Chương 71
Thanh âm lần này và vừa rồi hoàn toàn bất đồng, là một loại thanh âm chí cương chí liệt làm cho người ta khí huyết sôi trào, Lý Cường lập tức thích ngay, hơn nữa cả người vô cùng thư sướng, hưng phấn đến muốn lập tức kêu to. Nhưng lần này cũng rất ngắn, Lý Cường không nhịn được kêu lên: " Hay! Thật hay quá!"
Mấy người thành chủ sắc mặt đều cũng thay đổi, thành chủ lắc đầu nói: " Thật là không sao chịu nổi thanh âm cường liệt như thế này."
Thiên Hoành chợt hiểu ra, nói: " Nguyên lai thân thể lão đệ thuộc hỏa tính, khó trách…đúng là nhân tuyển tốt nhất để đi xuống Băng Nhãn."
Hắn lại cười nói: " Phần thứ ba, lão đệ phải cẩn thận, thể chất của ngươi và âm tiết của phần ba khắc kỵ nhau."
Lý Cường gật đầu nói: " Ta biết rồi, âm tiết của phần ba nhất định là âm nhu."
Thiên Hoành khen: " Không sai, lão đệ ngộ tính rất cao." Và hắn lập tức thổi tiếp âm tiết thứ ba.
Nhạc âm vừa ra, thân thể Lý Cường lập tức run lên, thầm kêu bất hảo. Hắn toàn lực vận công chống đỡ, ngay cả Thái Hạo Toa cũng bị kích động. Một đạo kim quang nhàn nhạt từ trên người hắn phát ra. Thiên Hoành chấn động, Minh Đích hắn đang thổi đột nhiên phản chấn lại, thiếu chút nữa không cách nào tiếp tục, trong lòng hắn hoang mang kêu lên: " Chuyện gì đang xảy ra?"
Miễn cưỡng thổi hết, Thiên Hoành cuống quýt lắc đầu, hắn vuốt râu mép đến suýt rơi xuống hết, nói: " Lão đệ a, ta không có công kích ngươi a…ngươi đã dùng cái gì để phản kích vậy? Làm ta thiếu chút nữa là thổi không ra đó."
Lý Cường không khỏi cười ha hả nói: " Lão ca ngươi đang thổi mà, sao mà thổi không ra chứ. A a, vừa rồi không phải là ta phản kích, là…à..là..cái kia nó phản kích." Hắn đột nhiên nhớ tới việc của Thái Hạo Toa không thể nói ra lung tung, không thể làm gì khác hơn là nói lung tung "cái này" rồi "cái kia".
Thiên Hoành cũng không hiểu rõ " cái này" và " cái kia" là pháp bảo gì, hắn chỉ nói: " Có nhớ rõ chưa? Hay là cần ta thổi lại một lần không?"
Trong lòng Lý Cường có một nghi vấn, hắn hỏi: " Nếu lão ca biết rõ âm luật này, sao không tự mình đi xuống phá vỡ đoàn tinh khí của Vạn Tái Hàn Băng, cũng không cần phải hi sinh nhiều đệ tử như vậy." Tính khí Lý Cường thẳng thắn, không hề che giấu ý nghĩ của mình, lời nói rất trực tiếp, đối với hắn giải quyết được vấn đề mới là chuyện trọng yếu.
Sắc mặt Thiên Hoành khẽ biến, than thở: " Ai, so với ngươi ta càng thương yêu đám đệ tử này. Nhưng ba loại âm tiết này đều phải cùng lúc mà thổi ra, cho nên nhất định phải có Hợp Âm Xoa mới được. Còn có một biện pháp, chỉ cần có ba người có công lực, thuộc tính hoàn toàn giống nhau đồng thời cùng thổi, nhưng đây cũng chỉ là vọng tưởng…"
Cảnh Phong lúc này mới chen lời: " Sư thúc tổ không thể đi, là do đệ tử của Thiên Lại Thành phải quỳ xuống mà cầu xin người đó. Ở nơi này, sư thúc tổ là hy vọng duy nhất của chúng ta, không ai nguyện ý cho lão nhân gia đi mạo hiểm, mọi người đều tình nguyện đi chứ không muốn sư thúc tổ đi, không tin ngươi cứ hỏi thành chủ."
Thành chủ nói: " Đệ đệ, đúng là như vậy, chúng ta không thể mạo hiểm."
Lý Cường gật đầu, hắn nghe ra trong lời nói của Cảnh Phong có ý bất mãn, bèn nói: " Để ta thử xem, cả ba phần âm tiết ta đều đã nhớ hết."
Tay hắn đưa Hợp Âm Xoa ra lòng bàn tay, một đoàn Huyễn Tật Thiên Hỏa xuất ra, phản ứng của Thiên Hoành cũng giống như những người tu chân khác, cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Hắn không chỉ bội phục Phó Sơn mà còn hiểu được mình rất thất bại, bị nhốt ở Thiên Lại Thành một thời gian dài, người khác thu được tiểu huynh đệ mà tu vi cũng đã rất cao như thế, thật là uổng công mình đã tu hành ngàn năm.
Lý Cường một khi luyện khí, tinh thần liền tập trung cao độ. Loại phương pháp luyện khí này cũng là lần đầu tiên hắn làm thử, phải biết rằng đây là một loại tu luyện hoàn toàn mới, hoàn toàn bất đồng không giống như phương pháp cũ dù chỉ một chút, làm cho hắn phải hao phí rất nhiều tâm huyết. Cũng may là đã có sẵn Hợp Âm Xoa, không cần phải bắt đầu tu luyện từ đầu, hắn cũng đã tu luyện qua không ít pháp bảo, kinh nghiệm cũng đã tăng trưởng không ít.
Thiên Hoành mắt thấy Hợp Âm Xoa cấp tốc thu nhỏ lại, rất nhanh đã ra hình dáng, một trận nhạc thanh liên tục chấn nhiếp truyền ra, hắn biết Lý Cường đang điều chỉnh âm luật. Những người khác cũng vừa mừng vừa sợ, Cảnh Phong dù biết mình đã thua những cũng rất cao hứng, Hợp Âm Xoa rốt cuộc có hy vọng luyện thành.
Lý Cường cố gắng điều chỉnh âm luật bên trong, nhưng vô luận hắn điều chỉnh như thế nào nhưng vẫn còn thiếu một chút. Trong lòng hắn hiểu được, nếu không đạt tới thì hết thảy đều vô ích.
Vẻ mặt vui mừng của Thiên Hoành càng ngày càng đậm, hắn biết Lý Cường sẽ đại công cáo thành, bởi vì hắn đã nghe được rõ ràng cả ba âm tiết trong Hợp Âm, mấy người thành chủ cũng đang rất hưng phấn. Nhưng vừa đến lúc này thì đột nhiên nghe Lý Cường kêu to: " Mẹ kiếp! Xong đời!"
Chỉ thấy Hợp Âm Xoa đang treo ở không trung đang nằm giữa đoàn liệt hỏa đột nhiên hóa thành tro tàn.
Lý Cường ngơ ngác nhìn tro tàn trên mặt đất, một hồi lâu hắn đột nhiên hiểu được, hét lớn: " Nguyên lai như thế…nguyên lai như thế, ta hiểu rồi…ai, lão ca, còn tài liệu nữa không? Lần này nhất định là có thể làm ra thật tốt. Thật ra thì cũng rất dễ dàng, ta đã hiểu được, thật quá phức tạp rồi."
Hắn nhìn mọi người, ngạc nhiên nói: " Các người sao vậy, mặt mày đều mếu máo như thế." Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Thiên Hoành thật sự là khóc không ra nước mắt, vuốt râu sửng sốt cả nửa ngày, hồi lâu mới nói: " Lão đệ, vật này chỉ dùng Lục Anh Thạch chế tác, Lục Anh Thạch của Thiên Lại Thành đều cũng đã dùng để chế tác ra Hợp Âm Xoa này hết rồi, đã không còn tài liệu nữa."
Lý Cường cũng ngây dại, nghĩ thầm: " ch.ết tiệt, vậy thì thật phiền toái rồi."
Trong lúc nhất thời mọi người trong phòng cũng đều yên lặng không nói gì, không khí phảng phất như cô đọng lại.
Lý Cường đem tâm thần tiến vào trong thủ trạc, cố gắng tìm kiếm Lục Anh Thạch, đột nhiên hắn nhìn thấy một đồ vật, chính là thứ mà lão giáp trùng Nam Tư Đồng đã đưa cho hắn, là pháp bảo màu xanh biếc, tựa hồ cũng dùng Lục Anh Thạch để chế tác, hắn lấy ra, nghĩ thầm: " Nếu còn không có thì chắc phải dùng thứ này để luyện chế thôi."
Thiên Hoành còn đang khổ sở, đột nhiên phát hiện kiện đồ vật trên tay hắn, không khỏi kêu to lên: " Không Âm Xoa! Đúng là Không Âm Xoa! Lão đệ…ngươi ở nơi nào có vậy? Ngươi…ngươi có gặp qua sư tôn của ta sao? Làm sao ngươi lại có được Không Âm Xoa a?"
Phong thái tiền bối của hắn đã hoàn toàn biến mất, cơ hồ như đang lăn tới bên cạnh Lý Cường, chộp lấy Không Âm Xoa nhìn cả nửa ngày hắn nắm chặt pháp bảo này vào ngực, miệng lẩm bẩm: " Sư tôn…sư tôn, ngài sao lại bỏ đệ tử a."
Hắn không hề nghĩ đến, từ sau khi nhìn thấy Lý Cường, thật sự đều là ngoài ý muốn, điều khó tin nhất là mật bảo của sư tôn lại nằm trong tay Lý Cường.
Cảnh Phong thầm nhủ: " Đúng là một quái nhân, so với lão phong tử ta còn nhiều thú vị hơn…"
Lý Cường thở dài một hơi, nghĩ thầm: " Điều này cũng thật là quá xảo diệu. Thật là đáng cười, trên người có Không Âm Xoa, vậy mà còn muốn tu luyện Hợp Âm Xoa, bất quá học xong được cách sắp xếp âm tự, thu hoạch không phải là tầm thường, cũng rất đáng giá rồi."
Lý Cường nói: " Lão ca, cái này là Không Âm Xoa đó sao? Đây là một bằng hữu đưa cho ta, hẳn là không có quan hệ gì với sư tôn ngươi, vì hắn không biết dùng mới đưa cho ta đó."
Hắn vội vàng giải thích, nhìn bộ dáng Thiên Hoành, thật sự là quá kích động. Vẻ mặt Thiên Hoành hoảng hốt nói: " Nga, thì ra là như vậy."
Đột nhiên lại rất kích động, nói: " Lão đệ, có lẽ là lão Thiên đã bị cảm động nên trong lúc này mới đưa ngươi đến Thiên Lại Thành. Lão đệ, ca ca cầu ngươi một việc, chuyện…" Hắn không nói hết câu, chỉ nhìn Lý Cường với ánh mắt tràn đầy chờ mong.
Lý Cường đột nhiên hiểu được ý tứ của hắn, lập tức tiếp lời hắn: " Lão ca, không cần cầu, Không Âm Xoa tặng cho ngươi, coi như là vật quy nguyên chủ, pháp bảo này là trong lúc vô tình ta có được, coi như là lễ ra mắt của tiểu đệ dành cho lão ca đi." Cho tới bây giờ trong phương diện này hắn luôn vô cùng hào phóng, đối với bảo vật luôn coi nhẹ, đối với hắn mà nói, tình bằng hữu còn quan trọng hơn pháp bảo nhiều lắm.
Thiên Hoành mấy người đều ngẩn ngơ, không nghĩ tới Lý Cường lại hào phóng như vậy. Thành chủ nhìn thấy sư thúc tổ còn đang ngẩn người, bèn đa tạ nói: " Đệ đệ, tỷ tỷ thay sư thúc tổ cảm ơn đệ, ân tình này trên dưới Thiên Lại Thành không bao giờ quên. Sau này đệ đệ có chuyện gì hỗ trợ, chỉ cần đưa tin tới, Thiên Lại Thành nhất định toàn lực giúp đỡ."
Cảnh Phong cũng nói: " Nếu cần đánh nhau, hãy tính cho lão phong tử thêm một phần. Hắc, hắc, lão phong tử ta cái gì cũng đều không được nhưng nếu cần đánh nhau với người khác thì lại rất vui vẻ a."
Lý Cường cười nói: " Ai nha, ta nói với tỷ tỷ a, không có việc gì mà sao phải đánh chứ? Xem ra lão phong tử này thật thích đánh nhau quá, tốt! Sau này nếu có cần đánh nhau, ta sẽ tìm lão phong ngươi đầu tiên!"
Cảnh Phong mừng rỡ ha ha cười to: " Ha ha, ta phát hiện tiểu phong tử rất hạp khẩu vị của lão phong ta đó! Tốt! Tốt! Tốt! Chỉ cần một câu nói của tiểu phong tử ngươi, dù là lửa nước lão phong cũng đi cùng ngươi!"
Văn Thu Ly cười, cuống quýt lắc đầu: " Ngươi đúng thật là điên cuồng, vừa nhắc đến đánh nhau là ngươi cũng không cần mạng nữa."
Thiên Hoành rốt cuộc cũng là người tu chân có tu vi cao thâm, bình tĩnh trở lại rất nhanh, nói: " Như vậy chúng ta rất nhanh có thể tiến vào Huyền Vực mật thất rồi, chỉ cần tìm được phương pháp phá giải của sư tôn lưu lại thì Thiên Lại Thành đã có ngày trở mình lại. Lần này ta tự mình đi xuống, huynh đệ và lão phong tử cùng đi, nhân tiện để xem có thể đi vào mười hai tầng kia không. Lần này vận số của Thiên Lại Thành chúng ta tựa hồ đã thay đổi, có lẽ có thể tiến vào trong mười hai tầng còn lại."
Thành chủ cười nói: " Sư tôn vẫn còn ôm ấp ý niệm này trong lòng. Khi mới phá được tầng mười ba thì đệ tử mới chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, đến bây giờ vẫn còn nhớ kỹ, thật sự là hoàn toàn oanh động…"
Thiên Hoành tiếp lời: " Đúng vậy, khi đó chúng ta mới chuyển tới đây chưa đủ trăm năm. Sư tôn thật là lợi hại, dựa vào Không Âm Xoa này mà đối kháng phá mở tinh khí của Vạn Tái Hàn Băng, lúc ấy ta theo sư tôn bay vào, bảo vật bên trong làm người ta mở rộng tầm mắt…"
Cảnh Phong đối với pháp bảo cảm thấy rất hứng thú, hắn cười hỏi: " Sư thúc tổ, a a, ngài vẫn chưa chịu nói bên trong có pháp bảo gì, lần này tiết lộ một chút có được không a."
Thiên Hoành bởi vì có lại được Không Âm Xoa, tâm tình phi thường vui vẻ, cười mắng: " Cái gì pháp bảo, Thiên Lại Thành nếu cứ nghĩ đến việc tìm được pháp bảo tốt, điểm ấy thật là không thể so sánh với người ta đâu. Bỏ đi, hôm nay cao hứng, sẽ nói cho ngươi nghe."
Lý Cường đối với chuyện này không có hứng thú, trong lòng vẫn đang nghĩ đến Triệu Hào bọn họ, nghĩ thầm: " Không biết bây giờ bọn họ đã đến nơi nào rồi, có thể đến trước Hắc Thủy Đảo tìm Hải Hồn Mã Não không? Được rồi, hỏi Thiên Hoành lão ca một chút, có lẽ hắn biết."
Thiên Hoành trầm tư một hồi, dường như đang đắm chìm vào hoàn cảnh lúc ấy, hắn chậm rãi nói: " Thật ra, lúc ấy còn có nhiều pháp bảo không có lấy ra, bởi vì…thời gian không kịp. Sư tôn lấy năm kiện pháp bảo, còn có hai bình linh đan, đệ tử các ngươi nếu không có hai bình linh đan đó thì ngày này thành tựu cũng không lớn như vậy. Ta cũng lấy được hai kiện pháp bảo. Ngẫm lại lúc ấy tình hình thật sự là có ý tứ, vì tay chân luống cuống nên chỉ lấy đại thôi, còn đồ tốt đều đã bị cấm chế, ây, không thể lấy được a. Ngẫm lại lúc đó…"
Vẻ mặt Cảnh Phong chờ mong, nói: " Có bảo bối tiên gia không?"
Lý Cường biết rõ sự lợi hại của bảo bối tiên gia nên cười nói: " Dù cho có tiên gia bảo bối ngươi cũng sử dụng không được, hắc hắc, lão phong tử, cho dù cho ngươi có được một kiện, cũng chưa hẳn là chuyện tốt."
Thiên Hoành cảm thấy rất đúng, cách nhìn đối với Lý Cường càng cao hơn, lớn tiếng nói: " Không sai! Lời này mới thật chính xác, dù lấy được cũng không thao túng được tiên binh, còn không bằng pháp bảo mình thường dùng nữa."
Hắn nào có biết vì Lý Cường đã nếm phải đau khổ của tiên khí, còn tưởng là do hắn có tu vi tu chân cao thâm mà hiểu được điều đó. Cảnh Phong không phục lắc lắc đầu, bất quá ngay cả sư thúc tổ cũng tán thưởng Lý Cường, hắn cũng không còn cách nào phản bác.
Lý Cường hỏi: " Lão ca, đệ muốn thỉnh giáo một vấn đề, chuyện về Hải Hồn Mã Não, huynh có biết ở nơi đâu có không?"
Thiên Hoành kỳ quái nhìn Lý Cường, nói: " Hải Hồn Mã Não? Lão đệ cần đồ vật này để làm chi? Đây là trân phẩm cho nguyên anh tu luyện a." Hắn không giải thích được, khó hiểu hỏi.
Trong lòng Lý Cường nhảy lên, có chút khẩn trương nói: " Lão ca, huynh biết Hải Hồn Mã Não? Thật tốt quá! Có thể nói cho đệ biết làm sao lấy được Hải Hồn Mã Não không? Đệ nhất định phải có được đồ vật này đó."
Thành chủ cười nói: " Ước chừng tại Oan Hồn Hải chỉ có hai chỗ có thể tìm được Hải Hồn Mã Não, một nơi là Hắc Thủy Đảo, một nơi chính là Thiên Lại Thành chúng ta đó. Đệ đệ không cần vội, đệ cần Hải Hồn Mã Não để làm gì? Nói cho tỷ tỷ nghe thử."
Trong lòng Lý Cường cảm thán không thôi, bây giờ hắn mới hiểu được câu nói: " Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai hoàn tất phí công phu".(Mang giày sắt đi tìm mà không thấy, nhưng lại dễ dàng đạt được mà không tốn chút công sức nào).
Thiên Hoành cũng cười nói: " Đó là do người tu chân bị hủy đi thân thể mới có thể dùng được, nhưng bình thường rất khó dùng tới, không biết có ai bị hủy đi thân thể mà nguyên anh còn phải tu luyện được hơn ngàn năm, thật sự là quá khó khăn."
Lý Cường vui vẻ cười nói: " Đệ có một bằng hữu bị như vậy, nguyên anh đã tu luyện được mấy ngàn năm rồi, nhưng vẫn bị thiếu Hải Hồn Mã Não, vì vậy vẫn còn bị giam cầm."
Văn Thu Ly kinh ngạc nói: " Hay thật, tu hành suốt mấy ngàn năm, nếu hắn có được Hải Hồn Mã Não, là có thể tu thành Tán Tiên rồi! Lão Thiên a, Tán Tiên…tại tu chân giới.." Hắn cuống quýt lắc đầu.
Thiên Hoành cũng sợ hãi than không thôi, phải biết rằng, Tán Tiên cùng với người tu chân giới mà so sánh thì lợi hại hơn nhiều lắm, trừ phi người tu chân tu quá Độ Kiếp kỳ, nếu có thể tu qua Độ Kiếp kỳ mới có thể so cảnh giới với Tán Tiên.
Cảnh Phong đắc ý nói: " Hải Hồn Mã Não của Thiên Lại Thành chúng ta so với Hắc Thủy Đảo càng là tinh phẩm hơn. Hắc hắc, Hải Hồn Mã Não còn là một loại trân dược kỳ lạ, tại tu chân giới đại danh đỉnh đỉnh Nguyên Dương Đan cũng cần phải có Hải Hồn Mã Não."
Thiên Hoành nói: " Đúng vậy, Hải Hồn Mã Não còn có tác dụng khác, còn có thể dùng làm tài liệu để tu luyện đan dược nữa."
Lý Cường im lặng một hồi lâu không nói, hắn đột nhiên hung hăng vỗ vào đầu mình, tự nhủ: " Ngu! Ta thật là ngu…"
Hắn nghĩ thầm nguyên lai vì trong ngọc đồng giản của Hồi Xuân Cốc bên trong ghi lại phương pháp tu luyện Nguyên Dương Đan nhưng không có nói dùng tài liệu cần phải có Hải Hồn Mã Não, lúc đó hắn ở trong Hồi Xuân Cốc lại không nghĩ đến việc đó nên không kịp hỏi họ, hắn không biết ở đó có Hải Hồn Mã Não, nếu hắn biết sớm thì đã không cần lăn lộn tại Thản Bang Tinh quỷ quái này, chỉ cần cùng Phó Sơn đại ca trở về thì hết thảy vấn đề đều đã được giải quyết.
Thật ra chỉ là Lý Cường nghĩ đương nhiên là vậy, bây giờ ở Hồi Xuân Cốc chưa chắc đã có Hải Hồn Mã Não, mặc dù Mai Du Băng và đại thần của Bang Kỳ Ninh quốc là bằng hữu, nhưng muốn có Hải Hồn Mã Não chưa chắc dễ dàng.
Thiên Hoành hỏi: " Hải nhi, Thiên Lại Thành còn tồn lại bao nhiêu Hải Hồn Mã Não?"
Thành chủ cười nói: " Còn có không ít, là do trước kia còn dự trữ, còn chừng mười bình tinh phẩm, còn lại thì không thuần chất lắm, chưa có thủy hóa( hóa thành nước)".
Thiên Hoành gật đầu nói: " Chúng ta chỉ chừa lại một bình để dùng, còn bao nhiêu hãy cấp cho lão đệ. A, bằng hữu của đệ chỉ cần dùng một bình là đủ rồi, còn lại những bình khác, chỉ cần tìm được người của Linh Bàn Môn, có thể dùng đổi linh đan với họ, chỉ là bây giờ không biết họ đang ở nơi nào, tùy duyên thôi."
Thành chủ đứng dậy gọi tới một ngân y võ sĩ, phân phó hắn đi lấy Hải Hồn Mã Não đến. Ngân y võ sĩ cung kính xoay người định chạy đi, Thiên Hoành nói: " Chờ một chút." Truyền âm nói cho hắn mấy câu rồi mới phất tay cho hắn đi.
Lý Cường không yên tâm về mấy người Triệu Hào, bèn nói: " Lão ca, chúng ta lúc nào xuống Băng Nhãn, càng nhanh càng tốt. Đệ còn thất lạc với bằng hữu ở Oan Hồn Hải, cần phải đi tìm bọn họ."
Thiên Hoành nói: " Không nên gấp, lần này sau khi giải khai cấm chế của Thiên Lại Thành, chúng ta cũng muốn đến Tây đại lục. Trước tiên nên nghỉ ngơi một chút, chúng ta còn phải chuẩn bị một ít đồ vật, bố trí một chút mới được."
Tới bước này Lý Cường biết có gấp cũng vô dụng, chỉ phải gật đầu đáp ứng.
Chỉ chốc lát sau, ngân y võ sĩ tiến đến, cung kính đặt cái hộp màu trắng trong tay xuống, thi lễ rồi rời đi.
Văn Thu Ly cầm lấy cái hộp, mở ra nói: " Đây là Hải Hồn Mã Não đã thủy hóa, là loại tốt nhất."
Thiên Hoành cầm lấy cái hộp, nói: " Đây là mười bình tinh túy của Hải Hồn Mã Não, bằng hữu của đệ chỉ dùng một bình là đủ rồi, còn lại chín bình đệ cứ để dành lại đi. Mặc khác còn hai bình linh đan trị độc thương tốt nhất của Thiên Lại Thành, coi như là quà lễ, lão đệ cũng thu nhận luôn nhé."
Hắn lại bổ sung: " Loại linh đan này tên là Hàn Tủy Lân, chuyên trị các loại độc thương, rất là linh nghiệm, thân thể bị tổn thương cũng có thể dùng nó để trị, chỉ là hiệu quả yếu một chút."
Lý Cường cuống quýt đa tạ, tiếp nhận cái hộp màu trắng, xuất ra một bình Hải Hồn Mã Não tinh túy. Đó là một cái bình làm bằng thủy tinh, chỉ cỡ hai ngón tay, bộ dáng xưa cổ, trong bình có một chất lỏng màu vàng đậm, có vẻ lóng lánh, nhìn không có có chỗ nào đặc biệt. Thu xong Hải Hồn Mã Não và linh đan, Lý Cường cảm giác như mình đã chiếm được tiện nghi quá nhiều, cảm thấy có chút ngại ngần, dù sao mới quen biết không lâu như vậy đã thu nhận vật quý giá của người ta. Hắn suy nghĩ nên lấy cái gì cấp cho Thiên Hoành để bù đắp, đột nhiên nghĩ tới chuyện từ khi Thiên Hoành rời khỏi địa cầu cũng chưa từng trở về, chi bằng tặng cho hắn một ít vật phẩm ở quê hương.
Lý Cường tiện tay lấy ra hai bình rượu ngon, cười nói: " Lão ca, đây là rượu ngon ta mang từ quê hương tới, lão ca nếm thử xem."
Thiên Hoành nghe được hai từ rượu ngon, có chút sửng sốt, hắn đã sớm quên đi trên thế gian vẫn còn thứ đồ vật này lâu lắm rồi. Văn Thu Ly, thành chủ và cả Cảnh Phong càng mù tịt, bọn họ căn bản không biết cái gì gọi là rượu.
Thật ra Thiên Hoành đã biết, hắn tiếp nhận bình rượu, cười nói: " Khi tuổi còn trẻ cũng từng uống qua, thật là quá lâu…cảm ơn lão đệ." Trong lòng hắn rất kích động, chỉ là không muốn lộ ra.
Hắn nói: " Hải nhi, ngươi đưa lão đệ đến Tấn Vân Đường nghỉ ngơi. Mặc khác thông tri mọi người, chúng ta sẽ nhanh chóng đi xuống Băng Nhãn."
Trong mắt Cảnh Phong lộ ra vẻ hưng phấn cực độ, nói: " Đệ tử đi thông tri, sư thúc tổ!" Hắn làm một lễ, xoay người chạy ra khỏi tiểu viện.
Thành chủ cười nói: " Cảnh trưởng lão lúc nào cũng không được trầm tĩnh, đệ đệ, chúng ta đi."
Ba người bái biệt Thiên Hoành, đi ra khỏi tiểu viện.
Trạch Cố và Tạp Ba Cơ Lão Đa được ngân y võ sĩ cung kính mời ra khỏi đám người. Hai người thắc thỏm bất an đi ra, có người đưa tới quần áo thật đẹp, có một ngân y võ sĩ nói: " Mời hai vị khách nhân tôn quý đi theo ta."
Những thuyền viên và hành thương không giải thích được nhìn kỹ hai người thay bộ đồ mới rồi đi theo ngân y võ sĩ.
Qua Truyền Tống Trận, hai người đi tới một chỗ ở nhã tịnh, khác hẳn với địa phương họ ở lúc trước hoàn toàn.
Trạch Cố nói: " Không biết bọn họ muốn làm gì?"
Tạp Ba Cơ Lão Đa nhìn chung quanh, nói: " Hình như không có ác ý, địa phương này thật là xinh đẹp…"
Trạch Cố đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: " Ta biết rồi, nhất định là đại ca!"
Tạp Ba Cơ Lão Đa nghi hoặc hỏi: " Ngươi nói là tiểu huynh đệ? Tại sao?"
Một thanh âm từ trong phòng truyền ra: " A a, Lão Đa, Trạch Cố mau vào đây."
Trạch Cố hưng phấn kêu lên: " Quả thật là đại ca a."
Tạp Ba Cơ Lão Đa cũng kinh ngạc nói: " Là thanh âm tiểu huynh đệ, chúng ta đi vào."
Lý Cường cũng đã đi ra ngoài phòng nghênh đón, ngân y võ sĩ dẫn đường cung kính nói: " Tiền bối, hai vị khách nhân đã được mời tới."
Lý Cường vui vẻ cười nói: " Cảm ơn vị đại ca này, ngươi có thể đi đi."
Ngân y võ sĩ bị Lý Cường gọi là đại ca cảm thấy rất ngại ngùng, không dám nói gì chỉ hành lễ rồi rời đi. Lý Cường nắm tay Lão Đa, cao hứng nói: " Lão Đa, không có việc gì nữa, các ngươi sẽ có thể trở lại Tây đại lục. Trạch Cố, ta sẽ nghĩ biện pháp tặng cho ngươi một chiếc Tiến Chu."
Trạch Cố cơ hồ không dám tin tưởng chính lỗ tai của mình, thất thanh kêu lên: " Đại ca, huynh nói cái gì? Tặng cho ta một chiếc Tiến Chu?"
Lý Cường thành khẩn nói: " Một chiếc Tiến Chu trị giá bao nhiêu tiễn sổ? Sau này ta sẽ không trở lại Thản Bang đại lục nữa, có tiễn sổ cũng chỉ là vô dụng, hơn nữa có thể nói lần này Tiến Chu của ngươi bị tổn hại, ta cũng có một phần trách nhiệm, xem như là bằng hữu bồi thường cho nhau không được sao? Điều này là do Lão Đa đã dạy ta đó."
Trạch Cố không thể tin trên thiên hạ còn có người như vậy, hắn sửng sốt thật lâu, nói: " Là Lão Đa đã dạy? Lão Đa…"
Tạp Ba Cơ Lão Đa cũng há mồm cứng lưỡi nói không ra lời. Lý Cường vỗ vai Trạch Cố nói: " Chuyện này có gì mà không được, Lão Đa so với ta còn tốt hơn nhiều."
Trạch Cố không biết chuyện của Tạp Ba Cơ Lão Đa ở Phong Nam Thị, bất quá, Lý Cường hứa sẽ tặng cho hắn một Tiến Chu, đã làm cho hắn có thêm một hy vọng để quay trở về nhà. Nguyên lai hắn đã chuẩn bị sẽ ch.ết già ở Thiên Lại Thành, bởi vì Tiến Chu hư hao thì hắn phải bồi thường một số tiễn sổ lớn, số tiền này hắn căn bản không thể bồi thường nổi.
Tạp Ba Cơ Lão Đa ngạc nhiên nói: " Ta không có dạy tiểu huynh đệ làm cái gì a."
Lý Cường cười nói: " Đừng có đứng ở đây nữa, vào nhà rồi hãy nói."
Ba người còn chưa đi vào trong thì đã có hai người đi tới, trong đó có một người cười duyên, nói: " Quái nhân tiền bối, ta đưa tỷ tỷ của ta đến gặp ngươi, không biết ngươi có chào đón hay không a." Rồi nàng lại hướng tới người kế bên nói: " Tam tỷ a, nếu muốn xuống Băng Nhãn thì cứ tìm tiền bối, hắn nhất định là sẽ có biện pháp."
Lý Cường lập tức cảm giác được đã có phiền toái tìm đến cửa.