Chương 45
Gì hả?
Câu nói của lão nhân này xém chút nữa là làm ta bị nghẹn ch.ết.
Ta có chút hoài nghi rằng mình nghe lầm, thế nhưng ta nhìn lão nhân kia rồi lại nhìn nhìn những người liên can bên cạnh, trên mặt bọn họ đều hiện rõ sự khẳng định 101%, vậy thì ta nghe lầm ở chỗ nào? Một lát sau, lòng ta liền chìm thẳng xuống đáy cốc, đến khi quay lại nhìn Lão Cửu mới phát hiện lúc này chân mày của nàng cũng đang nhíu lại, vẻ mặt đều là nghi hoặc.
“Ta không nghe sai chứ?” Ta trước sau cũng không dám khẳng định nên liền hỏi lại Lão Cửu.
Lời vừa nói ra, đã làm cho nghi hoặc trên mặt Lão Cửu biến mất không dấu vết, nàng liếc mắt nhìn ta một cái sau đó chuyển mắt đến chỗ lão nhân kia, lúc này mới yếu ớt nói: “Ta cũng nghe thấy.”
Ngay cả Lão Cửu cũng đều nghe thấy, vậy xem ra là lỗ tai của ta vẫn còn tốt chán.
Ta cũng chuyển mắt về phía lão nhân, nghi ngờ hỏi hắn: “Lão bá, ngài không phải là nhận sai người rồi đó chứ?”
Lão nhân kia vừa nghe ta nói thế, lúc này sắc mặt liền lạnh xuống, hắn nhìn ta từ trên xuống dưới một cái, có lẽ là thấy khuôn mặt của ta có vẻ thành thật cho nên lúc này mới lại cười cười nói: “Công tử tại sao lại hỏi như vậy?”
Ta nói: “Ta cùng với ngài mới chỉ gặp nhau lần đầu tiên, làm sao ngài có thể đem nữ nhi gả cho ta được chứ, đúng không?” Ta cười ha ha. Kỳ thực là đang cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ đến cực điểm, thật sự là mãn kiếp rồi cũng chưa từng thấy ta có vận khí tốt như vậy, đi đường xem náo nhiệt cũng có thể nhặt được vợ mang về.
Bị ta hỏi vậy mà cũng không thấy lão nhân kia nổi giận, hắn nhìn nhìn quả hồng cầu trong tay ta, nói: “Vừa rồi tú cầu này chính là công tử tiếp?”
Ta vừa nghe xong liền choáng váng.
Nếu nói lúc nãy ta còn chưa biết xảy ra chuyện gì thì vẫn còn dễ nói. Nhưng lúc này ta nghe được hai chữ ‘tu cầu’ phát ra từ miệng lão nhân kia mà còn không biết đang xảy ra chuyện gì thì đó mới thật là kẻ ngốc. Tình cảnh này, hơn nữa con có tú cầu trong tay, đây không phải chính là khuê nữ nhà người ta ném tú cầu gả nữ nhi hay sao, mà ta lại vừa vặn đón được.
Ta thật sự không nghĩ tới, một màn trong Hoàn Châu cách cách lúc trước lại rơi xuống trên người ta.
Thế nhưng ta không phải Ngũ a ca, mà Lão Cửu cũng thật sự không dễ xoay như tiểu Yến Tử.
Ta đang muốn khóc không ra nước mắt, không ngờ rằng lúc này Lão Cửu lại lên tiếng, nàng nhìn tú cầu trong tay ta xong liền nói với lão nhân kia: “Mặc dù là hắn tiếp được thì đã sao, chuyện này liên quan gì đến nữ nhi của ngài?”
Nàng vừa nói xong, lập tức những người đang vây quanh xem náo nhiệt liền phá lên cười!
Cửu công chúa lúc nào bị nhiều người như vậy giễu cợt chứ? Khuôn mặt nhỏ nhắn kia lúc này đích thị là tức giận đến đỏ bừng bừng.
Đương nhiên, ta cảm thấy chẳng có cái gì buồn cười, người khác không biết nhưng ta biết. Nàng thân là công chúa, lại là lần đầu tiên đi xa hoàng thành, biết ném tú cầu là gì mới là kỳ quái! Cho nên thấy nhiều người giễu cợt Lão Cửu như vậy, nhất thời ta cũng bắt đầu tức giận.
Ta kéo tay Lão Cửu, sau đó đứng ra phía trước hét lớn với bọn họ: “Có cái gì mà cười! Còn cười nữa ta sẽ khiến cho các ngươi vĩnh viễn không thể cười nổi!”
Ta trừng mắt, sắc mặt hung ác nhìn đám người kia. Bọn họ có lẽ thấy ta lúc nãy còn cười cười nói nói nhưng ngay lập tức lại trở nên hung hãn như vậy liền bị dọa sợ không nhẹ, lúc này cũng không còn ai dám cười ra tiếng nữa. Dứt lời, ta liếc mắt nhìn Lão Cử một cái, sau đó mỉm cười với nàng, tay lại càng nắm lấy tay nàng chặt hơn.
Từ nhỏ Cửu công chúa đã được cưng chiều đến tận trời xanh, hiện giờ lại bị lê dân bách tính cười nhạo, e rằng là chịu đả kích không nhỏ.
Cảm nhận được lực đạo từ tay ta truyền đến, Lão Cửu nhìn ta, chân mày vốn đang nhíu chặt cũng dần dần thả lỏng, sắc mặt cũng đã khôi phục như thường. Ta nhìn thấy cũng yên tâm không ít, cho nên liền đem ánh mắt chuyển đến trên người lão nhân một lần nữa.
“Vị này... La lão gia đúng không?”
La lão gia vuốt râu một cái, gật đầu cười.
“Cầu đúng là tại hạ tiếp, nhưng La tiểu thư tại hạ sợ là cưới không được. Thứ nhất, tú cầu này không phải tại hạ cố ý tiếp. Thứ hai, tại hạ là người đã có gia thất. Về tình về lý, tại hạ cảm thấy tú cầu này vẫn là thỉnh La tiểu thư nên ném thêm một lần nữa cho thỏa đáng.” Ta chân thành nói, hơn nữa ta cùng Lão Cửu tay trong tay, cho dù là người có vấn đề về mắt cũng có thể nhìn ra ta đã mất tư cách làm rể La gia.
Ta cũng nghĩ chuyện hiểu lầm này đã được giải quyết hoàn mỹ. Mà vốn dĩ, lão nhân này vừa nhìn trang phục cũng đã biết không phú cũng quý, mà đã là kẻ có tiền thì làm sao có thể đem nữ nhi của mình gả làm tiểu thiếp của người khác được chứ?
Nhưng ai ngờ, say nghĩ của ta đúng là sai rồi! Thật sự là hết sức sai!
La lão đầu kia nghe ta nói như thế, tuy rằng sắc mặt lúc này đã khó coi đến cực điểm nhưng chỉ một lát sau, hắn lại cắn răng một cái nói: “Mặc kệ là ở Thiệu thành hay là trong giới làm ăn, La lão gia ta có thể trụ vững nhiều năm như vậy là vì chúng ta luôn giữ chữ ‘Tín’ lên hàng đầu! Ném tú cầu chính là ném tú cầu, sao có thể có chuyện ném lại? Nhìn công tử quần áo thượng thừa, thái độ khiêm tốn, nữ nhi của ta nếu phải ủy khuất gả cho ngươi làm thiếp cũng không hẳn là không thể!”
Ta nghe xong, quả thật là không thể dùng ‘đổ mồ hôi lạnh’ để hình dung được nữa.
Ta chỉ cảm thấy toàn thân đông cứng! Lão nhân này là đầu trâu! Ta chân thật cảm thấy lão nhân này đúng là đầu trâu! Không thể tưởng tượng được, thân là người làm cha nhưng lại có thể để cho nữ nhi của mình cùng nữ tử khác cộng thị nhất phu*, hơn nữa còn là làm thiếp! Nhưng đây cũng chưa phải là vấn đề, vấn đề là hắn có thể để nữ nhi của mình chịu thiệt thòi nhưng ta làm sao dám để cho Lão Cửu chịu ủy khuất chứ?
(*Cộng thị nhất phu: Xài chung một chồng.)
Từ xưa đến nay, ta chưa từng nghe Phò mã nạp thiếp! Chưa từng nghe qua!
Nhưng cho dù không phải như vậy, cho dù Lão Cửu không phải là công chúa, các ngươi cảm thấy nàng có thể cho ta nạp thiếp sao?
Đáp án không cần nói, chỉ cần dùng ngón chân đều có thể nghĩ ra. Nhưng vấn đề là trong lòng ta hiểu rõ, thế nhưng bộ dáng La lão đầu này giống như ‘Ta mà không đem nữ nhi của hắn đi thì cũng đừng mong có thể bước ra khỏi đây’ vậy. Cho nên ta vô cùng rối rắm, vô cùng bực mình, lần đầu tiên ta cảm thấy bất lực như vậy. Chuyện này đến tột cùng là nên làm như thế nào đây?!.
Ta nhìn Lão Cửu, hướng nàng xin giúp đỡ.
Cảm nhận được ánh mắt của ta, Lão Cửu xoay đầu sang nhìn. Nhưng ai ngờ, nàng lại lạnh lùng xuy một tiếng, sau đó liền xoay đầu qua một bên!
Đây là có ý gì? Có ý gì?
Lúc này đến phiên ta ngây người. Không cần nói, nhìn bộ dáng này của Lão Cửu tám phần là lại rơi vào bình dấm chua rồi.
Ta thở dài, cảm thấy thật phiền não. Nhìn La lão đầu, lại nhìn nhìn mọi người xung quanh. Cả một đám người đều đang sốt ruột chờ đợi, đương nhiên cũng có căm giận bất bình, tựa như ta mà không đem La tiểu thư này cưới về thì thật có lỗi với trời đất. Nhưng mà những người này, ta đã biết trước sẽ làm cho bọn họ thất vọng rồi. Ta nói với La lão đầu:
“La lão gia, La tiểu thư ta thật sự không thể cưới. Ta đây cùng ngài nói nhé, Doãn Hiếu Ân ta cả đởi này chỉ cưới một phu nhân.” Nói xong, ta liền nâng nâng tay của Lão Cửu, ý bảo chính là nàng.
“Cái này...” La lão đầu ngẩn ra. “Tại sao chỉ cưới một phu nhân? Nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường mà!”.
Đúng Đúng Đúng, trong lòng ta nói thầm: “Ở triều đại này, nam nhân có ba vợ bốn nàng hầu tuyệt đối là chuyện bình thường. Nhưng vấn đề là ta ‘không bình thường’, thân phận của ta cũng ‘không bình thường’, cho nên nhất định ta không thể làm ‘chuyện bình thường’ này. Ta không thể cưới nữ nhi bình thường của ngài được.”
Nhưng mà những điều này ta cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng, trăm triệu lần không thể nói ra được. Vì thế ta nói: “Chuyện người khác ta không quan tâm, nhưng còn với ta, ta sẽ không cưới bất kỳ nữ nhân nào khác ngoài phu nhân của ta. La lão gia không cần nói thêm gì nữa, cho dù xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không thay đổi quyết định này.”
Dứt lời, ta thở ra một hơi, nghĩ thầm
‘Ta đã nói đến mức này rồi, cũng nên thả chúng ta đi chứ. Cho dù La lão đầu này có quyền cao đến đâu, ta không muốn cưới thì hắn cũng không thể lấy đao đặt trên cổ bắt ta cưới được!’
Mà sự thật chứng minh, La lão đầu quả thật không lấy đao bức ta, thế nhưng hắn cũng không thèm nghe nãy giờ ta nói cái gì.
Chính xác là ta đã nói đến mức đó nhưng hắn vẫn vung tay lên, chính khí hào hùng nói: “Mặc kệ! Tú cầu là ngươi tiếp, nếu không muốn cưới, ngươi tiếp nó làm chi? Nữ nhi của ta gả làm tiểu thiếp cho ngươi ta còn chưa nói, ngươi lại còn ở đây nhăn nhó cái gì!”
Vừa nghe hắn nói như vậy, ta cũng nóng nảy: “Tú cầu kia không phải là ta tiếp. Rõ ràng chính là thừa dịp ta không chú ý nó liền trực tiếp bay vào trong lòng ta mà! Nếu ta mà thấy tú cầu này bay đến hướng của mình, cho ta tám cái tay ta cũng sẽ không tiếp đâu!”
Lão đầu kia cũng là một người tính tình cố chấp, thấy ta cãi lại không đáp ứng, hắn liền lớn tiếng hét lên với ta: “Bây giờ chỉ cần là người có chút quyền thế ai mà không phải ba vợ bốn nàng hầu? Ngươi cũng không phải là kẻ nghèo kiết hủ lậu, tại sao phải cả đời chỉ cưới một cái nữ nhân?”
Ta xuy một tiếng, cực kỳ mỉa mai nói: “Nhược thủy tam thiên*, nhưng ta chỉ có hai tay, chẳng lẽ nhất thiết phải hai tay gáo, múc hai bầu nước sao?”
(*Câu này được lấy từ câu ‘Nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biều’ nghĩa là ‘Nước sông dù có đến ba nghìn gáo, ta cũng chỉ cần một gáo mà thôi’.)
M