Chương 80
Ta thuận tay đem phong thư đưa cho Doãn Quốc Bình, rồi lấy hỏa chiếc tử mà ta luôn mang theo bên người, đốt lên. Sau đó lấy chiếc bình sứ còn lại mở ra, dựa vào ánh lửa đem toàn bộ mọi thứ trong bình đổ ra trên bàn.
Đó là một nắm bột trắng, vô sắc vô vị.
Lúc này, Doãn Quốc Bình cũng đến gần bên người ta. Hắn cúi đầu nhìn đám bột này, tiện tay lấy một chút để ngửi ngửi nhưng liền bị ta ngăn cản.
Ta lắc đầu một cái, nhỏ giọng nói.
“Có thể là độc.”
Tay Doãn Quốc Bình lúc này liền ngừng lại, trong lòng ta thở dài một cái, nghĩ thầm Đại tướng quân tại sao lúc này lại không cẩn thận như vậy, loại bột trắng không rõ lai lịch này không phải là thứ có thể tùy tiện đụng vào? Nhưng suy nghĩ một chút, đây là vật mà nhi tử của hắn đã lưu lại, hắn sơ ý cũng là chuyện thường tình. Nếu đổi lại là ta, e là cũng đã đem lên miệng nếm thử cũng không chừng!
Quay lại chủ đề chính, ngay sau khi ngăn cản Doãn Quốc Bình, tầm mắt của ta bất giác lại chuyển đến trên phong thư.
Cầm lên đọc thử.
Thế nhưng bức thư này quả thực làm ta kinh hãi, còn có cả mừng rỡ!
Doãn Quốc Bình thấy sắc mặt ta không đúng, vì vậy liền hỏi ta sao vậy. Ta đem bức thư giao cho hắn, sau đó nói.
“Lần này có chứng cứ xác thật rồi.”
Không sai, thứ mà ca ca ta lưu lại không phải thứ gì khác mà chính là ghi chép về chuyện ngày đó hắn hạ độc mưu hại hoàn thượng, cùng với loại độc dược mà ngày đó hắn sử dụng. Hôm đó cũng coi như trùng hợp, sau khi hắn nhận lệnh liền vẫn ẩn núp ở một cây đại thụ trong viện, nhìn Thái tử ngao dược, chờ thời cơ hành động. Đúng lúc này Nhị hoàng tử lại đến tìm Thái tử, lại đúng lúc Thái tử đem Nhị hoàng tử tiễn đi. Tận dụng khoảng thời gian này đủ để ca ca ta đem độc dược bỏ vào trong ấm sắc thuốc.
Sau khi xem qua phong thư, ta lại cảm thấy khó hiểu.
“Nếu hắn thật lòng ra sức vì Tam hoàng tử vậy thì tại sao lại phải lưu những ghi chép này?”
Doãn Quốc Bình cũng đã đọc xong, chỉ thấy hắn đem phong thư gấp lại cất đi, sau đó lại thở dài thật sâu, qua một lúc lâu sau mới nói.
“Có lẽ hắn muốn tự bảo vệ mình, vô tình nhất là đế vương gia, đợi đến sau khi đại sự thành sẽ quay mũi giáo đem những người này đuổi tận giết tuyệt, đây cũng là chuyện chẳng lạ gì.”
“Thôi thôi.” Ta lắc đầu nói.
“Hôm nay không phải lúc nói chuyện này, chúng ta có hổ phù, chứng cứ chúng ta cũng có, đây là lúc nên lập ra một kế hoạch tỉ mỉ.”
Không ngờ Doãn Quốc Bình lại đột nhiên nói.
“Cái này không thể dùng làm chứng cứ được.”
Lời này của hắn lập tức làm cho ta bối rối, những thứ này không thể dùng làm chứng cớ? Vậy cái gì mới có thể làm chứng cớ? Cũng không thể bảo ca ca ta cải tử hồi sinh bước ra làm chứng. Ta không tin, nhìn Doãn Quốc Bình đợi hắn nói tiếp.
Doãn Quốc Bình lắc lắc phong thư trong tay, nói.
“Một phong thư thôi, Tam hoàng tử chắc chắn sẽ không thừa nhận, hắn sẽ nói con tung tin đồn nhảm, bản thân hắn sẽ tùy ý bịa ra một chuyện nào đó. Muốn đẩy ngã Tam hoàng tử cần phải tìm được nhân chứng sống để chứng minh.”
Ta cười lạnh một tiếng, nhân chứng sống? Ai chứ? Lữ Bách? Có thể sao?
Nhưng ta không thể cứ nhứ vậy mà để chứng cớ duy nhất trở thành vô dụng!
Trong thoáng chốc, quả thật làm ta phiền muốn ch.ết, ta liên tục mắng mấy tiếng ‘xúi quẩy’, cau mày đi tới đi lui trong phòng, suy nghĩ biện pháp. Lại đột nhiên, linh quang chợt lóe, ta vội vàng nói.
“Ai nói tín vật này không thể làm chứng cớ? Người nghe con nói.” Dừng lại một chút, ta nói tiếp.
“Trong nhà nhất định sẽ có thư tín hay cái gì đó mà ca ca viết, ta chỉ cần đem đến so sánh một chút là được, nếu cái này còn không được chúng ta tối thiểu cũng có thể khai quan nghiệm thi. Lúc nãy ta đã xem qua loại độc này, không phải là thứ mà ta biết như vậy tất nhiên có thể nhận định độc này chính là loại thế gian hiếm có. Mà đúng lúc ca ca ta lại có trong tay loại độc này, trùng hợp sao?” Ta lắc đầu một cái.
“Ta không tin.”
Sau khi Doãn Quốc Bình nghe xong, liên tục thấp giọng mắng mấy tiếng.
“Điên rồi! Điên rồi!” Hắn nhìn ta, giống như không thể nào tin nổi.
“Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không? Khai quan nghiệm thi? Đó không phải là chuyện bình thường, đây chính là long thể của tiên hoàng, há có thể nói nghiệm là nghiệm?”
Ta giải thích.
“Đây là biện pháp cuối cùng, chúng ta không nhất định phải đi đến bước này.”
“Cái gì gọi là không nhất định? Không nhất định cũng là có thể! Bây giờ cũng không phải là đang chơi trò chơi, thua thì có thể bắt đầu lại từ đầu. Nếu ngươi không cẩn thận thì người ch.ết chính là ngươi!”
“Tất nhiên là con biết.” Ta nhìn Doãn Quốc Bình, ánh mắt tràn đầy kiên định, ngữ khí lại có chút bắt đắc dĩ.
“Nhưng người nói con phải làm sao đây? Những thứ hôm nay nay cần có lại không có, nếu con không đánh cuộc một lần làm sao có thể đẩy Tam hoàng tử khỏi ngôi vị hoàng đế?”
Doãn Quốc Bình không trả lời, cũng không nhìn ta, hắn chỉ cúi đầu, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Ta nói tiếp.
“Phần thắng của chúng ta vẫn rất lớn không phải sao? Những binh lính kia đều do một tay người huấn luyện ra. Đến lúc đó hổ phù xuất hiện, người cũng xuất hiện, chúng ta sẽ chiếm được thế thượng phong. Những ghi chép trong thư, còn có độc dược trong bình, nếu vận khí tốt có thể bắt được Lữ Bách, nói không chừng hắn sợ ch.ết tất sẽ khai nhận.”
Hồi lâu, Doãn Quốc Bình thở dài một tiếng.
“Con nói cũng có lý.”
Ta mừng thầm, vội vàng nói tiếp.
“Chính là như vậy! Thời cơ đã đến, chúng ta càng đợi, sợ là càng lỡ thời cơ, Tam hoàng tử ngồi ở ngôi vị Hoàng đế càng lâu, đối với chúng ta sẽ càng bất lợi.”
Một mảnh yên tĩnh.
Lúc này ta thật gấp đến muốn thét lên, nói thật, trạng thái như vậy, chính ta cũng không biết có thể chịu đựng bao lâu. Ta mong muốn không nhiều, chính là có thể cùng tiểu Cửu đường đường chính chính dạo phố, mua cái này mua cái kia, muốn làm gì thì làm. Chứ không phải như bây giờ, cả ngày lẩn trốn, bước ra khỏi cửa còn phải lo lắng đề phòng.
“Có được hay không người phải nói chứ!” Ta đè thấp âm thanh gọi, thật muốn hét vào mặt lão đầu này một phen, không biết làm sao hắn có thể làm Đại tướng quân, không quả quyết chút nào.
Tựa như là bị ta bức quá, Doãn Quốc Bình quả thật không nghĩ ra biện pháp lưỡng toàn nào, cuối cùng lúc này mới thở sâu một hơi, cắn răn nói.
“Cứ làm theo như con nói, bảy ngày sau.”
“Bảy ngày?” Ta hỏi hắn.
“Sao lại bảy ngày?”
Doãn Quốc Bình vuốt râu, nói.
“Lữ Bách bây giờ là tướng quân trong triều, là người chưởng quản hổ phù hiệu lệnh cho những binh sĩ kia, Tam hoàng tử nóng lòng muốn có được lòng người cho nên để Lữ Bách huấn luyện những binh sĩ đó. Bảy ngày sau chính là ngày Tam hoàng tử kiểm tr.a kết quả. Hắn đặc biệt nhìn trúng ngày Diễn Võ lần này cho nên đến lúc đó tất cả trên dưới trong triều cũng sẽ đi theo đến Diễn Võ trường.”
“Bao gồm Tam hoàng tử cùng Lữ Bách?”
“Tất nhiên.”
Tốt lắm!
Ta kéo kéo khóe miệng, tâm tình có chút kích động, khẩn trương là điều tất nhiên, chẳng qua là lúc nghe thấy tin tức này lòng bàn tay lại xuất ra một tầng mồ hôi. Nhưng ta biết, đây không phải là sợ, mà chỉ cần không phải sợ là tốt rồi.
Doãn Quốc Bình lại nói.
“Đến lúc đó ta cũng sẽ đi cùng đến Diễn Võ trường, cho nên con không cần lo lắng, nếu đến cuối cùng tình thế không như chúng ta nghĩ, ta sẽ bảo hộ các con chạy thoát. Chỉ là, sau khi kế hoạch thất bại chúng ta sẽ mất tất cả tiền đặt cược, sau này các con chỉ có thể lẩn trốn, càng xa càng tốt.”
Ta nghĩ, phần lớn mọi người sau khi nghe những lời như vậy tư vị trong lòng cũng không biết là như thế nào. Bọn họ có lẽ sẽ nói "Ta sẽ không chạy trốn một mình. Người phải đi cùng chúng ta."
Có lẽ nếu là trước kia ta cũng sẽ nói như vậy, nhưng hôm nay đã khác, trong lòng ta không có ý niệm như vậy nữa, có chăng cũng chỉ là “Ta nhất định sẽ thắng.”
Nhất định sẽ không để những chuyện này xảy ra.
Tràn đầy tự tin có lúc cũng không phải chuyện tốt, nhưng đặt vào chuyện này cũng chắc chắn không phải chuyện gì xấu.