Chương 66

Thoáng chốc, tiếng vó ngựa đã vang vọng toàn bộ núi rừng.


Ca ca ta cùng Lữ Bách đều bị dọa, cũng chưa từng nghĩ đến ta sẽ có thể liều mạng chạy về phía trước như vậy. Có điều bọn họ cũng chỉ nghĩ đơn giản, phía trước là vách núi, nếu ta ngoan cố chạy, không phải ch.ết thì chính là bị bắt, nếu đã như vậy thì sao lúc này không thúc thủ chịu trói?


Nhưng bọn họ chưa từng nghĩ đến, ta cho dù ch.ết cũng không nguyện thúc thủ chịu trói.


Cây rừng vô cùng rậm rạp, vừa rồi con ngựa bị ăn đau liền vội vã chạy về phía trước, nhưng nơi đây không rộng rãi như đường lớn, cho dù ngựa có tránh trái tránh phải cũng không thể né hết được mấy cành cây mọc hỗn loạn kia. Mà tim ta chỉ trong chốc lát cũng muốn rụng ra ngoài, mặc dù cánh tay bị cành cây sắc bén cào đến chảy máu cũng không cảm giác được.


Ta bất chấp tất cả chạy như bay, lập tức nới rộng được khoảng cách với đám người đang đuổi theo.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, cái vực sâu vạn trượng mà Lữ Bách nói chỉ một lát sau đã xuất hiện, ta theo bản năng thả chậm tốc độ, cuối cùng cũng rời khỏi khu rừng.


Ánh mặt trời lập tức chảy đến trên người, lúc này là lúc mặt trời gắt nhất, mà lúc trước tà vẫn luôn ở trong rừng cho nên vừa ra ngoài, đôi mắt bất giác liền nhắm lại. Cũng may, vách núi cũng không phải ở đây.
Nếu không ta chắc chắn sẽ không toàn thây.


available on google playdownload on app store


Lúc này ta đang thúc ngựa đi trên một bãi đất trống mọc đầy cỏ dại, bãi đất này cũng rộng cỡ một sân bóng, mà phía đầu bên kia của bãi đất chính là vách núi. Bỗng dưng ta cảm thấy sợ hãi, cho nên ta chỉ đứng cách nó một khoảng chứ không dám tiến đến gần.


Một khắc sau, ca ca ta cũng đã đuổi đến.
Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh.
Bọn họ đi đến cách ta khoảng năm bước chân thì ngừng lại, ca ca ta không nói gì nhưng khuôn mặt đầy hàn sương. Lữ Bách lại mở miệng, vẫn là dáng vẻ cười cợt kia, vẻ mặt đáng tiếc, nói.


“Phò mã gia sao lại ngốc như vậy, ngươi cứ chạy về phía trước không phải là tìm đường ch.ết sao.” Dừng một chút, hắn lại nói.
“Đương nhiên, ngươi chạy thế nào cũng chỉ có ch.ết.”
Ta vẫn không mở miệng đáp lại.


Lúc này, ca ca ta lại thở dài nói: “Hiếu Ân, ngươi là người Doãn gia ta, ta cũng không muốn ra tay với ngươi. Tin ca ca đi, chỉ cần ngươi đem hổ phù giao ra, ca ca chắc chắn sẽ bảo vệ ngươi.”
Ta thẳng lưng gằn từng chữ: “Ngươi cũng biết ta sẽ không giao ra.”
“Ngươi như vậy là đang tìm ch.ết!”


Nghe hắn tức giận quát lớn như vậy, không biết tại sao ta lại cảm thấy thực buồn cười, không phải vì hắn mà là bởi vì ta.
“Sớm muộn gì cũng ch.ết, có lẽ ta đã sớm ch.ết rồi, căn bản không sống đến bây giờ.”
Tuy rằng ta là từ trong mộng xuyên đến, nhưng ở hiện đại, ta có lẽ đã ch.ết.


“Ta hỏi ngươi lần nữa, có giao hay không?!” Thanh âm của hắn nâng cao hơn, có lẽ hắn thực sự đang rất tức giận, gân xanh trên thái dương cùng trên cổ đều nổi lên. Có lẽ trong mắt hắn, đệ đệ ta đây thật không biết phân biệt lợi - hại.


Nhưng mà, từ trước đến nay ta vẫn không biết phân biệt lợi - hại như vậy.
“Không giao.” Ta thản nhiên đáp, sắc mặt chưa từng thay đổi.
Lữ Bách ở một bên nghe cười ha hả, suýt nữa sốc hông, hắn ôm bụng, đứt quãng nói với ca ca ta.


“Doãn tướng quân, vị đệ đệ này của ngài cũng thật là cố chấp. Không bằng tại hạ giúp ngài giáo huấn hắn một chút, thế nào?”
“Cút!” Ca ca ta quát lớn. “Ngươi còn chưa đủ tư cách.”


“Vâng, vâng, vâng.” Ý cười của Lữ Bách chưa từng giảm, lại đột nhiên chuyển đề tài, nói.
“Chỉ là Tam hoàng tử có lệnh, muốn chúng ta tốc chiến tốc thắng. Chính sự quan trọng hơn, ngài cũng đừng lải nhãi chuyện nhà ở đây.”
Tên Lữ Bách này.


Quả nhiên, ca ca ta nghe xong lời Lữ Bách nói, sắc mặt trấn định hơn rất nhiều, hắn lại quay đầu nhìn ta, trong mắt đã không còn sự nhu hòa vừa rồi. Ta biết lúc này hắn không còn là ca ca ta nữa, mà là người muốn giết người đoạt hổ phù.
Lúc này, hắn nâng tay phải, nhẹ nhàng vung lên.


Hai đội binh lính phía sau tuân lệnh, trong nháy mắt giơ lên binh khí, miệng hét to, tất cả đều chạy về phía ta.


Ta mặt không đổi sắc, nhìn đám binh lính đó tiến lên, chờ đến một khoảng cách nhất định, ta vung tay, đem độc phóng ra ngoài. Đám binh lính đó cũng không biết ta sẽ dùng độc cho nên hơn một nửa đám người đều bị trúng chiêu, thoáng chốc từng hàng từng hàng thay nhau ngã xuống. Những tên phía sau thấy vậy liền thất kinh, đứng ngây tại chỗ không biết phải làm sao, chỉ mất một giây thời gian, ta lại vung tay lên, phóng ra thật nhiều độc.


Lữ Bách chợt vỗ một cái, hét to: “Ai nha nha, công phu dùng độc của Doãn Hiếu Ân rất lợi hại, sao ta lại quên chuyện này chứ, đám ngu ngốc các ngươi cẩn thận chút, cũng không được để hắn thoát!”


Ta liếc mắt nhìn Lữ Bách một cái, vẻ mặt thằng nhãi này thoải mái như vậy, sao giống như đang nhắc nhở? Hắn quên ta sẽ dùng độc sao? Có thằng điên mới tin! Hắn chính là biết mà không nói, rốt cuộc hắn đang tính toán cái gì? Suy nghĩ của tên này thật khó có mà đoán được.


Những binh lính còn lại được cảnh báo, mặc dù vẻ mặt vẫn còn lưu lãi vẻ kích động nhưng động tác cũng đã cẩn thận rất nhiều, bọn họ lập tức kéo ra khoảng cách với ta, chỉ dùng thương tấn công dưới chân ngựa, không hề tiến đến. Ta cùng bọn họ vật lộn, không còn tâm trí để nghĩ chuyện khác cho nên cũng đem chuyện Lữ Bách quăng ra sau đầu.


Đang giằng co qua lại, đột nhiên phía trước lại lóe ra một thân ảnh. Ta vừa nhìn liền thấy chính là ca ca ta đang thúc ngựa chạy đến. Tay hắn cầm kiếm, tốc độ như gió, xem ra rõ ràng không sợ ta sẽ dùng độc. Thấy hắn chạy đến, ta cũng cảm thấy căng thẳng, vốn định phóng độc nhưng không biết tại sao ta lại không thể ra tay.


Trời đất chứng giám, không phải ta không muốn mà là cánh tay không nghe theo sự điều khiển của ta.
Sao lại thế này? Xém tí nữa hại ch.ết ta rồi.


Cũng may, một kiếm này cũng không phải đánh về phía ta mà là hướng về phía con ngựa của ta. Hắn xuống tay vô cùng tàn nhẫn, một kiếm vừa thu lại, con ngựa kêu to một tiếng, máu chảy ra như suối cứ thế mà ngã xuống. Ta tất nhiên nhanh chóng nhảy xuống đất, binh lính thấy thế đều nâng thương đâm về phía ta.


Bất chấp đau đớn, cẩn thận tránh thoát, sau đó ta liền nhảy đến nhặt một cây thương trên mặt đất, khó khăn chống đỡ.


Ca ca lúc này cũng nhảy xuống ngựa, hai ba bước nhảy đến trước mặt ta, cùng ta đọ sức. Nhưng mà ta đối phó với đám binh lính còn có thể, còn hắn là một người luyện võ từ nhỏ, lại là con nhà võ tướng, lập tức ta ngay cả nửa phần ưu thế cũng không có.


Một mình ta phải chống đỡ hơn năm sáu người, lần này quả thật là đánh đến quá sức, thật muốn kêu cha gọi mẹ. Chỉ là không biết tại sao ca ca hắn tựa như cũng có chút lưu tình, dù sao hắn cũng là tướng quân, một thân công phu rất cao, ta chỉ là “lính mới”, không cần nghĩ cũng biết ai thắng ai bại.


Nhưng mà lúc này ta vẫn còn sống, chẳng lẽ hắn cũng giống như ta? Tuy muốn giết người nhưng lại không thể ra tay được.


Trong lúc suy nghĩ, chúng ta cũng đã đánh hơn mười chiêu. Trong lúc đó, ta cũng xử lý được vài tên lính, tuy là nhân số đã giảm rất nhiều nhưng cũng đã làm ta mất rất nhiều sức lực. Nếu cứ tiếp tục như vậy ta vẫn sẽ tiêu đời.
Tình huống này không lạc quan cho mấy.


Mà càng làm cho ta buồn bực chính là Lữ Bách cũng nhảy ra tham chiến.


Thằng nhãi này quả thật cũng quá âm ngoan, ta cùng ca ca quyết đấu, hắn liền tìm sơ hở của ta mà đánh đến. Tuy ta có phòng bị nhưng cũng chỉ là nhất thời cũng không thể phòng bị cả đời. Chỉ một lúc sau, ta cơ hồ mình đầy thương tích. Cũng may mỗi lần ta đều tránh đúng lúc, hắn cũng chưa từng lợi dụng lúc ta dừng lại mà ra tay.


Nhưng cái tên này quả thật rất đáng ghét! Ta tức giận chuyện hắn đánh lén ta, nghĩ thầm ca ca ta chắc sẽ không đánh lén, vì thế liền chuyển trọng tâm đến trên người Lữ Bách, cùng hắn quyết đấu. Đối với ca ca, ta không thể hạ độc được, nhưng với tên này thì vô tư.


Cũng vừa lúc, ngày trước hắn dám bất kính với tiểu Cửu, hôm nay ta sẽ đem mọi thứ, nhất nhất báo thù.


Trận đánh đang đến hồi gây cấn, đột nhiên bên tai lại vang lên tiếng vó ngựa, nghe thấy người đến là ai, lòng ta cũng theo đó vỡ vụng. Đỡ lấy đường kiếm của Lữ Bách, cũng không tự chủ được liền xoay đầu nhìn lại.


Nơi đó, tiểu Cửu đang cưỡi ngựa chạy đến chỗ ta, sắc mặt nàng có chút trắng bệch, thở hồng hộc. Ta nhìn thấy, mũi cũng bắt đầu có chút cay cay.
Tiểu Cửu cũng nhìn thấy ta, dáng vẻ nàng đầu tiên giống như là trút được gánh nặng. Sau đó lại mở to hai mắt, đột nhiên hướng ta nói.


“Cẩn thận!”
- ------
Tuần sau mình bận chút chuyện nên không up chương mới nha:)






Truyện liên quan