Chương 59

Phụ thân.


Người này từ lúc ta đặt chân đến đây đã không có bất cứ quan hệ nào cùng ta. Đến thế giới này đã hơn nửa năm nhưng ta chưa từng gặp qua phụ thân, mà hắn cũng chưa từng đến gặp ta, thậm chí gọi ta về. Cho nên khi Bát công chúa nói đến hắn, trong lòng ta bình tĩnh đến không có một chút cảm giác.


Chỉ là, trong mắt người bên ngoài hắn vẫn là phụ thân của ta.
Lúc Bát công chúa nói những lời này, không thể không làm ta suy nghĩ sâu xa.
“Lời này của Bát công chúa là có ý gì?” Ta hỏi.


Tiểu Cưu đột nhiên nói: “Doãn tướng quân là nguyên lão trong triều, là người mà phụ hoàng tín nhiệm nhất, cho nên một nửa quân quyền của vương triều Đại Văn là do hắn nắm giữ. Nói cách khác, nếu Doãn tướng quân cố ý muốn phò tá ai thì người đó là người có khả năng trở thành tân quân nhất.”


Trong lòng ta lộp bộp một cái.
“Như vậy, ý của nàng là cha ta sẽ phò tá ai?” Trong lòng ta ẩn ẩn có chút bất an, cũng có chút bất mãn, tại sao nghe ý tứ trong câu nói của tiểu Cửu lại có cảm giác tựa như Doãn tướng quân sẽ làm một chút chuyện xuất hồ ý liêu* vậy.
(*Chuyện bất ngờ, gây ngạc nhiên.)


Tất nhiên, cái xuất hồ ý liêu này đó chính là chỉ chuyện mưu phản.
Bát công chúa tựa hồ đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng ta, nàng cười cười hướng ta nói.


available on google playdownload on app store


“Hiếu Ân chớ nghĩ nhiều, Doãn tướng quân làm quan hơn mười năm, lòng dạ của hắn đối với Văn Triều như thế nào, mỗi người đều biết. Chỉ là hiện nay việc này quá mức kỳ quái, mỗi người đều có lý của mình, trong triều đã loạn thành một đống. Bọn họ đấu đá với nhau, tất nhiên là muốn mượn sức Doãn tướng quân, bây giờ chỉ sợ Doãn tướng quân bất vi sở động sẽ chọc giận một cơ số người.”


Những lời này của Bát công chúa đã nói đến mức này, hậu quả khi chọc giận đám người đó là gì? Nhất định chính là muốn giết người đoạt quyền, Doãn Quốc Bình cho dù quyền vị cao đến đâu cũng chỉ là thần tử, mà thần tử muốn có bao nhiêu mà không được, cái chính mà bọn họ muốn chính là lệnh bài hiệu lệnh mấy vạn đại quân thôi.


Lòng ta rơi xuống đáy cốc, dù sao lúc này ta cũng mang họ Doãn, trong thân thể còn chảy dòng máu của Doãn gia.


Xem ra là ta đã nghĩ quá mức đơn giản, vốn tưởng rằng tiểu Cửu chỉ là công chúa, cho dù biến thiên thì vạn lần cũng không liên lụy đến trên đầu chúng ta. Nhưng hôm nay lời nói của Bát công chúa bỗng nhiên làm cho ta bừng tỉnh, ta đã quên, thân phận của ta ngoại trừ là Cửu phò mã, còn là công tử nhà Doãn tướng quân.


Tiểu Cửu có thể bình an qua kiếp nạn này hay không, ta đã không thể cam đoan được nữa.
Ta im lặng một lúc lâu, sau đó yếu ớt nói: “Theo như ý của ngươi, tướng quân phủ nếu muốn bình yên vô sự chỉ có hai cách?”
“Ân, giao ra binh quyền, hoặc duy trì ủng hộ một phe nào đó.”


“Nhưng hiện tai xem ra khó có khả năng, nghe ý tứ của ngươi, nếu chân tướng một ngày chưa rõ ràng, cha ta bất luận biện pháp nào cũng sẽ không dùng. Hắn cứ ch.ết sống chống đỡ như vậy, tướng quân phủ sớm muộn gì cũng bị một bên nóng vội mà trừ khử.” Ta thở dài, trong lòng cảm thấy một chút may mắn.


“Có điều tướng quân phủ cũng sẽ yếu thế đến vậy chứ? Chúng ta có thể nghĩ đến, cha ta tất nhiên cũng có thể nghĩ đến, hắn làm sao có thể không đề phòng được chứ?”


Bát công chúa đột nhiên thở dài, đứng lên nhìn ta nói: “Ngươi quả thật là đã quên không còn một mảnh, người vẫn còn một ca ca.”
Ta ngẩn ra, lúc này mới đột nhiên nhớ tới lúc đầu Quả Đào nói với ta, trong nhà ta là nhỏ nhất, trên ta quả thật còn có ca ca cùng tỷ tỷ. Chỉ là...


Bát công chúa nói tiếp: “Ca ca ngươi lúc này đang ở phe của Nhị hoàng tử.”
Loạn càng thêm loạn.


Ta thất thần ngồi trên ghế, không biết nên làm thế nào mới tốt, ta đối với Doãn phủ không có chút tình nào, càng đối với vị ca ca từ đâu xuất hiện này không có chút hiểu biết. Hắn là loại người gì? Có thể vì quyền lợi mà hy sinh tánh mạng người nhà hay không?
Ai có thể biết được.


Quyền lợi trước mắt, thân tình có là gì? Mạng người có là gì? Vốn tưởng rằng thứ đáng sợ nhất là quỷ thần, thì ra lúc này mới vỡ lẽ chỉ có lòng người.
“Ta muốn quay về Doãn phủ một lần.” Ta đột nhiên lên tiếng.


Lời nói vừa thốt ra cũng làm chính bản thân ta kinh ngạc. Làm sao bỗng dưng có thể nảy ra loại ý nghĩ này chứ? Hơn nữa thân thể cũng giống như không tự chủ được? Nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu được, ngày xưa thường nghe nói người bị mất trí nhớ mặc dù quên nhưng thân thể cũng sẽ không quên, chắc là đang nói về tình huống hiện tại của ta đây.


“Lúc này ngươi đi làm gì?” Tiểu Cửu khẩn trương nói, cũng đứng dậy theo ta.
"Ta phải đi xem, sự tình lúc này đã trở nên phức tạp. Cho dù xảy ra chuyện gì ta cũng phải bảo vệ Doãn phủ an toàn.
“Ta đi cùng với ngươi.”


Ta lắc đầu nói: “Ta chỉ muốn đi xem thử thôi, nhiều người sẽ làm cho người khác chú ý, trước tiên nàng cứ ở chỗ này đi, nghe theo sự an bày của Bát công chúa, ta đi rồi sẽ trở về, không có chuyện gì đâu.”


Ai ngờ, tiểu Cửu vẫn bất vi sở động, tựa như đã quyết định, bỗng nhiên nói: “Ngươi biết tướng quân phủ ở đâu không?”
...


Sắc mặt ta đỏ bừng, ch.ết tiệt, ta chưa từng đi đến Tướng Quân phủ thì làm sao có thể biết nó nằm ở đâu chứ? Xem ra không mang nàng theo là không được rồi. Nhưng mà bị nàng vạch trần như vậy ít nhiều cũng có chút xấu hổ. Ta ho khan hai tiếng, lắp bấp nói: “Vậy... Vậy nàng đi cùng ta.”


Tiểu Cửu lúc này mới vừa lòng gật đầu.
Bát công chúa đứng một bên đột nhiên cười ra tiếng. Đùa cợt nói: “Thế nào cảm giác Nam hạ một chuyến xong, quan hệ của cả hai trở nên rất vi diệu nha.”
Lời này của Bát công chúa làm chúng ta có chút ngượng.


Ta xoay đầu qua một bên, mặt nóng đến có thể chiên trứng.
So với ta, tiểu Cửu khá hơn một chút. Nàng mặc dù đỏ mặt nhưng vẫn cường ngạnh nói: “Đã là lúc nào rồi, ngươi còn có tâm tình trêu ghẹo chứ.”
Bát công chúa cũng bất vi sở động, sóng mắt lưu chuyển, lại tiếp tục trêu chọc.


“Đã là lão phu thê rồi, còn đỏ mặt xấu hổ cái gì nữa nha.”
Ta lớn tiếng ho khan một tiếng, sợ nàng ấy lại nói ra những lời khiến người khác ngượng ngùng nữa. Vì thế vội vàng lôi kéo tiểu Cửu, cáo từ xong liền xoay người rời đi.


Chúng ta hàn huyên một hồi, bất giác cũng đã đến khuya. Lúc hai chúng ta rời khỏi Bát công chúa phủ, bên ngoài đã là đêm khuya vắng lặng. Để phòng ngừa phát ra động tĩnh quá lớn, tiểu Cửu cùng ta không cưỡi ngựa, chỉ vận khinh công, chạy đến Tướng Quân phủ.


Đại môn Tướng Quân phủ đóng chặt, không khác gì Bát công chúa phủ.
Tiểu Cửu muốn tiến lên gõ cửa, ta liền nhanh tay giữ nàng lại: “Chúng ta lẻn vào.”
“Tại sao?”
“Tình huống Tướng Quân phủ lúc này đặc thù, tuy nàng là công chúa nhưng cũng phải cẩn thận một chút, chớ để liên lụy.”


Tiểu Cửu nhíu mày: “Ngươi cảm thấy ta sẽ sợ bị Tướng Quân phủ liên lụy sao?”


Ta có thể hiểu được sự tức giận của tiểu Cửu nhưng ta không dám mạo hiểm. Giờ phút này cũng không phải là lúc đùa giỡn, chỉ cần vô ý một chút là sẽ không thoát ra được. Ta không thể đánh cược, e là bất luận kẻ nào cũng sẽ không dám mạo hiểm. Ta kéo tay nàng rời khỏi đại môn, vừa đi vừa nói.


“Không phải sợ, chỉ là bây giờ chuyện đã đủ nhiều rồi, chuyện nào có thể tránh thì tránh.”


Tiểu Cửu nghe thấy ta nói có lý, vì thế cũng không phản bác. Chúng ta tìm đực một chỗ tối, sau đó tung người nhảy vào trong Tướng Quân phủ. Vừa mới đi được hai bước lại gặp một đội gia đinh tuần tra, hai chúng ta vội vàng trốn vào sau một thân cây gần đó, gắt gao ôm chặt nhau.


Xung quanh yên tĩnh đến mức hai chúng ta có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương, còn có mùi hương thoang thoảng trên người tiểu Cửu.


Đột nhiên lòng ta cảm thấy có chút đau, nhỏ giọng nói với tiểu Cửu: “Sau này nếu xảy ra chuyện gì, ngàn lần không cần hành động theo cảm tính, phải bảo vệ tốt tính mạng của mình là được rồi.”


Dáng người của Tiểu Cửu thấp hơn ta một chút, nàng thoáng ngẩn đầu, đầu tiên là có chút nghi hoặc, sau đó dường như đã hiểu được điều gì.
“Nếu không có ngươi thì giữ mạng để làm gì?”
Trong lòng ta ngũ vị tạp trần.


Mà có lẽ là do ta nghĩ nhiều thôi. Ta hướng nàng cười cười, an ủi.
“Ta nói bừa thôi. Đừng để trong lòng.” Nói xong ta liền quay đầu nhìn lại, thấy lính tuần tr.a đã đi hết rồi, đôi ta lúc này mới lặng lẽ xuất phát, chạy đến trước thư phòng.
Hiện giờ trong thư phòng vẫn còn ánh nến.


Rất tốt, đỡ mất thời gian của chúng ta. Mà chuyện làm cho ta kinh ngạc không chỉ có vậy, đó là cửa phòng lại không đóng, chỉ được khép hờ một chút. Doãn Quốc Bình này tựa như biết được chúng ta sẽ đến vậy. Ngay lập tức, ta đè lại nghi hoặc trong lòng, kéo tiểu Cửu bước vào.


Vừa vòng qua bình phong, hai chúng ta liền đối mặt với ánh mắt của Doãn Quốc Bình.


Nói thật, khi nhìn thấy hắn ta có chút ngẩn ra. Lão nhân trước mắt mặt dù có điểm già, đầu đầy tóc bạc nhưng tinh thần vẫn còn rất minh mẫn, điều ngạc nhiên nhất là mặc dù hắn đã già nhưng dung mạo cũng có vài phần tương tự với ta, ta nghĩ nếu hắn trẻ lại khoản 10 hoặc 20 năm thì không biết hai chúng ta có bị nói là do một khuôn đúc ra hay không.


Trong thoáng chốc, Doãn Quốc Bình đã đứng dậy hành lễ.
“Công chúa thiên tuế.”
Tiểu Cửu gật đầu, nói: “Hiện giờ là thời khắc mẫn cảm, những lễ nghi này cứ miễn hết đi.”
Ta nhẫn nại chờ hai người bọn họ khách sáo một phen, lúc này mới hỏi Doãn Quốc Bình;


“Phụ thân, người chờ chúng ta đã bao lâu rồi?”
Ai ngờ, hắn lại trừng mắt liếc ta một cái.
“Ngươi đến muộn một chút nữa là không thể gặp ta rồi.”






Truyện liên quan