Chương 68
Edit: Miu
Beta: Nhã
Tổng tuyển cử ở Vũ Quý được tiến hành bừng bừng khí thế.
Một đội kỵ mã đi lọc cọc tới sườn núi ngoài thành mười dặm, mười người một đội, được chia làm tám nhóm, cứ nhìn theo nhau mà đi, chiếc xe ngựa ở giữa đội kỵ mã tỏ vẻ giống như đang nói người khác chớ lại gần.
Đội kỵ mã đi đến bên ngoài kinh thành, quan binh trông giữ cửa thành vừa thấy lệnh bài, lập tức liền dẹp thành một con đường rộng, tạo điều kiện cho đội kỵ mã tiến vào.
Phàm là người có khí phách này thì không giàu cũng quý, dân chúng trông thấy nhiều lắm cũng chỉ đứng đằng xa mà chỉ chỏ, không ai dám tiến lên ngăn cản nửa phần.
Đội kỵ mã đi một mạch về phía đông, không đến quá trưa, họ dừng lại, phía trước là một trạch viện xa hoa. Từ trên xe, một tỳ nữ hoạt bát đáng yêu nhảy xuống trước, sau khi chiếc ghế dài được đặt xong, từ sau tấm rèm che, một bàn tay thon thon đưa ra, hé lộ ra dung nhan dịu dàng tao nhã. Một con tuấn mã dừng chân ở bên cạnh xe ngựa, từ trên lưng ngựa, một nam tử dung mạo sáng sủa như được ánh nhật nguyệt chiếu vào, nhẹ nhàng đi đến. Một tay chàng cầm cây tiêu trúc, tay kia dịu dàng đưa về phía khuê nữ đang ngồi trong xe ngựa, đồng thời khuê nữ cũng dành cho chàng trai một ánh mắt đằm thắm, sau đó yên tâm giao mình vào tay chàng trai.
Hai người phu xướng phụ tùy
(cảnh đầm ấm, thuận hoà trong gia đình thời trước, chồng đề xướng việc gì, vợ cũng đều nghe và làm theo)
, giữa đám nô bộc đang vây quanh thành nhóm, họ đi vào nơi ở xinh đẹp của mình.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - --
"A? Hiếu Nhiễm đã trở lại?"
Trì Nam đang xem một cuốn sách nhỏ thì Tam công chúa đến thăm, sau khi nói chuyện phiếm được hai câu, Tam công chúa báo cho Trì Nam biết một việc.
Ngũ công chúa Hiếu Nhiễm cùng ngũ Phò mã Giang Nhạc Thanh từ Điền Nam đã trở về. Khanh Điệp biết, một người từ nhỏ đã cao ngạo như Trì Nam, có thể để mắt cũng chỉ có một mình Hiếu Nhiễm, mối quan hệ giữa hai người hòa hợp nhất trong số các tỷ muội.
Lần này Hiếu Nhiễm trở về, nhưng không nói trước với Trì Nam, điểm này khiến Tam công chúa Khanh Điệp cảm thấy thật bất ngờ, chẳng lẽ bởi vì chuyện tình của Chu Phú, mà đối với bất cứ chuyện gì, Trì Nam cũng không còn cảm thấy hứng thú nữa sao?
"Đúng vậy, sáng ngày hôm nay Ngũ muội đã trở về. Muội ấy không nói với tỷ sao?"
Khanh Điệp đi lại nhìn ngắm Quân Cơ xứ một chút, khắp nơi đều là sách khiến nàng cảm thấy đau đầu. Nếu là những hoạ bản ở trên phố, nàng còn có thể ngắm được vài tờ, nhưng ở đây có những bức vẽ chẳng hề có một chữ ghi chép, nàng xem không nổi, thật không hiểu Trì Nam hàng ngày đều xem mấy thứ này mà sao vẫn có thể chịu được.
Trì Nam hơi nhíu mày, tự mình đến thư án đầy những cuốn sách nhỏ ở trước mặt, lục lọi một hồi mới tìm được một phong thư màu tím. Nàng biết, từ trước đến nay màu tím là màu mà Hiếu Nhiễm yêu thích nhất, việc này ngay cả Khanh Điệp cũng biết. Trì Nam mở phong thư ra, sau khi đảo mắt nhìn từ trên xuống dưới, mới hướng về Khanh Điệp lắc lắc đầu: "Không, muội ấy có nói, chỉ là ta không thấy được mà thôi."
Khanh Điệp nhìn diện mạo của Trì Nam lúc này, cảm giác từ trước đến nay chưa bao giờ nhìn thấy, biết trong lòng Trì Nam phiền muộn, nàng an ủi vài câu: "Trì Nam, mới hai ngày nay tỷ đã gầy đi một vòng rồi, có phải vì chuyện của Chu Phú hay không?" Từ nhỏ đến lớn, nàng vốn quen nhìn Thanh Dao phóng đãng, Tinh Thần từng trải, Hiếu Nhiễm kỳ dị, An Nhạc thẳng thắn... Nhưng mà thứ nàng không quen nhìn nhất, vẫn là Trì Nam cao ngạo.
Đã từng có thời gian nàng có ý nghĩ muốn trả thù Trì Nam. Dù sao khi Phụ Hoàng còn sống, nàng đã độc chiếm vị trí đứa con được sủng ái nhất, làm việc trái ngược không ai phản đối, nhưng về phương diện đối nhân xử thế lại là trở ngại lớn của nàng.
Trước đây nàng vẫn nghĩ, với tính cách ấy của Trì Nam, sau này làm sao có thể tìm được một nam nhân như ý đây? Chỉ cần là người hơi có tự tôn, đều không chịu nổi sự lạnh nhạt của nàng.
Không nghĩ tới việc nàng mất tích nửa năm. Mọi người còn đang cho rằng từ nay không còn nàng nữa, thì đúng lúc ấy nàng lại quay về, còn mang theo một vị Phò mã khiến người ta mở mang tầm mắt. Chu Phú thật thà phúc hậu nhìn thật bình thường, tối thiểu nhìn bên ngoài có thể đánh giá là như vậy.
Khanh Điệp cũng giống như mọi người, ngay từ đầu đã không xem trọng Chu Phú, chẳng biết tại sao hắn lại được mang danh Phò mã, bởi vì trực giác nói cho nàng biết, một người cao ngạo như Trì Nam không thể kết duyên với một người thật thà như vậy, một nam nhân quá bình thường.
Mãi đến sau này mới biết, cho dù mọi người không xem trọng, cảm thấy hắn là một người quá mức bình thường, thế nhưng hắn lại là một người có trí tuệ, là một người vô cùng chất phác và nhiệt tình đối với những người và mọi chuyện bên cạnh mình.
Hắn không giỏi nói chuyện, nhưng rất thành khẩn; hắn trung thực thật thà, lại dũng mãnh vô địch; nhìn qua hắn giống như một người bình thường, lại chính trực vô tư; hắn thô lỗ chợ búa, những lại yêu thê tử của mình một cách điên cuồng...
Một loạt sự tình xảy ra, Phò mã đã dùng chính phương thức của hắn, thành công chinh phục công chúa, hoàn toàn xứng đáng trở thành đại Phò mã.
Khi mà chính các nàng còn chưa mở miệng nói ra sự khâm phục từ đáy lòng mình với hắn, thì hắn lại làm đảo lộn hoàn toàn ấn tượng của mọi người với hắn, ngay cả thân phận của hắn cũng trở nên biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Từ một Phò mã giản dị, hắn xoay mình biến thành người thừa kế duy nhất của Bách Lý gia - Bách Lý Kiệt. Hơn nữa, còn quên đi tất cả những chuyện quá khứ, kể cả thê tử từng được xem như trân bảo, cũng chẳng thèm ngó tới.
Khanh Điệp biết cảm giác được người khác sủng ái rồi đột nhiên bị mất đi, đã khiến cho Trì Nam có bộ dạng như bây giờ.
Việc được Chu Phú sủng ái sớm đã thành thói quen, vốn không nghĩ rằng một ngày kia sẽ mất đi nó, nhưng giờ lại bị mất đi hoàn toàn...
"Trì Nam, tỷ biết muội không giỏi an ủi người khác, nhưng mà muội tin tưởng sớm muộn gì có một ngày, Chu Phú nhất định sẽ quay trở về bên cạnh tỷ." Tam công chúa Khanh Điệp sau khi nói ra lời an ủi, trên mặt đầy sự lúng túng, lúc Trì Nam còn chưa tỏ rõ thái độ, nàng đã đỏ mặt liền rời khỏi phòng Quân Cơ.
Trì Nam nhìn Khanh Điệp rời đi, lại nhìn phong thư màu tím trong tay, nàng lâm vào tình trạng trầm tư.
Hiện thời tình thế ra sao còn không rõ, ai là thù ai là bạn, nàng nên thân với ai không thân với ai, đây mới là vấn đề quan trọng nhất cần phân tích và phán đoán.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - --
Bởi vì Chu Phú không có ở trong phủ, Trì Nam cũng không vội trở về. Nàng ở lại Quân Cơ xứ, mang một số những vụ án phe phái ngày xưa ra xem, mãi đến khi qua giờ hợi, nàng mới mệt mỏi trở về phủ công chúa.
Trong phòng tuy có ngọn đèn dầu, nhưng lại không có bàn tay của Chu Phú vì nàng thêm dầu, bên trong cũng không có ai một lòng chờ nàng trở về cùng sum vầy.
Đây là lần đầu tiên Trì Nam cảm nhận đựơc cảm giác cô đơn này. Ngày trước nàng đi tới chỗ nào cũng đều có thể nghe thấy được tiếng nói vang vọng của Chu Phú, thậm chí không cần nhìn thấy hắn, mọi người ở trong phủ đều có thể biết Chu Phú đang làm gì và ở đâu.
Con người một khi đã thích ứng với sự náo nhiệt, nay lại khiến cho nàng trở về cảnh yên lặng, tất cả lại cảm thấy càng hiu quạnh hơn so với trứơc.
Đám tôi tớ lui ra, Trì Nam cô độc đi vào phòng.
Đóng cửa phòng xong, nàng thấy có bóng người chợt lóe lên ở trong buồng, Trì Nam cảnh giác quay đầu lại lạnh lùng hỏi: "Ai?"
Đồng thời nàng đưa tay lên đụng đến then cài cửa, để xem chuyện gì sẽ xảy ra, sau đó có thể lập tức mở cửa chạy ra ngoài.
Đợi thật lâu sau, ở bên trong buồng không hề phát ra tiếng động gì, ngay tại lúc Trì Nam tưởng bản thân mình suy nghĩ quá nhiều nên sinh ra ảo giác, bất tri bất giác có một bóng người vọt tới phía sau nàng, từ phía sau lưng đột nhiên ôm lấy nàng.
Trì Nam sợ tới mức cả người cứng đờ, vừa muốn lên tiếng hô to, đột nhiên cả người bị xoay lại, bị áp lên cánh cửa khiến nàng không thể nhúc nhích, nụ hôn mang theo lửa nóng tràn ngập hơi thở nam tính quét qua, đầu tiên Trì Nam giãy dụa, nhưng sau đó lại cảm nhận được sự ấm áp từ đầu lưỡi đang truyền đến, nàng liền thả lỏng thân thể, tựa vào cánh cửa phiá sau, mặc cho hắn ngậm lấy.
Một tay Chu Phú ấn hai cánh tay dường như muốn cự tuyệt hắn của nàng lên quá đỉnh đầu, một tay ôm lấy cái eo nhỏ của Trì Nam, kéo nàng lại gần mình hơn, ma sát hai bên.
"Ưm, chờ, chờ một chút."
Trì Nam bị hôn đến nỗi thiên toàn địa chuyển, thật vất vả mới hít vào được một chút không khí, khôi phục lại chút lý trí còn lại, khó khăn muốn quay đầu trốn tránh nụ hôn nhiệt tình như lửa của Chu Phú.
"Không, ta không đợi được... ta đợi không được nữa rồi." Tiếng thở dốc ồ ồ của Chu Phú truyền vào lỗ tai Trì Nam, khi hai tay được giải thoát khỏi sự giam cầm, nàng bắt đầu dùng một lực rất nhỏ chống đỡ trước lồng ngực rộng lớn của hắn.
Bởi vì Chu Phú đã cắn nhẹ lên vành tai của nàng, mà có vẻ nàng dùng lực không đủ, chống đỡ không đựơc, ngược lại bản thân lại sinh ra cảm giác ham muốn.
Chu Phú khẩn cấp phủ lên mềm mại trước ngực của Trì Nam, giống như làm thế nào cũng không thể vuốt ve cho đủ. Hắn dùng mọi cách xoa bóp, khiến Trì Nam không chịu được phát ra tiếng "ưm", hai tròng mắt dần dần bị hơi nước bao phủ.
"Chu Phú...Không, đừng mà... sẽ bị người khác phát hiện đấy." Cả người Trì Nam như biến thành một vũng nước, hai chân vô lực chống đỡ thân mình tê dại, một tia lý trí cuối cùng nói cho nàng bíêt không thể tiếp tục kéo dài ở đây nữa.
Căn bản Chu Phú cũng không muốn kinh động đến ai, sau khi nghe Trì Nam nhắc nhở xong, hai tay hắn duỗi ra, hai đôi môi chạm vào nhau, ôm đứng Trì Nam lên, đi vào bên trong nội thất.
Với suy nghĩ thật lâu mới được ôm thiên hạ vào trong ngực, tựa như mình đang ở trong thiên đường vậy, Chu Phú đặt nàng nằm ở phía trên giường, không hề quan tâm, nằm đè ép lên trên người nàng. Hắn nằm sấp với tư thế ngồi ở giữa hai chân Trì Nam, đai lưng cũng chưa cởi, liền kéo vạt áo của Trì Nam ra, đẩy cái yếm lên, lộ ra hai ngọn núi tuyết trắng xinh đẹp, phiá trên đỉnh núi, cây thù du nhô lên, hấp dẫn hắn, muốn hắn tiến lên ngắt lấy một thứ hồng hào lộng lẫy... không hề suy nghĩ, Chu Phú liền đem thứ tốt đẹp này bỏ vào trong miệng, lặp đi lặp lại động tác ɭϊếʍƈ rồi khẽ cắn, tay kia thì thăm dò vào vạt áo của Trì Nam, vuốt ve bốn phía.
"A, đau, nhẹ chút."
Có lẽ vì động tình quá mức, lại cấm dục lâu ngày, nên động tác của Chu Phú hơi thô bạo, khiến Trì Nam bị đau, thở nhẹ cũng không được.
Giống như bị nương tử kích thích, Chu Phú nâng hai chân của Trì Nam lên, đặt ở trên bả vai mình, hai ba lần kéo qυầи ɭót của nàng xuống, còn chưa kịp cởi hết, hai tay đã nâng mông của Trì Nam lên, đem dục vọng đang ngẩng cao của mình hung hăng đâm vào trong cơ thể của Trì Nam.
Bỗng nhiên bị lấp đầy khiến Trì Nam không khỏi hít vào một hơi, lúc này nàng còn chưa thích ứng đựơc, Chu Phú đã bắt đầu lụât động mãnh liệt hơn so với lúc trước, từng lần từng lần va chạm đến hoa tâm của Trì Nam, khiến nàng cảm thấy vừa đau, lại vừa tê dại vô cùng, trước sau ra vào không dưới trăm lần. Hình như Chu Phú cảm thấy tư thế này không đủ thỏa mãn, liền chôn sâu một lúc ở trong cơ thể Trì Nam, sau đó mới rút ra, cởi qυầи ɭót ở giữa hai chân nàng, mở rộng hai chân Trì Nam ra, hướng về hai bên, rồi bắt đầu tiến công thêm lần nữa.
Trì Nam bị tấn công như vậy muốn thở dốc cũng không kịp, dường như không chịu nổi sự lay động, nàng cảm thấy mắt mình có đầy sao, hai tay còn nắm chặt khăn trải giường, mới có thể tạo ra một ít giảm xóc.
Đã rất lâu Trì Nam không đựơc thấy Chu Phú cuồng dã như vậy.Từ sau khi hắn mất tích, bản thân nàng luôn luôn lo lắng cho hắn, nàng chưa từng có cảm giác mãnh liệt như vậy, thậm chí cho tới bây giờ nàng cũng không nghĩ chuyện này sẽ phát sinh ở trên người nàng. Lần đầu tiên nàng cảm thấy một người nam nhân lại quan trọng với mình như vậy, quan trọng đến nỗi thậm chí nàng có thể tình nguyện hy sinh bản thân vì hắn.
Quần áo trên người do vận động nãy giờ đã bị Chu Phú cởi ra từng thứ từng thứ một, ném qua một bên, cả người trần truồng lộ ra bộ dáng rất thẹn thùng, Nhưng Chu Phú không cho Trì Nam có cơ hội thẹn thùng, liền lật chuyển người nàng lại, kiên định từ sau lưng tiến thẳng tới.
Ban đêm như nước, trong phòng tịch mịch, một cảnh xuân vô hạn đang đựơc trình diễn, mãi cho đến trời sáng...