký danh đệ tử, cho nên không được truyền thụ nhiều lắm, chỉ là nhờ thời gian tu luyện lâu năm mới đạt tới Nguyên Anh kỳ, bất quá kinh nghiệm của hắn cũng phi thường phong phú.
Hai bên ngồi xuống. Ba Ba Nhiễm kinh hãi phân phó thuộc hạ bưng lên đồ uống, Lý Cường nâng chén uống một ngụm nói: " Ba Ba hội chủ, lúc trước không biết là người nhà, đã có nhiều đắc tội. Thứ lỗi! Thứ lỗi!"
Ba Ba Nhiễm thở phào nhẹ nhõm: " Là tiểu nữ tử chiêu đãi không chu toàn, thỉnh tiền bối tha thứ."
Lý Cường nghĩ thầm: " Tốt a, bây giờ lại thành tiền bối rồi." Nhìn thấy bộ dáng bất an của nàng, Lý Cường cười nói: " Ai, Khảm Khảm Kỳ, đem ý định của chúng ta nói với Ba Ba hội chủ đi."
Khảm Khảm Kỳ có một câu nói này của Lý Cường đã làm cả người không được tự nhiên, bất quá trong lòng cũng thấy mừng thầm. Hắn tiến lên làm một lễ gặp mặt của Thản Bang đại lục, hai người ngồi vào một bên chậm rãi nói chuyện.
Lý Cường giới thiệu cho hai thầy trò mấy người Thản Ca. Nạp Thiện vui vẻ đến mặt cũng sáng rỡ, tiến lên chào hỏi: " Sư ca chào huynh, ta gọi là Nạp Thiện, cũng là ký danh đệ tử. Hắc hắc, sư điệt a…kêu một tiếng sư thúc nghe một chút đi!".
Lý Cường nghe vậy, đồ uống trong miệng " phốc" một cái phun hết vào mặt Nạp Thiện, cười to nói: " Mụ nội nó, Nạp Thiện ngươi thật là quá sức a, haha…"
Nạp Thiện lau mặt, nói: " Ta là sư thúc… tính theo bối phận..ta là…"
Khố Bột thiếu chút nữa là muốn khóc, nhìn tên Nạp Thiện này căn bản là còn chưa đến được cánh cửa tu chân, cư nhiên lại trở thành sư thúc của mình, Lý Cường sư thúc tổ này cũng ráng chịu đi, dù sao hắn là trưởng bối của sư môn, nhưng ngốc đầu Nạp Thiện này thật sự làm cho người ta không phục khí. Mắt hắn nháy nháy, đột nhiên lớn tiếng kêu lên: " Khố Bột bái kiến sư thúc…"
Nạp Thiện bịt tai kêu lên: " Ai…yêu! Nói nhỏ thôi…ta nói sư điệt a..ngươi nói nhỏ thôi, sư thúc ngươi cái lỗ tai không bị điếc đâu, đừng có lớn tiếng như vậy, hắc hắc, để tránh sau này ta chỉ nghe được thanh âm của sư điệt thôi…"
Mạt Bổn kỳ quái hỏi: " Tại sao a?"
Nạp Thiện kêu lên: "Ngốc! Bởi vì lão tử bị điếc rồi! Cũng chỉ có thanh âm của sư điệt là lớn thôi."
Hồng Thiêm trách mắng: " Khố Bột…còn không hướng sư thúc xin lỗi.."
Lý Cường ngăn cản nói: " Khố Bột, bỏ đi, đều là huynh đệ trong nhà, xin lỗi cái gì a. Nạp Thiện đừng đùa, ngươi xem Khố Bột cũng đã mất hứng rồi…"
Nạp Thiện dùng ống tay áo lau mặt, đỉnh đạc nói: " A a, lão Đại lên tiếng, Nạp Thiện tuân mệnh! Khố Bột huynh đệ, ta chỉ đùa với ngươi thôi, đừng nóng giận mà."
Khố Bột nhìn khuôn mặt tươi cười của Nạp Thiện muốn nổi giận cũng không được, cười khổ nói: " Là sư điệt không tốt…"
Nạp Thiện ngăn cản lời nói: " Ai nha, lão Đại chúng ta đã lên tiếng rồi, không cần xin lỗi. Lão Nạp ta chính là thích náo nhiệt, thích nói bậy, a a…"
Khố Bột cũng là lần đầu tiên gặp loại người như Nạp Thiện, làm cho hắn không có biện pháp nào, chỉ còn biết cười khổ.
Ba Ba Nhiễm đi tới bên cạnh Lý Cường, nói: " Tiền bối, vấn đề thân phận sẽ do Đại Liên Hội giải quyết, đại đấu giá hội cũng không có chuyện gì, bởi vì Đại Liên Hội cũng là cũng là một trong những chủ phương, chuyện này có thể xử lý, bất quá, ân oán của tiền bối và Phản Thọ Thương Hành có khó khăn…"
Khố Bột hỏi: " Ân oán với Phản Thọ Thương Hành? Là chuyện thế nào?"
Hắn một khi đã chăm chú nói chuyện thì một cỗ khí thế tự nhiên phát ra. Ba Ba Nhiễm cẩn thận đáp lời, đem lời vừa rồi Khảm Khảm Kỳ đã nói cho Khố Bột nghe, cuối cùng nói: " Khố Bột trưởng lão, vừa rồi tiền bối cùng mấy người bọn họ đã đánh đám người của Phản Thọ Thương Hành thành tàn phế, còn…còn…" Nàng thật sự nói không nên lời chuyện Lý Cường hạ lệnh cướp hết đồ vật của họ, thậm chí còn tự mình động thủ làm việc đó.
Lý Cường cười hì hì tiếp lời: " Còn cướp bóc nữa, có đúng hay không a?"
Ba Ba Nhiễm có một loại cảm giác kỳ quái, nhìn Lý Cường nói xong với vẻ sảng khoái thẳng thắn, cũng giống như là không phải bọn hắn cướp bóc, mà chính tự mình làm sai cái gì đó.
" Dạ…đúng vậy."
Khố Bột cúi đầu trầm tư.
Hồng Thiêm nói: " Người chính thức đứng sau lưng Phản Thọ Thương Hành phi thường thần bí, đệ tử đoán chắc là người của tu chân giới, nhưng hắn là ai bây giờ cũng không biết rõ ràng, nhưng đệ tử biết họ có không ít tu chân cao thủ. Lần này sư thúc ra tay, bọn họ rất nhanh sẽ tìm đến cửa, chuyện này bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ đâu.".
Lý Cường thái độ kiên quyết: " Nếu Phản Thọ Thương Hành giao ra hỗn đản Bộ Cơ Cộng sẽ coi như không có gì, bằng không ta quyết sẽ không bỏ qua.".
Mạt Bổn vừa nghe được ba chữ Bộ Cơ Cộng, giống như con mèo bị đạp trúng đuôi, lông tóc toàn thân như muốn dựng đứng, cả người bị lửa thù hận hùng hùng thiêu đốt.
Lam Tưu công chúa vẫn tò mò nhìn bọn họ, trong lòng không biết đang tính toán cái gì.
Khố Bột suy tư cả nửa ngày, hồi lâu mới nói: " Sư thúc tổ…"
Lý Cường kêu lên: " Quên đi..quên đi..bộ ta rất già sao? Ta…ngay cả lão bà còn chưa có, lại gọi ta là sư thúc tổ? Ây, ta đã nói mỗi người có mối quan hệ khác nhau mà. Được, ngươi và Nạp Thiện giống nhau đi, cứ gọi ta là lão Đại nghe cho thuận tai một chút…mặc dù có chút giống như là một tên đầu lĩnh sơn tặc vậy.".
Đầu tiên là Lam Tưu công chúa nhịn không được bật ra tiếng cười, những người khác cũng nở nụ cười. Trong lòng Khố Bột có chút cảm động, biết Lý Cường không muốn làm mình xấu hổ, cũng cười nói: " Được rồi, đệ tử cũng hiểu được lão Đại tuổi còn trẻ, hơn nữa bình dị gần gũi, gọi bằng lão Đại cũng thuận miệng dễ gọi hơn". Hắn liền nhân cơ hội dâng lên một chén mê hồn thang (nói ngọt).
Lý Cường không chút khiêm tốn, nói: " Ân, ta thích nghe như vậy..tốt..nói tiếp đi".
Khố Bột sửng sốt, nói: " Lão đại anh tuấn cao vời…là anh hùng hào kiệt của tu chân giới..là…".
Lý Cường kêu to: " Dừng…dừng…dừng…Ta bảo là để cho ngươi nói tiếp chuyện kia kìa, không phải kêu ngươi nói mấy lời chán ghét này".
Tất cả đều cười to.
Gương mặt của Khố Bột ửng hồng, nhỏ giọng nói thầm: " Không phải ngươi kêu nói tiếp đó sao?"
Hồng Thiêm nói: " Khố Bột, ngươi đã gặp phải người lợi hại rồi, trả lời cho tốt là được, đừng có nói ba hoa nữa".
Khố Bột dùng sức kéo ngón tay: " Ân, lão đại…đối với tình huống của Phản Thọ Thương Hành ngài có quen thuộc không?".
" Có biết một chút..ừ, có bằng hữu cho ta một chút tư liệu".
" Phản Thọ Thương Hành trước mắt có bảy cao thủ, đệ tử nói cao thủ nghĩa là tu chân cao thủ, trong đó có ba người tới Nguyên Anh kỳ, mặt khác có một người đáng chú ý nhất tên là Không Hậu, hắn phi thường lợi hại, cả bảy cao thủ kia đều nghe lệnh chỉ huy của hắn. Thế lực của Phản Thọ Thương Hành rất lớn, nếu bị khiêu khích, sự trả thù của họ cũng rất là phiền toái." Khố Bột có chút lo lắng nói.
Hồng Thiêm hỏi: " Sư thúc, ngài tới Thản Bang đại lục là để tu hành sao?"
Lý Cường lắc đầu nói: " Ta là bị bắt tới Thản Bang đại lục, bất quá chuyện đã được giải quyết. Bây giờ ta ở đây là muốn tìm đồ vật, nó là đặc sản của Tây đại lục."
Khố Bột tò mò hỏi: "Là đồ vật gì a?"
Nạp Thiện chép miệng nói: " Lão Đại cần Hải Hồn Mã Não."
Lam Tưu công chúa đột nhiên nói: " Hải Hồn Mã Não? Ta biết."
Lý Cường mừng rỡ, hỏi: " Ngươi biết? Thật tốt quá, ở nơi nào có? Mau nói cho ta biết!"
Lam Tưu công chúa kỳ quái nói: " Lão đại…vì sao ngươi lại cần đồ vật này? Ta có một bằng hữu tại Oan Hồn Hải, hắn hình như là biết."
Lý Cường vỗ ót, khoa trương nói: " Công chúa gọi..bảo ta là gì? Lão đại? ch.ết ta rồi!"
Nạp Thiện a a cười nói: " Lão đại tốt a, gọi như thế thật uy phong…hay là để cho công chúa gọi huynh là…tình ca ca không tốt sao, hắc hắc…"
Lý Cường nhanh như chớp đến phía sau Nạp Thiện, nắm lấy cổ hắn: " Bây giờ ta đã biết vì cái gì mà nhiều người muốn bóp ch.ết ngươi, đúng là lá gan không nhỏ, ngay cả lão đại mà cũng dám trêu cợt…"
Khảm Khảm Kỳ hả hê cười nói: " Đúng rồi, đúng rồi…lão đại đừng buông tay, bóp cho hắn phun cả bọt mép luôn.."
Lam Tưu công chúa bị Nạp Thiện nói vậy vẻ mặt thẹn thùng, Ba Ba Nhiễm thú vị cười nói: " Di..tiểu muội thẹn thùng rồi…"
Nạp Thiện thật vất vả mới tránh thoát ra, trốn được sau người Mạt Bổn nói: "Lão Đại tha cho đệ đi…lão Nạp không dám nữa..ai, báo cáo lão Đại, đệ phát hiện…trước mắt đều là những ngôi sao nhỏ a…"
Hồng Thiêm và Khố Bột đột nhiên nghĩ, mấy người bọn họ cảm tình thật là rất tốt và thân thiết. Trong lòng Khố Bột hoàn toàn đã thấy tự nhiên, Nạp Thiện này ngay cả lão Đại mà cũng dám trêu chọc, vừa rồi hắn nói giỡn với mình, thật sự cũng không có gì là không được.
Lý Cường lắc đầu: " Thôi đi, nghĩ tình ngươi còn nhỏ, không thèm so đo với ngươi. Công chúa cứ gọi ta là lão Đại, thật ra ta cũng cảm thấy rất sảng khoái..oa ha ha..haha.."
Mọi người trong phòng đều được Lý Cường làm cho vui vẻ. Nạp Thiện ngậm miệng, một câu cũng không dám nói ra, nghĩ thầm, gọi bằng lão Đại mà không tính là sảng khoái sao, chắc gọi là lão công mới thấy sảng khoái hơn chắc. Nhưng hắn làm sao dám nói ra khỏi miệng, phỏng chừng dám nói ra nữa thì cũng chỉ còn được nửa cái mạng.
Sắc mặt của Lam Tưu công chúa ửng hồng, nói: " Các ngươi đều gọi hắn là lão Đại, cho nên ta gọi là lão Đại cũng không có sai a."
Bộ dáng của Lý Cường có vẻ như chiếm được tiện nghi: " Ân,vậy thì kêu bằng lão Đại đi. A, công chúa lúc nào về Tây đại lục, chúng ta có thể cùng đi không, thuận tiện đến chỗ bằng hữu của nàng hỏi chuyện của Hải Hồn Mã Não."
A Cát tổng quản mừng rỡ nói: " Chúng ta đợi Khủng Cụ Phong dừng lại sẽ vượt biển về Tây đại lục. Chủ nhân, chúng ta có thể mời bọn họ bảo vệ sứ đoàn, cùng nhau vượt biển trở về."
Lam Tưu công chúa hung hăng trừng mắt nhìn hắn rồi cười nói với Lý Cường: " Lão Đại, đừng nghĩ gì hết, tiểu nữ tử không dám làm vậy, nếu lão Đại muốn cùng đi với chúng tôi, ta không có ý kiến gì, vô cùng hoan nghênh. Sứ đoàn của chúng ta có Phi Chu vượt biển, đợi Khủng Cụ Phong(gió sợ hãi) dừng lại thì chúng ta sẽ cùng đi. Tới Tây đại lục rồi ta sẽ đưa lão đại đi gặp bằng hữu kia."
A Cát tổng quản không biết đã nói sai cái gì, đứng im ở một bên không dám nói gì nữa. Trong lòng Ba Ba Nhiễm cũng hiểu được, nàng âm thầm than thở Lam Tưu công chúa băng tuyết thông minh, có cao thủ tu chân như Lý Cường, cho dù có trả nhiều tiền cũng không mời được, nhưng chỉ cần đi cùng đường, có việc gì không sợ hắn không giúp đỡ sao?
Nhưng một câu nói của Lý Cường lại làm cho Ba Ba Nhiễm suýt chút hộc máu: " Ân, ta tiếp nhận lời mời, bảo vệ an toàn cho sứ đoàn hồi quốc, bất quá bây giờ thì không được, ta còn không ít chuyện cần phải giải quyết."
A Cát tổng quản mừng rỡ, vội vàng nói: " Thật tốt quá, ta đang lo nhân thủ không đủ, thỉnh mời nói giá, bao nhiêu tiền chúng tôi cũng đều nguyện ý."
Khảm Khảm Kỳ chứng kiến thần sắc của Ba Ba Nhiễm không đúng lắm, trong lòng khẩn trương,nói: " Lão đại…chúng ta sao có thể lấy tiền được chứ?"
Lam Tưu công chúa không hiểu, kinh ngạc nhìn Lý Cường.
Lý Cường cười nói: " Các ngươi đã trả tiền rồi, a a..A Cát tổng quản có lẽ đã quên rồi sao, tại quán ăn chúng ta gặp mặt lần đầu thì.."
Thản Ca rất có ấn tượng với lần đó, kêu lên: " Đúng vậy, lúc ăn cơm đã trả tiền rồi."
Lam Tưu công chúa hít sâu một hơi, trong lòng vạn phần cảm khái, trả giúp tiền ăn cơm như thế không ngờ vẫn làm tu chân cao thủ như thế này ghi nhớ trong lòng. Lúc nàng cùng võ sĩ Phiên quốc giằng co trên đường thì mấy người Thản Ca vừa thấy đã lập tức xuất thương giúp đỡ, dám chắc không cần phải nói chính là vì trong tiệm cơm đã giúp đỡ bọn họ cho nên mới làm như thế. Nàng thật sự không nghĩ ra được cuối cùng họ là dạng người gì, những quân nhân này hoàn toàn khác hẳn với người khác.
Lý Cường không biết Lam Tưu công chúa đang cảm khái, hắn làm thế này là có mục đích. Hắn đã gặp qua đám võ sĩ Phiên quốc, nếu sử đoàn trên đường lại gặp phải chuyện đó nữa thì hắn cũng không thể mặc kệ, nhưng đánh nhau là phải có lý do, muốn xen vào cũng phải danh chánh ngôn thuận mới được, nếu bọn họ trở thành bảo tiêu của sứ đoàn, thì việc gì cũng thuận theo lý lẽ.
Một người có bộ dáng người hầu đi đến, báo cáo: " Tứ hội chủ, Phản Thọ Thương Hành truyền lời lại hỏi chúng ta, hung thủ đả thương người của họ có phải là có quan hệ với Đại Liên Hội hay không, nếu không có thì phải đem họ giao ra."
Khố Bột trưởng lão trầm tĩnh nói: " Ngươi đi thông tri mấy vị hội chủ đương gia, ta có việc muốn cùng họ thương thảo, Ba Ba hội chủ cũng tham gia. Mặt khác, cứ để cho họ chờ, ta trở lại sẽ nói chuyện với họ." Ngữ khí của hắn có vẻ cứng rắn, không chút ý thỏa hiệp.
Lý Cường lập tức ngăn trở, cười nói: " Khố Bột ngươi tưởng là đại chiến a, không cần làm lớn như vậy, nào giờ Đại Liên Hội vốn bí mật, các ngươi không cần làm thành địch tối ta sáng. Hắc hắc, Ba Ba hội chủ, xin hãy ém nhẹm tin tức, không cho người ngoài biết được quan hệ của chúng ta, người của các ngươi không nên để lộ tin tức."
Lại quay sang người hầu kia nói: " Ngươi đi thông tri Phản Thọ Thương Hành, nói rằng mấy người chúng ta đã rời khỏi Đại Liên Hội, trước tiên để Đại Liên Hội không có liên quan đã rồi hãy nói."
Khố Bột và Ba Ba Nhiễm cơ hồ đồng thời hối người kia: " Đi nhanh đi, làm theo lời của lão Đại, còn đứng ngốc ra đó làm gì." Người hầu nghe ngơ ngác quay đầu, hắn cũng phát ngốc không hiểu rõ Đại Liên Hội là do ai làm chủ, chạy nhanh ra ngoài.
Kỳ thật Khố Bột cũng không muốn công nhiên khai chiến, như vậy đối với Đại Liên Hội cực kỳ bất lợi, nhưng bởi vì quan hệ với sư môn sâu xa nên hắn không thể có chút nào do dự. Lý Cường sáng suốt ngăn cản hắn làm hắn rất bội phục, nhân tài như vậy thật xứng làm thủ lãnh, đừng xem bình thường chỉ cười hi hi ha ha, nhưng nếu là vấn đề trọng yếu thì cũng không hề hàm hồ, giải quyết thật tỉnh táo và lý trí.
Lý Cường đột nhiên cười cười nhìn Khảm Khảm Kỳ nói: " Lão Khảm, ngươi ở lại Đại Liên Hội, chuyên môn phụ trách liên lạc."
Nói xong nháy nháy mắt nhìn hắn, lại nói: " Khố Bột, Đại Liên Hội cũng phải tìm người phụ trách liên lạc đi, ta xem Ba Ba hội chủ là tốt rồi."
Khảm Khảm Kỳ khẩn trương nhìn Khố Bột, chỉ sợ hắn không đồng ý, tâm trạng như muốn xuất ra ngoài. Khố Bột gật đầu nói: " Đệ tử không có ý kiến, vậy phiền toái Ba Ba hội chủ rồi."
Ba Ba Nhiễm cũng không hề chán ghét Khảm Khảm Kỳ, gật đầu đáp ứng.
Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Khảm Khảm Kỳ, trong lỗ mũi của Nạp Thiện có chút hừ hừ làm Khảm Khảm Kỳ hoảng sợ nắm lấy Nạp Thiện, nhỏ giọng nói thầm bên tai hắn, Nạp Thiện nghe được gương mặt chợt cười cười, không ngừng khúc khích làm mọi người đều tò mò thật ra hắn đã nói cái gì mà có thể làm cho Nạp Thiện cười vui vẻ như thế.
Lý Cường lấy ra khối Hoàng Trầm thạch đưa cho Khố Bột nói: " Đây là khối Hoàng Trầm thạch, là thượng phẩm tính thổ tiên thạch, hãy dùng nó tham gia hội đấu giá đi."
Khố Bột và Hồng Thiêm càng hoảng sợ, Hồng Thiêm nói: " Không tốt, quá quý trọng rồi, hơn nữa người có thể mua được cũng không nhiều, nếu bán không được giá thì quá đáng tiếc."
Khố Bột cũng không đồng ý, cho rằng thật không đáng.
Lý Cường hơi khó khăn, suy nghĩ một chút, hắn lấy ra một loại đồ vật thường dùng trên địa cầu, đó là một bình nước hoa cao cấp, Lý Cường hỏi: " Còn vật này được chứ?"
Mọi người tụ tập lại, chuyền cho nhau xem qua một lần, không ai biết là cái gì.
Ba Ba Nhiễm hỏi: " Đây là đồ vật gì a, khéo léo lả lướt, có thể dùng làm gì?"
Lý Cường mỉm cười: " Đó là đồ cho nữ tử dùng, gọi là nước hoa hoặc là dầu thơm."
Lam Tưu công chúa hiếu kỳ hỏi: " Cho nữ tử dùng sao? Làm sao sử dụng, nước hoa, dầu thơm, chưa từng nghe nói qua."
Lý Cường mở ra, đưa tới trước Lam Tưu công chúa nhẹ nhàng ấn một cái "Xuy" một cỗ mùi thơm nhẹ nhàng bay ra.
" Nha, là mùi gì vậy, thật là thơm quá." Mọi người lạ lùng kêu lên.
" Mỗi ngày phun một chút lên người, thật sự là rất thơm, có thể dùng được rất lâu."
Lam Tưu công chúa và Ba Ba Nhiễm cơ hồ cùng rất thích. Lam Tưu công chúa cười duyên nói: " Lão đại, bán cho ta đi, tùy tiện nói giá, ta đều sẽ mua."
Ba Ba Nhiễm cũng có ý muốn mua, nhưng lại không thể tranh giành với Lam Tưu công chúa. Khảm Khảm Kỳ lặng lẽ níu tay Lý Cường, nói nhỏ vào tai hắn: " Lão đại, cho đệ xin một bình đi."
Lý Cường cảm thấy hối hận khi ở trên địa cầu lại mua quá ít, chỉ có khoảng mười bình. Hắn lại hào phóng đưa chai nước hoa trong tay cho Khảm Khảm Kỳ, lại lấy ra một bình đưa cho Lam Tưu công chúa, cười nói: " Tặng cho nàng…vì nàng đã gọi ta là lão Đại."
Khảm Khảm Kỳ khẩn trương đi tới trước mặt Ba Ba Nhiễm nói: " Cái này…cái này…" Hắn không biết phải nói làm sao, vất vả trấn tĩnh lại đưa chai dầu thơm ra, nói: " Tặng cho nàng…ta.."
Lý Cường chép miệng nói: " Ba Ba hội chủ, cái này là tâm ý của huynh đệ ta, hai người các ngươi trước tiên nên thân cận xã giao một chút, sau này hợp tác mới được ăn ý a."
Khảm Khảm Kỳ cuối cùng mới nói trọn câu: " Đúng vậy, đúng vậy, sau này hợp tác ăn ý hơn."
Ba Ba Nhiễm thoáng ngại ngùng, nói: " Cảm ơn lão đại, ta sẽ nhận."
Lý Cường cười hắc hắc: " Đừng cảm ơn ta, muốn thì cảm ơn hắn đi."
Khố Bột cười nói: " Loại đồ vật này có thể bán được giá rất cao, bất quá trước tiên nhờ Lam Tưu công chúa tuyên truyền cho một chút, như vậy sẽ có kết quả rất tốt."